Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 5: Là Người Hay Ma

Từ Thiếu Hoa

5 Chương 5: Là người hay ma

Chương 5: Là người hay ma

Gió đêm thổi xào xạc, đầu con hẻm vắng.

Chiếc xe hơi nhãn hiệu G63, màu xanh rêu dừng lại, đỗ song song chiếc xe Van của Thế Tạ.

Bên ghế phụ, hàng phía trước, một gã đàn ông trong trang phục quân nhân, khăn kính che kín mặt, mở cửa bước xuống.

Tướng người cao ráo, đi giày bốt cao màu đen, hai bàn tay đeo găng trắng, y phục và nón đều là màu rằn ri chuẩn quân phục đặc chủng.

Ngoảnh mặt trước sau quan sát, gã quân nhân này mới nghiêm trang cuối chào, khom người mở cửa.

Cửa sau mở ra, một lão ông tuổi độ thất tuần, trán trợt, tóc hoa râm, đeo kính mát, tay phải cầm một thanh gậy, ngồi chễm chệ trong bộ lam y thanh tịnh.

Ngón cái bàn tay trái lão ông, đeo một chiếc nhẫn trơn màu lục, đưa lên xoa xoa mu bàn tay phải, cất tiếng:


- Con bé nó đã vào đó rồi à?

Gã quân nhân đứng thẳng, nghiêm trang trả lời:

- Vâng, lão gia! Xin lão gia chỉ bảo!

- Con bé này thật là!

Lão ông được gọi là lão gia này chậc lưỡi, xong đưa ánh mắt nhìn lên ánh trăng tròn vành vạnh, thở dài:

- Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, đường nào thì cũng như vậy hay sao?

Gã quân nhân đứng ngay thẳng nhưng nét mặt biểu thị thập phần khó hiểu. Thấy vậy, lão ông như hiểu ý, vội lắc đầu, thúc giục:

- Đừng quan tâm ta nói về cái gì, hãy mau vào cứu con bé nhanh lên!


Gã quân nhân vẫn gương mặt ngây ngốc, nói:

- Tiểu thư võ nghệ cao cường, tính tình ngang bướng, chuyện này…

Lão ông gióng mạnh thanh gậy xuống sàn xe, vẻ mặt lộ rõ sự nóng giận, cáu gắt:

- Lục Lâm, tin báo kẻ bên trong là Thế khùng, ngươi nghĩ hắn sẽ để yên cho con bé hay sao?

Thấy lão ông bực tức, Lục Lâm liền cúi sát người xin lỗi rối rít, rồi quay lưng chẳng cần lấy đà mà có thể nhảy lộn vòng qua chiếc xe Van. Động tác nhanh gọn, thuần thục dễ như cách gã mở cửa xe bước xuống.

Nhìn về màn đêm sâu thẳm bên trong, Lục Lâm lấy hai tay chỉnh chỉnh cái đầu mình lại kêu "răng rắc", lẩm bẩm:

- Nếu mình vào nhanh quá, thế nào tiểu thư cũng trách cho mà coi!


Bên ngoài, tiếng xe chiếc G63 đã nổ máy rời đi, Lục Lâm vẻ mặt bất mãn, trách:

- Đấy, lại phải bắt mình tự chịu trách nhiệm với tiểu thư nữa rồi, lão già chết tiệt!

Lục Lâm lắc đầu chán nản, đôi chân thì ung dung rảo bước tiến vào trong.

Tận cùng bên trong hẻm vắng.

Nghĩ về quá khứ rồi vội nghĩ đến sự nhục nhã khi sắp bị vấy bẩn bởi kẻ côn đồ bẩn thỉu, nó đã quá sức chịu đựng với Trương Tử Lâm.

Bây giờ, gã trọc côn đồ còn muốn cho nàng rơi vào trầm luân khổ ải, đọa vào ma đạo tăm tối khi muốn nàng phạm vào tội nghiệp loạn luân.

Lắc đầu chống cự, nàng cố van xin:

- Xin ngươi...(nấc nghẹn)...xin anh...anh có thể làm nhục em nhưng đừng làm vậy với con trai nhỏ của em. Nó còn quá nhỏ để làm chuyện này và như thế là…

Bàn tay thô bạo của Thế Tạ càng siết chặt hơn, gương mặt xinh đẹp của Trương Tử Lâm đỏ lên chịu đau đớn. Thế Tạ gằn giọng:

- Trước sau mày cũng bị bọn tao thay nhau đụ như cái giẻ rách thôi, không cần phải nứng lồn lên gấp gáp như thế. Nhưng mà, trước hết tao muốn nhìn cảnh hai mẹ con mày đụ nhau cho sướng mắt. Nó như tao sẽ được chứng kiến một cảnh phim thực tế mà mày đang dẫn chương trình vậy! Ha Ha!

- Phẹt!

Phun thêm bãi nước bọt vào mặt nàng, gã đối xử với nàng như con điếm rẻ mạt, Thế Tạ lấy lại hứng khởi, hỏi:


- Bọn mày phơi lồn cho mấy thằng công tử thế gia kia đụ, có thấy sướng không? Nhưng để anh em bọn tao đụ, thì một lần là nhớ một đời. Bọn mày chỉ là bọn gái điếm giá cao mà làm như siêu sao ánh sáng hả?
Trương Tử Lâm lắc đầu nguầy nguậy, sợ hãi khóc nhiều hơn, nàng khóc như muốn cạn nước mắt, trong khi đó Từ Thiếu Hoa vẫn đứng yên như bức tượng, đôi mắt hắn vẫn không lấy một cái chớp mắt thương xót, cảm thông.

Ánh mắt dâm tà của Thế Tạ đưa lên, nhìn vào gương mặt hơi cúi xuống, bê bết máu đã dần khô cứng của Từ Thiếu Hoa, ra lệnh:

- Ranh con, đứng đấy làm gì? Nhanh sang đây bú lồn con điếm này cho tao xem, nhanh lên!

Từ Thiếu Hoa không trả lời, không cử động dù là nhỏ nhất. Gương mặt hắn vẫn một màu đỏ tươi của máu, chẳng lấy một nét sợ hãi hay nghĩ ngợi, nó cứ như một pho tượng đất đỏ đã khô cứng.

Đau đớn thể xác từ đôi bàn chân sưng đỏ, cùng sức khỏe có phần đuối sức sau mấy ngày liền chạy chương trình thực tế.

Một phần nữa hô hấp khó nhọc do thiếu dưỡng khí khi bị bóp cổ, Trương Tử Lâm đôi mi dần khép lại trong sự đuối sức của thể xác lẫn tinh thần, nó có thể khiến nàng gục ngã bất cứ lúc nào.
Thế Tạ cười khẩy, thả lỏng đôi tay mình ra, đe doạ:

- Giờ ông đây đấm nó hay mày tự cởi đồ ra?

Ho sặc sụa, hai bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ cái cổ ngọc ngà trong sự sợ hãi và đau đớn.

Trương Tử Lâm nhắm chặt mắt lại, gật đầu lia lịa:

- Dạ…dạ…!

Ngẫm tới cảnh phải khoả thân trước con trai mình, trong tình cảnh như thế này nàng thực không dám nghĩ.

Nhưng nếu làm trái ý của kẻ đầu đường xó chợ, Trương Tử Lâm sợ rằng con trai nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Cắn răng, nén nước mắt, Trương Tử Lâm di bàn tay trắng trẻo của mình lên khuy áo ở cổ, nàng chậm rãi mở chiếc nút màu tím than đó ra.

Chiếc cổ trắng ngần đang nhấp nhô hô hấp sợ hãi, nó càng khiến Thế Tạ thích thú, gã thò tay kéo nắm khúc thịt to dài độ tấc rưỡi sục sục. Miệng văng những lời tục tĩu:
- Má nó, tướng tá con điếm này ngon quá, tao nghĩ rằng tao nên đụ nó ngay mới được!

Lúc này bốn tên đàn em của Thế Tạ cũng đã chạy đến, cả bọn hú hét khoái chí khi nhìn thấy “nữ hoàng” của bọn họ đang gục ngã trước con cu của đại ca mình.

- Đại ca quá cháy, đụ nhanh nào đại ca ơi!

Nghe thấy bọn "khỉ gió" nịnh nọt kéo tới, Thế Tạ chẳng lấy làm vui sướng như mới đây. Nhưng có bọn nó xuất hiện, cái cảm giác sợ hãi từ đôi mắt toé lửa của Từ Thiếu Hoa cũng biến mất.

Một tay sờ cằm, gã đứng dậy, quay mặt nhìn về bọn đàn em tóc màu lòe loẹt. Tay kia chỉ về hướng Từ Thiếu Hoa cất giọng đùa cợt:

- Bốn thằng mày, có thằng nào muốn đụ lỗ đít không?

Gã tóc xanh rêu chỉ tay vào gã tóc tím nói:

- Thằng Minh nè đại ca, nó thích chơi đít lắm!

Lời vừa nói bỗng có một làn gió thổi sượt qua bốn gã côn đồ, gã tóc vàng mới đưa mắt nhìn về Từ Thiếu Hoa, thắc mắc:
- Ủa mà khoan, sao trong này có thằng nhóc trần như nhộng vậy đại ca, chẳng phải đây là hẻm đang bị niêm phong điều tra sao?

Gã tóc đỏ nhanh miệng trả lời:

- Ý mày nói là thằng nhóc này có vấn đề à? Nhưng mà cảnh sát đã điều tra được là không có chuyện này mà!

Thế Tạ mắt bỗng giật giật, nhìn Từ Thiếu Hoa mà lòng gã lại dấy lên chút lo lắng bất an lần nữa.

Gã tóc tím, tên Minh, tướng người ốm gầy, nhìn thân thể trần truồng của Từ Thiếu Hoa, lo lắng nói:

- Gần hai tháng trước, có một thằng nhóc bị "lắp đít" ở đây đến chết. Sự kiện này khiến "giới cộng đồng" vô cùng chua xót và thương tiếc, nhưng mọi thứ dường như đã được giấu đi!

Gã tóc xanh lườm mắt, mỉa mai:

- Mày cũng biết thương xót à, chứ chẳng phải gặp đít non là thay nhau vét sao?

Gã tóc tím quay sang, túm áo, hằn hộc nói:
- Câm miệng chó mày lại, sân chơi nào cũng có luật của nó! Mạng người là thật nhưng chắc chắn có uẩn khúc nào đấy!

Cả hai dằn co, gã Minh tuy ốm gầy nhưng động tác lanh lẹ, thoáng chốc đã chấn trụ được gã tóc xanh.

Tuy to cao hơn nhưng yếu thế hơn, bất ngờ gã tóc xanh dơ tuýp sắt lên ý định kháng cự đến cùng. Thấy thế, Thế Tạ liền chửi:

- Hai thằng mày làm cái chó gì thế?

Nghe đại ca mình đe nẹt, cả hai liền lui xa ra.

Nơi cuối vách tường, Từ Thiếu Hoa từ từ ngẩng mặt lên nhìn về phía bốn gã côn đồ.

Ánh mắt của hắn lúc này chẳng còn thứ tà khí hỏa ngục của âm ty địa phủ, mà thay vào đó là đôi mắt lay động như ngấn lệ.

Trực giác của Thế Tạ như cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Từ Thiếu Hoa, gã liền quay mặt sang nhìn chằm chằm hắn, nghiêng đầu hỏi:
- Ranh con, mày nứng đến phát khóc rồi à? Cơ mà, con cặc mày không biết cứng à, trông như nó bị tật nhỉ?

Từ Thiếu Hoa gật nhẹ đầu, lần đầu mở miệng trả lời:

- Đúng vậy, tao bị liệt dương!

- Tao? Ranh con nên biết cư xử xíu đi, hay là bọn tao lắp đít mày!

Gã tóc vàng bất bình lên tiếng, còn Thế Tạ lắc đầu cười thích thú:

- Ranh con mày khá, tao đã thấy thích cách mày nổi khùng lên khi đập đầu xuống đất. Thực sự mày đã làm cho Thế khùng như tao chú ý đó!

Gã tóc xanh rêu liền nói:

- Thằng oắt con chó chết như mày mà được Thế đại ca nói thế, còn không biết dập đầu tạ ơn lần nữa?

"Bốp"

Không nói hai lời, Từ Thiếu Hoa lại đập đầu xuống đất thêm một cái nữa. Máu phun ra thành tia, rồi dừng lại, chảy lênh láng trên mặt lân nữa.

Cảnh tượng khiến Trương Tử Lâm nín thở như sắp ngất, còn bốn gã côn đồ thì đứng ngây người chẳng thốt thành tiếng.
Gã tóc rêu xanh cầm thanh sắt trên tay bị dọa đến chấn kinh mà rơi tuýp sắt xuống đất, âm thanh khiến cả bọn giật thót mình chửi đồng thanh “Đạ mấu”.

Gã tóc vàng liền rút điện thoại ra, màn hình như “đợi sẵn” trang tin báo. Tay lướt và giọng nói run run:

- Đêm hôm nay cũng độ đúng thất bốn chín ngày, chẳng lẽ anh em bọn mình thực sự gặp quỷ hay sao?

Gã tóc đỏ phụ họa:

- Người ta ai đâu mà làm vậy, chắc chắn chỉ có quỷ thôi!

- Má nó xui dữ vậy anh em!

Bầu không khí bỗng trở nên nặng trĩu, làn gió lạnh cứ thoang thoảng khiến bọn côn đồ rợn cả sống lưng.

…Còn tiếp…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.