Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 3: Ánh Mắt Tóe Lửa

Từ Thiếu Hoa

3 Chương 3: Ánh mắt tóe lửa

Chương 3: Ánh mắt tóe lửa

Tiếng cười khanh khách bỗng vang dội, khiến Từ Thiếu Hoa như bừng tỉnh của cảm xúc đan xen lẫn lộn, giữa lửa tình cháy bỏng và tình mẫu tử hàn quyên.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang phát sinh, khiến mẹ mình thét lên hốt hoảng, thì hắn đã ăn ngay một đạp té ngửa ra sau.

Cú đạp mạnh đến nổi Từ Thiếu Hoa phun máu mũi, in cả dấu giày lên mặt như một vết xăm mờ từ bùn đất.

Một gã đầu trọc đang một tay siết cổ, một tay không ngừng nhào nắn cặp vú của mẹ hắn, Trương Tử Lâm.

Đôi môi tham lam của gã ấy liên tục cấu nghiến đôi môi đỏ xinh đẹp của nàng đến chảy cả máu.

Với những cú đánh như mèo khều chống cự, miệng “ú ớ” những tiếng cầu cứu trong vô vọng.

Trương Tử Lâm bất lực chống chọi với gã đầu trọc như đang đói tình thể xác ấy.


Gã đầu trọc ấy chính là Thế Tạ, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc. Những hành động thô bạo đầy tàn nhẫn với đóa hoa mỹ miều, xinh đẹp đầy quyến rũ.

Thế Tạ cũng chẳng quan tâm hay sợ một thằng nhóc với vẻ ngoài lực điền…nhưng ý thức của gã vội phủ định đi sự cơ bắp ấy của Từ Thiếu Hoa.

Một thằng nhóc mà ý thức của Thế Tạ mặc nhiên quy định rằng, nó nhỏ bé và ốm yếu.

Tuy vậy, ánh mắt Thế Tạ va phải ánh mắt của thằng nhóc đó, nó tạo cho hắn cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Một thằng nhóc ngồi đó, mang trên người một sát khí như hung thần ác sát, nó tạo cho gã một cảm giác bất an chưa từng có.

Đáng sợ hơn là thứ ánh mắt đầy tà khí của nó, trông như một con mãnh thú muốn xé xác con mồi ngay tức khắc.

Ánh mắt băng lãnh của Từ Thiếu Hoa, khiến Thế Tạ phải lườm mắt chú ý mà quên đi sự hứng khởi vừa mới đây.

Còn về Trương Tử Lâm, nàng rơi vào tâm lý nhục nhã trước đứa con trai vừa mới gặp lại, nàng ước gì sẽ là những hình ảnh đẹp đẽ hơn chứ chẳng phải một cảnh tượng tuổi nhục như thế này.


Một người mẹ đang bị gã đàn ông xa lạ, bị gã mặc nhiên làm những hành động mang chất "tính dục" thô bạo trước mắt đứa con mình.

Nàng cố vùng vẫy để thoát khỏi gã côn đồ thô bỉ ấy, nhưng sự mạnh mẽ của hắn khiến nàng chẳng khác nào một con cá nhỏ đang đợi cạo vẩy, cởi bỏ bộ trang phục dạ hội đắt tiền.

Nhục nhã hơn chính là, Trương Tử Lâm dường như lại cảm thấy rất kích thích trước sự xâm hại thô bạo này của Thế Tạ, một cảm giác được sờ chạm, cái xúc tình nó đang mang đến.

Cái cảm giác ngứa ngáy, khó chịu ở âm hộ mà nàng đã mất đi từ lâu, cũng như cặp vú xinh đẹp "cực kỳ nhạy cảm" của nàng, dường như đã bị quên lãng tự bao giờ.

Trong phút giây mông lung của ý nghĩ, nàng vẫn ý thức được đã rất lâu rồi, nàng chưa được gã đàn ông “đúng nghĩa” nào dày vò như thế.

Tuy cơ thể đang hưởng thụ, nhưng ý thức của Trương Tử Lâm đang cố chống lại ý nghĩ đê hèn, dâm tiện của một giảng viên nổi tiếng.

Đôi chân nàng đang bị thương, nó đau đớn hơn khi Trương Từ Lâm cố vùng vẫy, cơ thể dường như dần vô lực trước bàn tay đầy kinh nghiệm của gã.


Dù rằng, da thịt vùng ngực của Trương Tử Lâm, cách bàn tay ấy hai lớp vải, nhưng kỹ năng của một tay chơi gái hảo hạng như Thế Tạ, đã khiến Trương Tử Lâm dường như gục ngã trước cám dỗ thể xác.

Thế nhưng…

Ngược lại cái tâm trí đan xen giữa nhục nhã và hưởng thụ của Trương Tử Lâm là cảm giác thích thú, hứng khởi của Thế Tạ…và cả sự sợ hãi đang dần phủ kín đi nội tâm của một gã “không sợ trời, không sợ đất”.
Thế Tạ dù đang hành động theo bản năng của một kẻ thường xuyên hiếp dâm.

Kẻ từng kinh qua biết bao loại đàn bà, chơi gái từ hèn đến sang, từ già đến trẻ.

Gã đầu trọc sợ hãi không phải thứ tội lỗi mình đã làm, đang làm...mà là…chính cái ánh mắt như muốn nuốt sống gã của Từ Thiếu Hoa.

Cái thứ ánh mắt như nung nấu hận thù từ tận sâu trong địa ngục cháy đỏ, mà Thế Tạ cảm nhận được nó đáng sợ như gã đang thực sự đối diện với tử thần hỏa ngục.

Loại cảm giác như thể thằng nhóc đó có thể nuốt chửng đi cả linh hồn và thể xác của gã trong tích tắc.

Nội tâm Thế Tạ chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác nỗi sợ hãi cứ như đang chồng chất, ngày một nhiều hơn khi cứ nhìn vào đôi mắt tóe lửa đó của Từ Thiếu Hoa.

Đường đường là một đại ca ở khu đô thị ánh sáng, võ nghệ cao cường, lại đang run sợ trước một thằng nhóc “kỳ lạ”.
Đối với ý thức cứ như bắt buộc Thế Tạ phải nghĩ, Từ Thiếu Hoa là một thằng nhóc trói gà không chặt, nói gì đến tổn hại được một tên côn đồ sương gió suốt bao năm lăn lộn chốn giang hồ như gã.

Trong đôi mắt Thế Tạ, Từ Thiếu Hoa chỉ là thằng oắt con, vắt mũi chưa sạch, gã chỉ cần một đấm với lực bình thường đã giết chết ngay tức khắc.

Còn khi dùng tận lực chiến đấu, như cái cách Thế Tạ đã từng nằm đất, đo ván trước "kẻ ấy", thì có lẽ Từ Thiếu Hoa còn không có đủ mạng để chết.


Ấy vậy, mà hiện giờ gã lại đang e dè trong lo sợ!

Nhận thấy ánh mắt bất hảo của Từ Thiếu Hoa, càng đáng sợ hơn khi cứ nhìn lâu vào nó, một thứ cảm giác kỳ lạ thực thực ảo ảo cứ phủ lấy ý thức của gã.

Dường như, trong ánh mắt của Từ Thiếu Hoa như có một thứ ma lực mãnh liệt, nó khiến Thế Tạ phải quy phục sợ hãi trước thằng nhóc dù gã "chưa" từng chạm trán.
Một ánh mắt mang sát khí băng lãnh, lại mang chút uy quyền lãnh chúa, thứ ánh mắt đáng sợ mà Thế Tạ chưa từng nhìn thấy ai như thế trước đây.

Ví như Đại phú ông Hà Gia Bá, người được xem như ông hoàng, ông chúa ở cái đất Tinh Thành này, cái thành phố ví như Đô Thị Ánh Sáng.

Hà Gia Bá được biết đến là một đại thiện nhân trước mắt mọi người, nhưng chẳng phải ai cũng biết, ông lại là một tay tài phiệt máu lạnh, xem mạng người như cỏ rác.

Đối diện trước Hà Gia Bá, cái người mà thường được mọi người kính nể với danh xưng "Hà lão gia", mỗi khi Thế Tạ nhìn thấy ông trừng trị, khiển trách những lầm lỗi, sai trái của cấp dưới, gã cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt mang đến sự tà ác đầy khiếp sợ như thế.

Nhưng ý thức của Thế Tạ không phải là kẻ ngốc. Nếu chuyện một đại ca tiếng tăm lừng lẫy như gã, lại đi sợ một thằng nhóc, thì đừng nói Hà lão gia, đến bọn đàn em cũng chẳng để gã vào mắt.
- Phẹt!

Thế Tạ phun một bãi nước bọt, hừ lạnh một tiếng, ném thân thể mảnh khảnh của Trương Tử Lâm sang một bên, trừng mắt thật to, chỉ ngón tay giữa vào mặt Từ Thiếu Hoa đe doạ:

- Ranh con, cút khỏi đây hoặc tao cho mày đi đầu thai lần nữa!

Từ Thiếu Hoa dửng dưng, chẳng quan tâm lời đe doạ của gã, hắn chợt quỳ gối, rồi lập tức đập đầu cái "bốp" xuống đất thật mạnh, máu tươi phun ra lênh láng trên gương mặt ấy.

Tiếp đến, Từ Thiếu Hoa đứng dậy cùng với thân thể trần như nhộng của hắn, lấy đôi bàn tay vuốt lên vuốt xuống máu trên mặt hắn như tận hưởng.

Thoáng chốc, dấu giày in trên gương mặt Từ Thiếu Hoa đã được máu tươi của chính hắn rửa sạch và mặt hắn thì một màu đỏ tươi kinh khủng.

Cảnh tượng khiến Thế Tạ và Trương Tử Lâm như chết lặng chứng kiến, mang đến luồng hàn khí của địa ngục, khiến cả hai không rét mà run.
Trương Tử Lâm sau khi bị gã trọc Thế Tạ ném sang một bên, chân nàng xui rủi thế nào cũng bị vọp bẻ, nó đau đớn nhưng chẳng thể đau bằng nỗi đau tâm trí.

Chứng kiến đứa con của mình mang nặng đẻ đau, đang tự huỷ hoại thân xác như ma xui quỷ nhập, khiến nàng càng thêm đau khổ, tự trách.

Miệng nàng khó nhọc thều thào yếu ớt:

- Híc, đừng làm vậy mà Thiếu Hoa! Đừng mà!

Chỉ vừa gặp lại đứa con trai gần nửa tiếng trước, nàng không muốn lại rời xa đứa con này bằng bất cứ hình thức nào.

Thâm tâm nàng thúc giục, nàng không thể và không muốn vụt mất cơ hội làm mẹ lần nữa, nàng muốn được chở che cho đứa con tội nghiệp bằng bất cứ chuyện gì nàng có thể làm được.

Tự nàng hiểu, một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh chưa hẳn là đối thủ của Thế Tạ, nói gì đến thằng con trai "ốm yếu, gầy guộc" của nàng.
Trương Tử Lâm với linh cảm của một người mẹ, một người phụ nữ, nàng hiểu được rằng Từ Thiếu Hoa muốn cứu nàng và nó còn thực sự như đang muốn liều mạng với hành động chấn kinh như thế.

Tận sâu trong thâm tâm Trương Tử Lâm, nàng không muốn một thân thể đầy nhựa sống đã được nàng tôi luyện sau bao nhiêu năm ăn tập cực khổ.

Cùng sự xinh đẹp từ dung mạo, vẻ đẹp tri thức và cả sự nổi tiếng chỉ vừa được gầy dựng chưa được lâu.

Tất cả những thứ đấy, sẽ bị lấy đi và vấy bẩn bởi tên đầu đường xó chợ, gã côn đồ bẩn thỉu.

Nhưng…

Trương Tử Lâm lại càng không muốn nhìn thấy cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cảnh chia ly khi vừa gặp gỡ, chưa hợp đã tan của số trời nghiệt ngã.

Hơn hết, nàng với trách nhiệm của kẻ sinh thành, kẻ mang ước mơ và hy vọng cho những mầm sống đến thế giới đầy màu sắc này.
Quá khứ nàng đã chẳng thể chăm lo, nuôi dưỡng Từ Thiếu Hoa một cách chu đáo từ khi sinh ra.

Đó là nỗi ân hận và hổ thẹn mà nó ám ảnh nàng từng đêm, từng giây phút khi nhìn thấy những đứa trẻ nô đùa, cả trong những cơn mơ đầy nước mắt.

Trương Tử Lâm luôn cầu nguyện với tất cả những niềm tin vào tâm linh mà nàng biết, những thánh đường, chùa chiền cho đến miếu nhỏ, miếu lớn.

Thứ duy nhất mà Trương Tử Lâm mong mỏi là tìm lại được đứa con tội nghiệp, ốm yếu và gầy gò đã bị cuộc đời đối xử tệ bạc.

Một đứa trẻ thiếu tình thương cha mẹ từ thuở lọt lòng.

Tất cả những thứ Trương Tử Lâm đang có được hiện tại, nàng luôn ước rằng có thể đánh đổi nó...để đổi lại...nàng có thể làm một người mẹ bình thường, có một cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác.
Được chăm lo cho con mình những miếng ăn, giấc ngủ, khâu từng cái khăn, chiếc áo và âu yếm, vỗ về những giấc ngủ hằng đêm.

Và nếu được chọn lại lần nữa, nàng sẽ không bao giờ từ bỏ đứa con mà mình mang nặng đẻ đau. Sẽ không bao giờ để nó một mình đơn côi, trơ trọi giữa dòng đời đầy màu sắc và cũng đầy bão tố phong ba.

Hít một hơi thật sâu, Trương Tử Lâm vận hết sức bình sinh còn lại, nàng nhào đến ôm chặt chân của Thế Tạ, cặp vú nhạy cảm của nàng cọ sát vào đùi gã như mời gọi, miệng nàng không ngừng van xin:

- Xin…xin ngươi…đừng làm hại thằng nhỏ…đừng làm hại con trai ta...đừng làm hại...con trai...em...em! Xin hãy vấy bẩn em đi, đừng làm hại thằng bé!

Thế Tạ cười dâm tiện, biết mình chưa đánh đã thắng, mắt gã dời sang nhìn thân thể trần truồng của Từ Thiếu Hoa vẫn ngây ngốc đứng đó như gã khờ, ngờ nghệch.
Một gã khờ mà khiến cho Thế Tạ phải nuốt nước bọt chẳng biết bao lần, giọt nước bọt của sợ hãi khi lỡ va vào đôi mắt như tóe lửa ấy.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thế Tạ, gã lớn tiếng:

- Ranh con, con điếm này là mẹ mày à?

Từ Thiếu Hoa im lặng gật đầu, rồi hắn vẫn đứng yên chôn chân, chẳng lấy thêm một cử động để phản kháng gã côn đồ đang xâm hại mẹ hắn.

Trước và sau, như hai con người đối lập của Từ Thiếu Hoa đang ở cùng trong một thể xác, đó là hai nguồn ý thức song hành để vận hành cái thân thể hộ pháp đó.

Một ham muốn thể xác của lửa tình dữ dội đối với mẹ hắn, Trương Tử Lâm. Đối lập với ý muốn trở thành một người đàn ông chính trực, một đứa con ngoan trước người mẹ xinh đẹp đó.

Thế Tạ gật gù như thấu hiểu, khoái chí cười nham nhở:
- Ha ha, vậy mày có muốn đụ mẹ mày không?

Thấy Từ Thiếu Hoa chẳng có thêm tí nào phản ứng, ánh mắt tự dời đi hướng khác như trốn tránh câu hỏi của gã. Thế Tạ liền di bàn tay của gã, véo nhẹ vào má Trương Tử Lâm, vẻ mặt thích thú hỏi lại:

- Ý tao là…Mày có muốn đụ con điếm xinh đẹp này chứ hả? Cứ xem như tao chiêu đãi cái lồn xinh đẹp này cho mày xơi trước. Thế nào?

Từ Thiếu Hoa vội cúi đầu, vẫn im lặng đứng yên đó.

Thế Tạ ôm bụng cười lớn:

- Ha ha! Im lặng là đồng ý! Vậy tao cho mày cơ hội là người đầu tiên được chơi đàn bà của ông mày trước!



…Còn tiếp…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.