Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 6: Chiếc Nhẫn Ý Niệm

Từ Thiếu Hoa

6 Chương 6: Chiếc nhẫn ý niệm

Chương 6: Chiếc nhẫn ý niệm

Gió cứ man mác thổi trong đêm trăng, gió nhè nhẹ từng làn hơi mát, xua tan cái nóng nực buổi đêm hè nhưng bốn gã đàn em của Thế Tạ như đang đông cứng sợ hãi.

Thế Tạ hừ lạnh, mặc kệ bọn đàn em than vãn, gã túm lấy tóc Trương Tử Lâm, kéo lê nàng chậm rãi tiến về phía Từ Thiếu Hoa, chẳng quan tâm nàng rên rỉ đau thương.

Gã tóc vàng sợ hãi, nói với:

- Đại ca, coi chừng thằng nhóc, em cứ thấy nó là lạ sao ấy!

Gã tóc tím liền nói:

- Cẩn thận, nó mà là quỷ thì bị đoạt xá như chơi đấy!

- Đoạt con mẹ mày ấy!


Gã tóc xanh nói nhỏ, mắt lườm gã Minh, còn gã tóc đỏ gật gù cảm phục:

- Đúng là đại ca của chúng ta, dùng hành động để nói chuyện!

Vừa đi Thế Tạ vừa chửi:

- Bốn thằng mày bớt nói nhảm, đừng thể hiện bằng võ mồm mãi như thế. Cứ canh chừng cho tao hưởng lạc, rồi thì thằng nào cũng có phần. Còn ma quỷ ư?

Phun thêm bãi nước bọt vào người Trương Tử Lâm, Thế Tạ nói tiếp:

- Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, sợ cái đéo gì!

- Hú ra, Thế đại ca quá cháy!

Tất nhiên, gã tóc xanh rêu hú lớn nhất. Thế Tạ dừng chân, gã túm tóc, ném thân thể nàng thật mạnh về phía Từ Thiếu Hoa.


Trương Tử Lâm bặm môi chịu đau, cực khổ bò dậy, ôm chặt chân con trai mình bằng da bằng thịt.

Nàng xúc động, khóc nghẹn mà ôm chặt chân hắn như chẳng muốn xa rời một phút giây nào nữa.

Tuy nước mắt nước mũi lênh láng vì khóc, nhưng nàng vẫn cảm nhận được mùi tanh hôi khó ngửi phát ra từ cơ thể Từ Thiếu Hoa.

Dù thế nhưng nàng vẫn gạt đi tất cả, mà ôm chặt cái chân "nhỏ bé" của con trai mình.

Từ Thiếu Hoa vẫn đứng yên, còn Thế Tạ gương mặt cực kỳ tập trung, cảnh giác khi đứng đối diện với Từ Thiếu Hoa.

Khoảng cách của cả hai giờ chỉ là một mét, được ngăn cách bởi thân thể ngọc ngà của Trương Tử Lâm.

Thế Tạ hít một hơi, mùi tanh hôi tựa xác chết thối rữa, khiến trán gã toát chút mồ hôi, ra lệnh:


- Không mau bú cặc nó đi, bú cho nó lên được thì tao tha cho nó...còn cái lồn mày thì ông mày đụ!

Nói xong, chân Thế Tạ liền đưa tới, giẫm lên cái chân sưng phù của Trương Tử Lâm, khiến nàng rú lên đau đớn.

Từ Thiếu Hoa đôi chân vừa có tí cử động, Trương Tử Lâm nhận ra liền ôm chặt hơn, nàng lắc đầu nguầy nguậy ngăn cản:

- Đừng...đừng...mẹ chịu được...mẹ chịu được con à!

Khóc thút thít, nàng nói tiếp:

- Khó khăn lắm mẹ mới gặp lại được con, mẹ thực sự có thể làm tất cả!

Ánh mắt Từ Thiếu Hoa đưa xuống, ngắm nhìn người mẹ thân thương bao năm chờ đợi, ngóng trông. Một lý tưởng để hắn nuôi giấc mộng tồn tại, cố sống sót sau những nghịch cảnh cuộc đời.

Chấp nhận từ bỏ, chấp nhận đánh đổi mọi thứ, kể cả tuổi thọ để có thể gặp lại được người mẹ bằng xương bằng thịt, người phụ nữ đang hiển hiện trước mắt.

Tuy vậy, cuộc đời cay nghiệt đã cho hắn gặp lại người mẹ trong tình cảnh như thế này, có rằng quá đỗi bất công.

Một cảnh tượng gặp lại người mẹ sau bao năm nhung nhớ, đang sắp bị làm ô nhục, xa hơn là nô lệ tình dục cho bọn đầu đường xó chợ.

Từ Thiếu Hoa cố ghì đôi tay đầy sẹo mình lại, gương mặt tỏ vẻ bức bối, khó chịu khi kìm nén.

Ý nghĩ hắn đang đấu tranh mạnh mẽ để chống lại ý muốn của ngã rẽ, giữa làm một thằng nhóc yếu đuối mãi mãi hay một đứa con vĩ đại.


Chiếc nhẫn tử sắc ở ngón giữa bỗng lóe lên ánh sáng rồi tắt, nó nhanh nhưng đủ để lại ý nghĩ của Từ Thiếu Hoa một luồn ký ức của hoài niệm:
"Thiếu Hoa, nhớ lấy lời ta! Khi ngươi trở về thế giới thực của mình, ngươi phải chịu quản thúc của thiên đạo ở nơi đó. Phải luôn nhớ rằng, ngươi chỉ là một đứa trẻ ốm yếu, không hơn không kém. Thời gian ở thế giới này, dù ngươi có khỏe mạnh thế nào thì cũng không được thể hiện nó ở cái nơi mà ngươi được sinh ra. Bằng không, ngươi sớm muộn cũng bị bắt về nơi này và sống lịch kiếp ở đây!".

Nội tâm đan xen giữa tình và dục đã tắt, giờ là sự đấu đá giữa kiềm chế và bộc lộ khả năng sức mạnh thực sự.

Một sức mạnh được trao dồi và bồi đắp xuyên suốt những tháng ngày đã qua, ở cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi.

Từ Thiếu Hoa cắn môi, giọng ồm ồm lẩm bẩm:

- 20 năm, 20 năm chỉ để gặp một lần rồi thôi hay sao? 20 năm trong sự lừa lọc, tuổi nhục chỉ đổi lại sự ốm yếu của thằng nhóc lúc ban đầu...không...thiên đạo là gì ta cũng mặc kệ...Ta là Từ Thiếu Hoa, ta sẽ đấm vỡ đầu kẻ nào làm tổn hại tình yêu của mình!
Trương Tử Lâm nghe con trai mình lẩm bẩm chẳng hiểu ngọn nguồn, nàng ngước nhìn lên bằng ánh mắt khó hiểu:

- Thiếu Hoa!

Từ Thiếu Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt tựa pha lê của nàng, thì thầm những lời văn vẻ:

- Mẹ, con xin lỗi đã để mẹ bị dày vò trong tuổi nhục! Bướm thực sự tỏa sắc khi nó thoát khỏi cái kén ngu ngốc của thiên đạo luân thường...con xin lỗi!

- Thiếu Hoa đừng nói là con định...(lắc đầu)...không...không...đừng như thế Thiếu Hoa!

Nàng hiểu Từ Thiếu Hoa muốn “sống mái” với Thế Tạ một phen, chẳng phải nàng không có cơ sở để nghĩ như thế mà vì câu nói năm xưa.

Khi hai mẹ con còn trò chuyện với nhau trực tuyến, có lần nàng kể mình bị một đồng nghiệp lợi dụng va chạm ở ngực.

Khi đấy, Từ Thiếu Hoa đã nổi điên lên và thề rằng ai tổn hại mẹ hắn thì phải nếm múi cú đấm của hắn.
Trong đầu nàng vẫn luôn ghi nhớ câu nói của Từ Thiếu Hoa lúc đó:

"Nếu ai dám tổn hại tình yêu của con, Từ Thiếu Hoa này xin thề, dù phải đọa vào trăm đường ác, con vẫn phải khiến kẻ đó phải ăn một đấm vỡ đầu!"

Nghe vậy, Trương Tử Lâm vừa hạnh phúc mà lại vừa buồn cười. Một thằng nhóc ốm yếu, gầy gò lại hay thích hơn thua như bọn đầu đường xó chợ, văn chương lại văn vẻ như thể ông cụ non. Tuy là những lời trẻ thơ nhưng nó như khắc dấu đậm sâu vào trái tim mỏng manh của nàng.

Giờ đây, kề cận với một Từ Thiếu Hoa "nhỏ bé", tanh hôi huyết nhục, Trương Tử Lâm vẫn cảm nhận được nguồn sinh khí mạnh mẽ.

Nguồn năng lượng muốn ăn thua, sống chết với gã côn đồ dữ dằn như Thế Tạ, gã du côn muốn vấy bẩn tấm thân ngọc ngà của nàng.

Dù ý thức nàng biết, trăm nghìn phần trăm không có khả năng Từ Thiếu Hoa chiến thắng, nhưng nàng vẫn tin vào một kết quả mông lung đó.
Bởi vì lời nói của Từ Thiếu Hoa, như có man lực thu hút và khiến nàng tin tưởng say đắm. Nó là thứ cảm giác, khiến Trương Tử Lâm vẫn cảm thấy được sự ấm áp sưởi ấm trái tim mình.

Miệng nàng cứ bảo "đừng", nhưng thâm tâm nàng như có hồi trống thúc giục Từ Thiếu Hoa nên cháy hết mình, cháy như bó đuốc.

Cháy như thể một lần rồi tắt!

Thế Tạ như cảm nhận được từ trường nguy hiểm càng lúc càng mạnh của thằng nhóc. Nguồn tử khí với ánh mắt chết chóc đang đè ép từng khoảng không hô hấp của gã.

Thế Tạ cảnh giác, gã liền lùi lại một bước, đưa nắm đấm lên trước mặt đe doạ:

- Ranh con, muốn chết à!

Chẳng khoa trương thêm lời văn vẻ, Từ Thiếu Hoa phản ứng nhanh như chớp. Tay nắm thành hình quả đấm, một bước chân lấn tới làm trụ, tay đấm kéo theo sau.
Tốc lực của cú đấm nghe một âm "vụt" một cái rõ mồn một.

- A Dục!

Chiếc nhẫn tử sắc loé lên lần nữa, đi kèm với thanh âm vừa cất tiếng.

Khi cú đấm chỉ còn cách xương hàm của Thế Tạ "nửa phân", thì nó hoàn toàn dừng lại và áp lực mạnh mẽ đã gây hóp cả phần má của Thế Tạ.

Sự tạm dừng của không gian và thời gian như đang ngưng đọng cũng như đang vận hành trong một "sắc na thời gian".

Một sắc na ngắn ngủi nhưng cũng có thể dài như vô tận.

Từ Thiếu Hoa thở nhẹ, đồng thời rụt cú đấm mình lại như chưa có gì xảy ra, nhưng Thế Tạ lại cảm nhận vô cùng sợ hãi.

Ý thức của gã như mách bảo chẳng nên day vào thằng nhóc trước mắt.

Vì vậy, Thế Tạ lùi thêm vài bước, nuốt nước bọt còn không trôi, trán ứa ra mồ hôi sợ hãi đến ướt đẫm. Gã đứng như tượng, nhìn chằm chằm Từ Thiếu Hoa mà lòng nổi lên sự chấn kinh tâm hồn chưa từng thấy.
Một cảm giác như từ địa ngục trở về!

Trương Tử Lâm đưa mắt nhìn thằng con trai tội nghiệp, nàng cũng như vừa nghe được tiếng gọi đó nên vẻ mặt đôi phần ngây ngốc.

Suy nghĩ chưa thông, nàng vội chú ý nghe con trai mình đang lẩm bẩm những lời đối thoại khó hiểu.

Trong lúc đó, Từ Thiếu Hoa miệng hỏi và ý niệm trả lời.

Ý niệm ở đây chính là chiếc nhẫn tử sắc:

- Vì sao ngươi lại cản ta?

Giọng nói trong trẻo như của một đứa bé trả lời:

- Ta không cản ngươi, chỉ là ta muốn ngươi nghĩ lại một chút. Một khi ngươi đã thông rồi thì tuỳ ngươi định đoạt!

- Nói!

- Ngươi mất 20 năm tuổi thọ hay mất 20 năm chìm trong đau khổ và tuổi nhục?

Từ Thiếu Hoa cúi đầu nhìn Trương Tử Lâm đang ngây ngô nhìn mình, hắn trả lời chiếc nhẫn bằng giọng tang thương:

- Có lẽ là đã mất 40 năm!
- Vì cái gì?

Từ Thiếu Hoa lắc đầu khóc mếu máo, hắn ngồi xuống ôm mẹ mình vào lòng.

Trước mắt bọn Thế Tạ, là một thằng nhóc nhỏ bé đang ôm chặt người mẹ nũng nịu.

Dựa vào ánh đèn xa xa và ánh trăng soi sáng, không khó để nhận ra cái bóng nhỏ bé của Trương Tử Lâm đang được bao trọn bởi một bóng đàn ông to lớn.

Từ Thiếu Hoa ôm chặt đầu Trương Tử Lâm vuốt ve, hít từng mùi thơm pha lẫn mùi thuốc lá trên tóc của mẹ mình.

Từ Thiếu Hoa cất tiếng:

- Đời người có mấy cái mười năm? Chớp mắt một cái đã là bốn mươi năm ư?

Trương Tử Lâm muốn hỏi nhưng thấy con trai mình xúc động nên nàng hơi e dè, nàng nghiêm mắt cúi nhìn và quyết định chọn lấy sự im lặng.

Ánh sáng tử sắc cứ lấp lánh, chiếc nhẫn trả lời:

- Mẹ ngươi chấp nhận đánh đổi tấm thân ngọc ngà cho ngươi, vậy tại sao ngươi lại muốn làm điều ngược lại?
Từ Thiếu Hoa im lặng, chiếc nhẫn trong ý niệm nói tiếp:

- Giữ được rừng xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Nếu ngươi dùng toàn lực đánh hắn thì sẽ khiến kinh động thiên đạo, kinh động tam giới. Khi đấy đừng nói là ta không nói trước, ngươi muốn trở về cái địa ngục chết tiệt ấy thì tự đi một mình, đừng kéo ta theo.

Hít một hơi trấn tĩnh tinh thần, Từ Thiếu Hoa nói:

- Được, vậy giờ ta phải làm thế nào?

- Thuận theo tự nhiên!

Từ Thiếu Hoa suy nghĩ, chợt cảm thấy ngứa ngáy hạ bộ. Hắn liền nhìn xuống thì thấy bàn tay nhỏ nhắn của Trương Tử Lâm đang sờ chạm hai hòn bi nặng gần hai ký của hắn.

- A...mẹ làm gì vậy!

Môi miệng lắp bắp, Từ Thiếu Hoa muốn đẩy nàng ra nhưng thân thể như "vô lực" mà nằm yên hưởng thụ.

Thế Tạ tuy đang run rẩy sợ hãi nhưng khi thấy tình hình như hắn mong đợi xuất hiện, nó giúp gã cháy lại ngọn lửa vừa tắt mới đây.
- Tốt lắm, mau bú nó đi, mau bú nó đi!

Cả bọn hò reo, gã tóc vàng định lấy điện thoại ra quay lại thì ăn ngay một cước té lăn quay.

...Còn tiếp...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.