Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 2: Gặp Lại Mẫu Thân

Từ Thiếu Hoa

2 Chương 2: Gặp lại mẫu thân

Chương 2: Gặp lại mẫu thân

Trăng treo giữa trời, đường phố xô bồ tấp nập xe cộ qua lại.

Một chiếc xe hơi đắt tiền đột ngột dừng lại tại một con hẻm vắng.

Cạch!

Cửa ghế sau mở ra, một thằng nhóc cao độ mét rưỡi, mặc cái áo choàng rộng màu xanh lục, nhanh chân vọt ngay xuống xe, chạy thẳng vào hẻm.

- Thiếu Hoa, Thiếu Hoa!

Một nữ nhân vận bộ trang phục dạ hội màu tím, khó nhọc bước xuống xe, miệng không ngừng gọi với.

Chưa kịp đuổi theo, nàng đã bị một bàn tay nam nhân trắng trẻo phía sau, đưa nhanh tới giữ cánh tay thon gầy của nàng lại, giọng nói lanh lảnh đầy hàm ý đe dọa:


- Jennie, bây giờ hoặc không bao giờ!

Tháo khẩu trang, một dung nhan kiều diễm có thể khuất phục bất cứ nam nhân nào hiển hiện trên gương mặt xinh đẹp đó.

Đó chính là Trương Tử Lâm, người phụ nữ xinh đẹp và khá nổi tiếng với nghệ danh "Jennie", hiện là giảng viên trường Đại Học Quốc Gia.

Đôi mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng khuất dần của thằng nhóc, Trương Từ Lâm lắc lắc đầu, giải bày:

- Rất lấy làm tiếc, nhưng mà con trai của em cần được che chở. Nó đã khổ quá nhiều rồi, em muốn bù đắp lại những gì nó thiếu thốn. Thực sự rất khó để mẹ con em tìm lại được nhau. Em không muốn làm một người mẹ vô trách nhiệm lần nữa!

Nam nhân ngồi bên trong xe thả lỏng bàn tay, rồi phất phất tay như xua đuổi nàng đi cùng một nụ cười lạnh nhạt.

Trương Tử Lâm quay mặt lại, nhìn vào xe bằng ánh mắt khó xử. Tiếp đến, nàng cúi sát người tha thiết nói:

- Rất xin lỗi vì đã phụ lòng sự quan tâm của anh và Hà lão gia, dù gì em cũng là phận gái đã từng có chồng có con, cúi xin anh chuyển lời đến Hà lão gia thương tình, đừng đói hoài đến em nữa!


- Được!

Trương Tử Lâm rối rít nói lời cám ơn, rồi nàng quay lưng, ánh mắt kiên định hướng nhìn con hẻm vắng, rồi lê chân bước tiến thẳng vào trong.

Bên trong xe, nam nhân cười nhếch cùng vẻ khó chịu:

- Công tao mài dũa thành một quả bom sex đã tốn bao nhiêu tiền bạc, giờ lại muốn ăn cháo đá bát ư?

Nam tài xế trong bộ tây phục màu đen, ngồi phía trước ngoái đầu, hỏi:

- Vậy giờ làm thế nào lão đại?

Nam nhân sờ sờ cằm, cười gian ác:


- Bọn Thế khùng có vẻ như đang gần đây đúng không?

Nam tài xế trố mắt, trả lời:

- Dạ đúng! Mà chẳng lẽ...lão đại định cho bọn cóc ghẻ đó ăn thịt thiên nga hay sao?

Nam nhân ngả người ra ghế, cười lớn:

- Ha Ha! Đúng thế, phải cho con điếm đó chân đi không vững cho tao!

Nam nhân lại nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cho nó thành con điếm rẻ mạt...thì tao mới hả dạ!

Chiếc xe đắt tiền lăn bánh rời đi, ít phút sau một chiếc xe Van cũ kỹ chạy đến, đỗ chắn cả lối vào con hẻm.

Cửa xe kéo cái “xoạc”, bốn gã đàn ông xăm trổ, đầu tóc xanh-đỏ-tím-vàng đủ cả.

Gã nào cũng cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm theo thanh tuýp sắt.

Cửa cạnh ghế tài mở ra, một gã đầu trọc bước xuống. Một tay thò vào quần sục sục, miệng quát lớn:

- Con cặc tao đã ngứa ngáy rồi đây!


Bốn gã còn lại cười lớn, đồng thanh:

- Đại ca lại muốn đụ ai đây?

Gã đầu trọc, mặt bặm trợn, dáng người kịch cộm này chính là “Thế Tạ”, một Tú ông nổi tiếng ở khu đô thị ánh sáng này.

Tay kia của Thế Tạ xoa xoa cái đầu trọc lóc của gã, cười thích thú:

- Bọn mày biết con đàn bà trong này là ai không?

- Ai đại ca?

- Chính là một trong ba Á hậu quý bà hai năm trước, con đàn bà đó là “Trương Tử Lâm”, cái người mà bọn mày thường ước được đụ đấy!
Bốn gã trố mắt ngạc nhiên, miệng cười dâm tiện, một tên tóc đỏ, hỏi:

- Á à, chính là Jennie dẫn chương trình “Thử tài diễn xuất” đó à đại ca!

Thế Tạ gật gật đầu:

- Chính nó, tao mới được tin nó đang trong này…và…chỉ một mình!

Gã tóc xanh rêu hú lên:

- Ú cha, vậy là tiêu đời em nó với Thế đại ca, đây lại là hẻm cụt con mẹ nó rồi!

Nói xong, gã quay lại xe lấy theo một sợi dây thừng và cuộn băng keo dính loại bản lớn, miệng cười nham nhở:

- Đi săn nào đại ca!

Bốn tên đầu tóc màu mè lòe loẹt và một gã đầu trọc hứng khởi tiến vào con hẻm vắng trên tâm thế của kẻ săn mồi.

...

Chạy được một đoạn, Trương Từ Lâm đứng giữa cái ngã tư chỉ có cái đèn tròn nhỏ bé, ánh sáng vàng mờ mờ khiến nàng chợt nhớ đến cái đèn ngủ ở phòng mình.
Bộ trang phục dạ hội màu tím, được xẻ lên đến tận ngã ba sung sướng, tuy vậy phần trên lại vô cùng kín đáo.

Hai tay áo khá dài, được may phùng nhẹ ra như hoa nở, phần cổ áo đến ngực là vải ren màu da người.

Tất nhiên, với bộ trang phục kín đáo như thế, thì phần xẻ tà tận đến háng cũng được nàng quan tâm kỹ lưỡng.

Trương Tử Lâm khéo léo đã mặc phụ thêm cái quần tất lưới da người bó sát bên trong.

Trông bộ trang phục toát lên vẻ quý phái, sang trọng nhưng nó lại mang đến sự nóng nực đến khó chịu và rất khó để đi lại được như bình thường, nói gì đến chạy nhanh cùng đôi giày cao gót đẹp đẽ màu be.

Trương Tử Lâm cởi đôi giày cao gót ra, nàng dự định đặt ở một góc nào đó nhưng sực nhớ đến giá trị của nó khá đắt đỏ.

Thế là, nàng một tay túm chân váy lên sát bụng, tay kia cặp sát đôi giày vào nách.
Nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nàng quyết định chọn đi thẳng.

Khi vừa chạy được vài bước thì nàng bị trượt bởi một vũng nước nhỏ, nó làm nàng té như vồ ếch xuống trước mặt.

Tuy vậy, nàng kịp phản xạ lanh lẹ nên không hẳn là nằm sấp xuống mặt đất, nơi có lởm chởm những viên đá nhỏ sắc nhọn.

Phản xạ nhanh như thế, nhưng nó chẳng thể giúp chân nàng thoát khỏi một vết xước nhỏ ở mu bàn chân.

Vết xước nhỏ nhưng nó kéo thành một đường dài độ một tấc, loang rỉ ít máu trên mu bàn chân nhỏ nhắn.

Cắn răng nén đau, trực giác mách bảo chân nàng như đã bị bông gân, nhưng nàng vẫn cố đứng lên mà bước tiếp.

Đôi mắt nàng nhìn sâu thẳm vào màu đen trước mắt, phía sâu trong con hẻm. Nấc nghẹn vài tiếng, nàng bặm môi, tay ôm chặt chân váy, cố tiến lên phía trước nhanh nhất có thể.
Bóng lưng nhỏ nhắn của nàng dần khuất vào màn đêm, nấp sau ánh đèn le lói có thể lan tỏa được ánh sáng mờ mờ đến.

Lúc này cũng là lúc năm tên côn đồ vừa đặt chân đến cái ngã tư lởm chởm đá nhọn, nơi Trương Tử Lâm vừa té.

Gã đầu vàng cất tiếng:

- Đại ca, giờ chúng ta đi đường nào?

Thế Tạ đảo mắt một lượt, chợt phát hiện một chiếc giày nằm ở một góc phía trước mặt.

Một tay xoa đầu, tay kia sục sục trong quần, cười nham hiểm:

- Hai thằng bên trái, hai thằng bên phải, thằng nào tìm được thì hưởng cái lồn đó trước!

Bốn gã đồng thanh hô to:

- Đại ca tuyệt vời!

Chẳng đợi mấy tên đàn em nói thêm lời nịnh hót, Thế Tạ nhanh bước chân chạy thẳng về phía trước.

Trương Tử Lâm nghe tiếng hô hò phía sau khiến nàng giật thót mình, trong nội tâm nàng bắt đầu xuất hiện một dự cảm bất an.
Lấy ở kẻ ngực ra chiếc điện thoại nhỏ, vừa vặn như cái hộp quẹt, Trương Tử Lâm bấm bấm rồi lại nhét nó lại vào trong, vừa khít với đoạn nối hai đệm vú.

Tiếng hú lớn và những lời thô bỉ vang vọng trong khu hẻm vắng càng lúc càng gần.

Hơi thở Trương Tử Lâm dồn dập hơn, cắn răng cắn lợi nàng khẩn trương, cố gắng nhanh bước tiếp vào trong hẻm trong tâm trạng đầy lo sợ, hoang mang.



Nơi tận cùng của con hẻm vắng, thân ảnh thằng nhóc áo choàng xanh lục, đứng trước một cái tủ thờ nhỏ cũ kỹ bằng gỗ đã mục nát đôi ba chỗ.

Tủ thờ cao độ chừng tám tấc, nằm ngả nghiêng sang một bên. Dưới cái ánh sáng ít ỏi phản quang từ bức tường trắng, phủ ít rêu xanh. Cái tủ thờ đơn sơ, cũ kỹ như ai đó đã vứt đi khá lâu từ nhiều năm trước.

Bên trong tủ thờ có một tấm gương hình bát giác, đã bị mẻ đôi ba góc.
Thằng nhóc áo xanh mắt nhìn chằm chằm vào tủ thờ, liền cởi bỏ cái áo và cả bộ đồ thun có in hình siêu nhân mặc bên trong, ném xuống đất.

Một cơ thể trần truồng nhỏ gầy, đầy mụt ghẻ nhọt chi chít trên lưng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một chữ "Dục" như vết bỏng độ một tấc, giữa đốt sống lưng thứ bảy.

Trên gương mặt nó cũng chi chít mụt ghẻ nhọt khiến chẳng nhìn ra được dung mạo hoàn chỉnh.

Thằng nhóc vung tay ra trước mặt, cất tiếng trầm đục:

- Giờ đã đến lúc ngươi trở về rồi!

Bên trong tủ thờ, từ bên trong tấm gương, bắn ra ngoài một “lỗ đen hư không” to độ cái chén, nó lớn dần lớn dần, to gần bằng một người trưởng thành rồi nó ngừng phát triển.

Giọng nói trầm đục của thằng nhóc lại tiếp:

- Từ giờ thì ta và ngươi chẳng còn ai nợ ai thứ gì nữa. Nhớ kỹ, ngươi chỉ là một thằng nhóc 15 tuổi, đừng cố thể hiện mình quá nhiều, bằng không ngươi sẽ…
Lời còn chưa dứt, từ bên trong lỗ đen vươn ra một cánh tay gân guốc đầy cơ bắp và sẹo lồi.

Bàn tay túm chặt lấy cổ của thằng nhóc như thể muốn bóp chết nó ngay tức khắc.

Bỗng nhiên, cơ thể thằng nhóc phát sáng rồi bị hút vào lỗ đen hư không, đồng thời lỗ đen co lại còn như một cái tô, rồi co lại tiếp bằng một cái chén nhỏ.

Bụp!

Lỗ đen hư không nhỏ bé, bỗng phun ra một gã đàn ông trần truồng lăn tròn dưới đất.

Chỉ với một động tác bật người nhẹ nhàng, một thân hình đồ sộ cơ bắp, vạm vỡ múi thịt như hộ pháp, đứng lên vững chãi.

Mái tóc đen tuyền, dài chấm vai, gợn lên những nếp gấp uốn nhẹ nhàng.

Gương mặt hơi góc cạnh, xương xẩu, toát nên một nét phong trần sương gió cùng hàng ria mép quanh đôi môi hơi dày.

Đôi chân cùng đôi cánh tay to khoẻ, gân guốc đầy sẹo lồi, khiến ai đó nhìn thấy có thể liên tưởng ngay đến một chiến binh từng kinh qua tử chiến ác liệt.
Tuy vậy, cái bụng chẳng phải sáu múi mà là một cái bụng tròn to như trái chảo lớn độn bên trong lớp da căng bóng.

Đặc biệt hơn cả là khúc dương vật dài độ một tấc, nhưng hơn phân nửa là đoạn da dài lủng lẳng như lưỡi khoan, đang đủng đỉnh đung đưa giữa hai chân.

Hai hòn dái thòng xuống có hình dạng như quả lê nặng gần hai kí, vùng mu là một nhúm lông nâu đỏ dày và dài rũ xuống như chùm râu bắp.

Thân hình to bự, làn da vàng căng sáng, chắc khoẻ, những vết sẹo chi chít ở đôi tay càng tô điểm cho cơ thể ấy thêm phần hung bạo.

Gã đàn ông sở hữu thân hình tựa như hộ pháp này, thở một tràng dài, chậm rãi nói:

- Cuối cùng thì...Từ Thiếu Hoa...ta...cũng trở về...nơi mình được sinh ra!

Hai bàn tay chà xát vào nhau trước ngực, rồi Từ Thiếu Hoa lấy ngón cái và ngón trỏ tay trái, xoa nhẹ chiếc nhẫn trơn phát ra màu tử sắc, đang đeo ở ngón giữa bàn tay phải, nghiến răng lẩm bẩm:
- Con mẹ nó, con Cóc ghẻ nhà ngươi dám lừa ta, thật đáng chết!

- Thiếu Hoa!

Từ phía ngoài bước vào, Trương Tử Lâm nước mắt lưng tròng, nhích từng bước khó nhọc về phía thằng con trai với thân hình đồ sộ kia. Đối với ý thức của nàng, Từ Thiếu Hoa vẫn là đứa con nhỏ bé, ốm yếu gầy guộc. Nàng rung động thốt lên:

- Thiếu Hoa, con đừng bỏ mẹ đi như thế chứ! Mẹ xin lỗi đã bỏ rơi con! Mẹ hứa sẽ không bỏ mặc con bơ vơ nữa!

Dời ánh mắt ra khỏi nơi góc tối, quay lưng lại, Từ Thiếu Hoa vẻ mặt ngạc nhiên đến sững người khi nhìn thấy Trương Tử Lâm bằng xương bằng thịt đang đứng sừng sững ở đó.

Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời, một bóng hình lưu giữ mãi trong tâm trí hắn suốt bao năm qua, đang hiển hiện trước mắt.

Như một hành động bản năng của đứa con xa quê, xa hơi ấm tình thương người mẹ, Từ Thiếu Hoa quỳ hai chân xuống đất, đi bằng hai gối lại trước mặt nàng.
Miệng cứ mấp máy chẳng thốt nên lời, vì xúc động tột cùng của niềm mộng ước thành hiện thực, chỉ biết dùng hành động thay cho lời nói.

Cứ mỗi bước đi bằng gối là Từ Thiếu Hoa dập đầu một cái, điều này khiến trán của hắn lại rách thịt chảy máu màu đỏ nhạt.

Trương Tử Lâm đau đớn muốn dừng hành động con trai mình lại, nhưng đôi chân nàng đã sưng phù, bước đi cũng khó khăn, nói gì chạy đến ngăn cản.

Sau gần mười cái dập đầu, Từ Thiếu Hoa cũng đã lếch được đến chân của người mẹ xinh đẹp và nổi tiếng mà hắn từng mộng ước, Trương Tử Lâm.

Hai ánh mắt chan chứa sự hổ thẹn của người mẹ và sự nhung nhớ của người con va vào nhau ở chung cực một cung bậc cảm xúc.

Máu của Từ Thiếu Hoa bê bết trên mặt, nó chảy xuống má, lăn xuống cằm rồi rơi trên đôi chân sưng đỏ của Trương Tử Lâm.
Nàng hai tay âu yếm xoa tóc của hắn, rồi kéo sát đầu Từ Thiếu Hoa áp sát bụng mình.

Từ Thiếu Hoa chẳng dám cử động, chẳng dám ôm lấy người mẹ mình bao năm nhung nhớ, hắn im lặng mà rưng rưng dòng lệ như đứa trẻ nhõng nhẽo.

Từ Thiếu Hoa cứ im lặng khóc, cúi gằm mặt tận hưởng cái cảm giác mà đã rất lâu rồi không được cảm thụ, một hơi ấm tình thương của người mẹ.

Tận sâu trong thâm tâm của hắn bỗng nổi lên một cơn lửa dục bừng cháy, dù rằng tay hắn chẳng dám chạm vào nàng nhưng lửa dục lại âm ỉ nung nấu.

Có lẽ sự xinh đẹp, sự quyến rũ cùng mùi hương thơm ngát của Trương Tử Lâm đã khiến cơn lừa dục trong Từ Thiếu Hoa bừng cháy mãnh liệt.

Ngừng khóc, Từ Thiếu Hoa cố kìm nén cơn lửa dục vọng đang thiêu đốt bên trong nội tâm hắn, dù hắn biết khó lòng chế ngự được nó lâu dài.
Dù thế nào, hắn cũng cố không muốn làm việc quá phận với người mẹ thân thương vừa gặp lại. Từ Thiếu Hoa nội tâm xâu xé, một bên muốn được thể hiện tình yêu chân thật của cảm xúc, một bên lại muốn kìm hãm đi tham muốn có thể dần dẫn đến chuyện trụy lạc, trái với luân thường.

Đôi tay của Từ Thiếu Hoa run lên bằng bặc vì cố kìm nén cơn thèm muốn thể xác.

Tuy vậy, nó như chống đối lại ý nghĩ chính trực của hắn. Càng lúc đôi bàn tay của hắn càng gần đôi mông tròn trịa của Trương Tử Lâm.

Với một cơ thể trần truồng, dường như càng thôi thúc lửa dục trong người càng cháy lên mạnh mẽ.

Từ Thiếu Hoa cắn chặt răng, cố suy nghĩ về những điều khác nhưng dường như tâm trí hắn chỉ hiển hiện cảnh ái ân thể xác.

- Á!

Tiếng hét thất thanh, đột ngột của Trương Tử Lâm như xé đi cái không gian ấm cúng của hai mẹ con đang hòa quyện.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.