Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 7: Thả Một Vũng Nước

Từ Thiếu Hoa

7 Chương 7: Thả một vũng nước

Chương 7: Thả một vũng nước

Một cú đá khá bất ngờ đến từ gã Minh, vẻ mặt đằng đằng sát khí lên tiếng:

- Làm cái chó gì thế, mày muốn quay lại cảnh này để làm bằng chứng à!

Gã tóc vàng ôm bụng, vẻ mặt tức tối nhưng vẫn phải gật đầu một cái như chấp thuận.

Gã Minh gương mặt đăm chiêu khó hiểu, nói tiếp:

- Cứ từ từ thưởng thức màn kịch hay sắp đến!

Ánh trăng sáng hòa cùng ánh đèn mờ từ xa như đồng lõa cho những động tác sờ chạm của Trương Tử Lâm.

Một thân thể cường tráng của Từ Thiếu Hoa khi bị nàng chạm vào hai hòn bi, nó cứ như mò trúng tử huyệt.


Từ trong tư thế ngồi ôm ấp trong xúc động, hắn rất nhanh đã nằm thẳng cẳng, tay thì xụi lơ vô lực.

Từ Thiếu Hoa nội tâm lúc này chẳng muốn nổi lên lửa dục nhưng cơ thể thì đang muốn như thế.

Trương Tử Lâm mặt ửng đỏ, nội tâm cồn cào dữ dội. Nàng chưa từng sờ chạm một khúc thịt nào khác trong đời, ngoại trừ khi nàng hạ sinh ra Từ Thiếu Hoa và sờ vào trái chuối non của nó, kể cả cái khúc thịt đã lấy đi cái ngàn vàng của mình nàng cũng "chưa" từng nhìn thấy.

Thời gian ngắn ngủi khi mẹ con bên nhau những ngày đầu tiên ấy. Cái buổi lâm bồn trong kiệt quệ sức lực, nàng cũng phải cố cắn vào mông đít Từ Thiếu Hoa làm dấu hiệu.

Một vết cắn không dài cũng không ngắn, nhưng nó đủ để nàng tìm lại được đứa con mà nàng từ bỏ.

Nói đến cái thời gian ngắn ngủi, nó lại ngắn như cách nàng bị lấy đi cái ngàn vàng, cũng như cách nàng sinh ra đứa con bé bỏng chưa đủ tháng đủ ngày.

Trong một đêm mưa gió, vì tìm hiểu chuyện phòng the và ham mê thể xác trỗi dậy.

Trương Tử Lâm đã không làm chủ được sự dâm loạn trong ý nghĩ mà chấp nhận trao thân gửi phận ngay lúc đấy.


Khi đó, lửa tình vẫy gọi, nàng đâu biết rằng đó là lần đầu tiên nàng gần đàn ông và cũng là lần đầu tiên nàng thụ phấn.

Hôm đấy là một chiều buồn, Trương Tử Lâm lê bước trên con đường làng lạ lẫm trong chuyến cắm trại dã ngoại đầu năm.

Ánh mặt trời như nương náu còn chưa muốn lặng, một khoảng trời màu cam rộng trải dài vô tận.

Dòng sông nước chảy nhẹ nhàng, êm đềm, từng đám lục bình cứ lặng lẽ trôi ngang, một cảm giác bình dị đời thường.

Nàng độc bước phía cuối hàng học sinh nữ, phía đầu là các cô bạn hóm hỉnh, vui tươi đang đùa giỡn trong bộ trang phục nữ sinh áo trắng, váy ca rô.

Trương Tử Lâm thầm khen các bạn mình, những bông hoa tuổi 16 tràn trề sinh lực tuổi trẻ.

Cả nhóm đã loay hoay, đùa giỡn, chạy bắt gần như cả ngày vậy mà giờ về vẫn còn đầy sinh lực như thế.


Ngẫm lại vóc người nhỏ nhắn, thuộc dạng tiểu thư mỏng manh như nàng chỉ biết ngồi một góc ôm quyển tiểu thuyết mà đọc cho qua thời giờ.

Để rồi những hình ảnh, câu từ của quyển tiểu thuyết tình cảm đó cứ hiển hiện, quanh quẩn trong đầu nàng.

Nó như lắp đầy ý nghĩ của nàng, Trương Tử Lâm cứ miên man nghĩ về quyển tiểu thuyết, một quyển tiểu thuyết mà nàng đã vô tình nhặt được.

Một cảm giác rạo rực khi nàng nghĩ đến cảnh nam chính và nữ phụ quấn lấy nhau trong ngôi miếu hoang. Nó tạo cho nàng sự cồn cào khó tả nhất là ở ngã ba đường tình, một cảm giác ngứa ngáy lạ lẫm.

Và rồi như ý trời sắp đặt, như vô tình trên con đường làng đó, nàng thực sự cũng dừng lại ngay trước một ngôi miếu hoang. Ánh mắt nàng mở to như thể chẳng dám tin vào sự thật.
Ngôi miếu trước mắt nàng dường như giống với ngôi miếu hoang trong tiểu thuyết đến kỳ lạ, nó như chính là ngôi miếu mà tiểu thuyết nói đến.

Ngôi miếu màu chủ đạo là nâu đỏ, cửa chính đã bị gãy một bên, một bên mở hờ như mời gọi.

Bên ngoài còn có những tấm rèm lưa thưa màu đỏ đã rách nát, phất phơ bay phấp phới dù trời chẳng có lấy một gợn gió.

Phía trong có hai ngọn đèn đang le lói như sắp tắt trước ngọn gió kỳ lạ.

Khoảng cách nàng và ngôi miếu chẳng xa cũng chẳng gần, nó hầu như đủ để nàng nhìn thấy được mọi thứ bên trong khi hai bên cửa sổ trước hoàn toàn trống không.

Chánh điện như có một bức tượng nữ nhân cầm đàn múa hát nhưng nó đã mất đi cái đầu, nó như có ma lực khiến nàng thu hút sự chú ý.

Một suy nghĩ vụt qua trong đầu, nàng chợt nhớ về cảnh nữ phụ gặp gỡ nam chính trong quyển tiểu thuyết, nhớ đến cái hành vi kỳ quặc của nữ phụ đã bất ngờ gặp được nam chính, nó khiến Trương Tử Lâm cũng bật cười e thẹn.
Trương Tử Lâm đánh mắt nhìn về đám bạn đang dần xa tầm mắt, nàng chợt có một suy nghĩ táo bạo và muốn thử.


Nhìn trái phải, trước sau, Trương Tử Lâm đi vài bước, chợt ngồi xuống rồi khẽ dạng hai chân mình ra, để lộ cái quần lót màu hồng sen, hình con heo xinh xắn.

Hai tay nàng nhanh nhạy chịch cái quần lót xuống đến giữa đùi, rồi nàng thả nhẹ một vũng nước trong vắt cách cửa miếu không xa.

Khi đấy, đôi má nàng ửng đỏ vì sự bất kính và e thẹn, nhưng như sự thúc giục kỳ lạ từ bản ngã tội lỗi, nàng muốn thử cái hành vi như trong tiểu thuyết nói đến.

- Hừm, lại là đứa bé hư hỏng này à!

Thanh âm trầm đục vừa dứt, bên trong bước ra một lão ông trong bộ đồ lam y hở ngực nhàu nát, lão ông chậm rãi bước đến với thanh gậy màu xanh lục trong tay.

Trương Tử Lâm sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng như có thứ gì đó ghì chặt đôi vai nàng xuống. Nàng muốn tìm sự trợ giúp liền quay mặt về hướng đám bạn nhưng chẳng còn thấy ai trong tầm mắt.
Nàng chỉ kịp ú ớ vài tiếng trước khi màn đêm phủ lấy.

Trời xung quanh bỗng tối đen như đêm 30 một cách nhanh đến không thể nghĩ, một sự trùng hợp đầy ma quái chẳng khác tí gì trong quyển tiểu thuyết nàng đọc.

Nhưng cái nàng cần thấy nhất lại là khác nhất, đó chính là nam chính trong tiểu thuyết.

Như trong tiểu thuyết thì người bước ra sẽ là một chàng bạch mã hoàng tử khôi ngô tuấn tú, nhưng không trước mắt nàng là một ông lão tuổi độ thất tuần, dáng người mập mạp, vạm vỡ và gương mặt lại đầy mụn nhọt.

Nói hơi khoa trương thì nhìn lão ông chẳng khác nào Trư Bát Giới với cái bụng phệ đó.

Càng sợ hãi, Trương Tử Lâm té bệt xuống đất, đôi tay nàng rất nhanh che ngay phần hạ bộ non nớt.

Lão ông tóc trắng lại luộm thuộm, gương mặt đê hèn, giả vờ che năm ngón tay nhưng bàn tay thì xòe rộng hết cỡ.
Ông ta chậm rãi đi đến, cất tiếng bằng giọng điệu mềm mại:

- Cháu bé đừng sợ, già không làm hại cháu đâu!

Nghe giọng ông ôn tồn, Trương Tử Lâm cũng bớt sợ hãi, cảm giác thoát trói buộc ở vai, nàng vội nhanh chân kéo quần đứng dậy, cúi đầu xin lỗi rối rít:

- Cháu xin lỗi ạ, do cháu chịu không nỗi nữa nên mới làm vậy!

Lão ông tay sờ sờ hạ bộ, miệng buông lời nham nhở:

- Thế giờ già chịu không nỗi, già cho đầy bụng cháu nhé!

Trương Tử Lâm giật mình, rụt lại. Nàng chỉ bằng gần một phần ba thân hình ông ấy, nàng vội nghĩ:

"Ông ta to lớn như vậy, để ông ấy "thả nước tiểu" vào bụng sao mà chịu thấu cơ chứ!"

Nghĩ vậy nàng chắp tay lạy lục, giải bày:

- Dạ không...không được đâu ạ, cháu làm sao mà chịu nổi. Cháu chỉ mới phạm phải lần đầu, xin ông lượng thứ mà bỏ qua lần này!
Lão ông ngắm nghía từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, gật gù nói:

- Cũng được, nhưng mà ta có một điều kiện!

Như vớ được cái phao cứu vớt, Trương Tử Lâm hỏi ngay:

- Là chuyện gì dạ thưa ông?

Lão ông hướng tay vào ngôi miếu hoang, cười thân thiện:

- À, chẳng qua là muốn mời cháu vào miếu xơi ít nước!

Vốn được cha mẹ dạy dỗ đủ đầy, Trương Tử Lâm vội suy nghĩ tìm kế thoái lui vì sợ nguy hiểm. Nàng tự biết chưa bước vào trong đó thì còn có cơ hội chạy thoát nhưng khi bước vào miếu rồi thì tỉ lệ đó chỉ còn bằng không.

Nghĩ vậy nàng giả đò đưa tay ôm bụng:

- Ui da, cháu đau bụng nữa rồi, cháu phải về trại gấp mới được!

Lão ông như hiểu ý đồ của nàng, gương mặt gã vội cáu gắt, gióng mạnh thanh gậy xuống đất quát:

- Vào trong hoặc là bị phạt...(im lặng đôi chút)...và cháu biết hình phạt cho đứa bé hư hỏng tè bậy trước miếu linh thiêng là gì không?
Trương Tử Lâm hơi do dự, nàng chợt nhớ đến hai cô bạn còn kẹt lại phía sau vì "đi ngoài". Suy nghĩ được cách vẹn toàn, Trương Tử Lâm gật đầu đồng ý nhưng nàng lại có một yêu cầu ngược lại ông lão:

- Ông cứ vào trước, cho cháu làm thêm một ít nước nữa cái đã!

Ông lão cười thích thú, nhìn trái phải rồi nói:

- Cháu thật thú vị, cháu cứ tự nhiên, ta đứng đây chờ!

Nói rồi lão ông quay mặt lại, đứng với dáng vẻ nghiêm trang. Trương Tử Lâm không chạy mà nàng rất nhanh kéo tuột cả cái quần lót xuống đất, tiếp đến nàng trải nó ra phía sau mông mình.

Xong xuôi nàng đứng nhanh dậy chạy thẳng một mạch vào căn miếu hoang, lão ông cũng hoảng hồn không kém mà chạy ì ạch theo vào.

Một bóng đen to cao vạm vỡ, đứng ngay chỗ nàng vừa thả vũng nước trước đó ít lâu. Bóng đen ngồi xuống, đưa bàn tay gân guốc và đầy sẹo nhặt chiếc quần lót lên mũi hít một hơi thật sâu, một nụ cười dâm tiện hiển lộ trên gương mặt đó.
- Ưm...Ưm...mẹ dừng lại...dừng lại...con khó chịu quá!

Tiếng rên rỉ của Từ Thiếu Hoa khiến hồi ức của nàng chợt tắt, nhưng đôi tay nàng vẫn miệt mài sờ nắn, xoa bóp nhè nhẹ hai hòn bi to lớn của con trai mình.

Trái lại sự nhục nhã cần có như nàng nghĩ, nàng lại cảm thấy hưng phấn kỳ lạ, nàng càng cảm thấy kích thích hơn với những cảm xúc như buổi ban đầu còn vẹn nguyên.

Chưa từng làm những hành động này bao giờ trong đời nhưng hôm nay Trương Tử Lâm lại thành thạo một cách lạ kỳ.

Kỳ lạ hơn nữa là khúc dương vật của con trai nàng. Nó trơ trơ như con rắn chết, dường như nó không thể cương cứng và nó như một cái bong bóng bị xì, dù thổi cỡ nào cũng không thể căng lên được.

Nó hoàn toàn khác hẳn với những kiến thức nàng từng tìm hiểu, từng xem qua những bộ phim hay lời thô tục từ bạn bè xung quanh.
Trương Tử Lâm một tay sờ chạm hai hòn bi, một tay che miệng khóc vì nàng vội hiểu ra sự tình, nó cũng kéo nàng khỏi mảnh tình đang nung nấu.

Con trai nàng bị liệt dương, như câu nói quả quyết của hắn vừa mới đây.

…Còn tiếp…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.