Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 9: Tử Sắc Giới Chỉ

Từ Thiếu Hoa

9 Chương 9: Tử sắc giới chỉ

Chương 9: Tử sắc giới chỉ

Giọng nói nhẹ nhàng như thiếu niên trẻ tuổi của Từ Thiếu Hoa cất lên, cũng là lúc vị sư kia dừng trì niệm.

Tự biết mình đang mơ, nhưng cảm giác mang đến nó lại vô cùng chân thực, Từ Thiếu Hoa cảm nhận được từng nhịp thở, từng tiếng nấc nghẹn của cơ thế phàm tục.

Từ Thiếu Hoa đôi chân run rẩy rồi vội định thần, trấn tĩnh. Mắt nhắm mỏm đá nơi vị sư đang ngồi, bằng những động tác chạy nhảy vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn. Thoáng chốc Từ Thiếu Hoa đã băng qua được một dọc đá to đến đá nhỏ, cây dài đến cây ngắn, cả những cây chĩa chọt lung tung như cái bẫy chết người.

Một cú lộn nhào đã đưa Từ Thiếu Hoa đứng vững vàng trên rìa mỏm đá.

Lẳng lặng từng bước chân như đứa trẻ trốn nhà đi cùng chúng bạn, Từ Thiếu Hoa chậm rãi cũng đã đến gần được vị sư đáng kính.

"Bịch"

Đôi gối của Từ Thiếu Hoa vội rơi xuống sàn đá. Quỳ phía sau lưng vị sư trên nền đá bằng gối trần, nhưng đối với Từ Thiếu Hoa như đang quỳ trên nhung lụa thượng hạng.


Vị sư hướng đôi mắt nhìn xa xăm, đôi hàng lông mày dài độ hai tấc, cất tiếng nói nhẹ nhàng, gần gũi:

- A Dục, con lại về đó à!

Từ Thiếu Hoa gật nhẹ đầu, thút thít nói:

- Sư phụ, là đệ tử, là A Dục đây!

Vị sư im lặng độ hơn năm phút vẫn không đáp lời, Từ Thiếu Hoa đôi mắt lay động, vội dập đầu tạ tội:

- Đệ tử biết mình tội đáng muôn chết! Nhưng mà...!

Vị sư liền phất tay, giọng nói của Từ Thiếu Hoa chợt im bặt. Vị sư thở dài một đoạn rồi nói:

- A Dục, đừng nghĩ như vậy, việc con chọn đó cũng là một việc đúng đắn, việc gì mà đòi chết sống chứ hả!


Nói xong vị sư lại phất tay, Từ Thiếu Hoa như được tiếp tục nói đoạn vừa đứt:

- Nhưng mà...chỉ vì lý tưởng riêng của mình mà con đã bỏ nơi này để...

Vị sư liền cất tiếng chen ngang:

- Con đừng suy nghĩ lung tung nữa, cuộc sống của con ở nơi này xem như là một trải nghiệm. Vốn dĩ con không thuộc về thế giới này, nhưng dù sao ta cũng rất hãnh diện khi có một đệ tử như con!

Từ Thiếu Hoa đầu vẫn sát đất, xúc động nói:

- Đệ tử bất tài, khí lực bao năm tu luyện đã bị mất hết vì sự kích động không thể kìm hãm!

Vị sư im lặng, rồi lại thở dài, bảo:


- Ta cũng cảm nhận được nhục khí của con đã tiêu trừ, thôi thì...ta nên...chúc mừng con vậy, mất nó thì con cũng tốt cho con thôi chứ sao, sống một cuộc sống bình thường, làm một đứa trẻ bình thường!

Từ Thiếu Hoa hai tay siết chặt, hơi ngẩng mặt khỏi nền đá chút đỉnh, hỏi:

- Thưa sư phụ...nhưng mà nhục khí tiêu trừ thì sức mạnh của con đã mất, chẳng khác nào bao năm công cóc hay sao. Vả lại, giả sử nếu có ngày con quay lại nơi này, thì lấy gì đấu chọi giành thiên hạ, lấy gì bảo vệ được tiên cảnh ở Thạch Thủ Sơn này không bị ô uế?

Vị sư cười gượng, lắc đầu bảo:

- Con đã chọn cuộc sống bình thường ở thế giới của mình, hà tất gì phải nhọc tâm chuyện nơi này? Có chăng con đang muốn đòi hỏi ta một phương pháp gì đó hay sao?

Từ Thiếu Hoa như bị nhìn thấy tim đen, vội dập đầu sát đất như trốn tránh câu trả lời.

- Cái thằng này đúng là không chỉ biết dùng mỗi cái "đầu thịt" mà còn biết thả hố ta nữa hả? Để ta xem...

Im lặng đôi chút, vị sư liền chiêm bốc bằng tràng hạt. Tay lần hạt tới lui, tay kia bấm đốt cũng chẳng dừng. Lần hạt tiến tới được bảy lại lùi ba, rồi tiến ba thối chín.

Vị sư vẻ mặt hơi rầu rĩ, nói:

- Bất quá ở thế giới của con, nhục khí cạn kiệt lại cho ra quẻ cát. Nhờ nó mà con thoát được một kiếp nạn sát thân!

Nói đoạn, vị sư lại cười hớn hở, nói tiếp:
- Chẳng những thế, nếu may mắn con sẽ có một cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều! Chẳng phải sống một cuộc đời ô nhục tiếp tục!


Lúc này, Từ Thiếu Hoa mới vội ngẩng đầu, vẻ mặt không khỏi phấn khích, hỏi:

- Xin sư phụ nói rõ! Cả đời đệ tử chỉ ước được về với vòng tay của mẹ, còn chuyện nhục nhã hay không chẳng còn quan trọng!

Vị sư quay người lại, tay đỡ đầu Từ Thiếu Hoa ngồi dậy, vẻ mặt âu yếm bảo:

- Thế giới của con có hai thế lực liên quan đến thế giới này. Và nó cũng là cầu nối để con còn có thể quay lại nơi này...nhưng mà...đến khi đó không biết lão già như ta còn sống hay không và cả...à mà thôi!

- Xin sư phụ nói rõ thêm ạ!

Từ Thiếu Hoa như một bản năng quen thuộc, hắn vội dập mạnh đầu xuống, khi đầu gần đập xuống nền đá thì nó được cản lại bằng lòng bàn tay mềm mại của vị sư. Vị sư cười thân thiện nói:
- A Dục, nhục khí đã mất thì sức mạnh tự chữa lành của con cũng không còn tác dụng. Đừng mãi ỉ vào sức mạnh đó mà chẳng biết thương cho tấm thân cơ hàn. Con phải biết phải khó nhọc thế nào khi được thành hình người, vậy nên đừng phí phạm cuộc đời nghe chưa!

Vị sư đứng dậy, dáng người thon gầy, cao độ hai mét, mắt phóng tằm nhìn vào bầu trời xa tít, nói tiếp:

- Chuyện trên đời này, vốn có nhân có quả, khi ta biết quá nhiều sẽ xảy ra biến số. Khi ta thích kết quả đó thì ta vui vẻ đón nhận, vậy còn không thì sao?

Từ Thiếu Hoa dáng vẻ trầm ngâm, nhẹ giọng:

- Làm tất cả cho bằng được!

Vị sư nhoẻn miệng cười, gục gặc cái đầu tròn nhăn nheo, bảo:

- Chính là như thế, nó giống như khi con ươm mầm hạt giống. Khi con chưa biết kết quả cây có đâm chồi, ra hoa, kết trái thì có phải là con vẫn chăm sóc nó đầy đủ hay sao? Còn ví như con biết chắc là nó không thể nảy mầm, thì chẳng phải con đã dừng lại từ khi chưa bắt đầu. Cuộc sống nó vận hành là như vậy, dù con ở thế giới nào thì nó vẫn tuân theo nhân quả, luân hồi nghiệp báo. Tuy vậy, có những sự vật hay sự việc dù con biết trước kết quả cũng không tài nào thay đổi được!
Từ Thiếu Hoa vẻ mặt càng đăm chiêu hơn, căng thẳng hơn, thấy thế vị sư đó lại nói:

- Con thực sự không hấp thu được ta nói gì à?

Từ Thiếu Hoa tay gãi gãi đầu, miệng cười trừ:

- Dạ sư phụ, chắc tại vì con đang du mộng để gặp người nên đệ tử hơi khó động não!

- Đầu khất...à không...đầu đất!

Vị sư thò tay vào kẻ áo đang hở ở giữa bụng, kéo ra một cái dùi trống màu đỏ, gõ vào đầu Từ Thiếu Hoa ba cái, mắng:

- A Dục, đừng có mãi dùng cái gậy thịt đó suy nghĩ, mau dùng não của mình đi! Đứa nhóc này, ngươi chẳng còn là một cậu bé ngây ngô, yếu đuối như ngày đầu đến đây nữa, là người lớn rồi thì nên động não đi chứ!

Từ Thiếu Hoa cúi đầu, gãi gãi:

- Thưa sư phụ, thực đệ tử vẫn chưa tiêu hoá được sư phụ đang nói gì. Cốt ý đệ tử muốn hỏi chỉ là phương cách để tu luyện có lại được khí lực như xưa?
Vị sư im lặng, lắc đầu chán nản, rồi trả lời từ tốn:

- A Dục, cái tên của con chính là sức mạnh con có. Khi đến đây con là một kẻ lầm đường, nhưng khi rời đi con đã là một người đàn ông thực thụ, cứ như thế mà phát huy!

Vị sư nói tiếp:

- Đôi khi quá quy cũ khi tuân theo luân thường hay giáo điều thiên đạo, nó vốn dĩ chỉ là cái định hướng ngu ngốc. Chỉ khi con tim của con đủ rộng để đón nhận và phân phát hạnh phúc thì đó mới là thiên ý. Đó mới là âm dương tương hòa, là đỉnh cao của tạo hóa!

Từ Thiếu Hoa vẫn im lặng, vẻ mặt ngây ngốc như tỉnh như mê. Thấy Từ Thiếu Hoa ngu dốt, vị sư lắc đầu thở dài:

- A Dục, đứa trẻ hư đốn như ngươi vốn chỉ biết dùng mãi cái đầu đó hay sao? Không khá lên được à?

Từ Thiếu Hoa đảo mắt trái phải, nhoẻn miệng cười:
- Sư phụ đừng nói vậy mà!

Vị sư bất chợt nâng bàn tay Từ Thiếu Hoa lên, vẻ mặt không khỏi hốt hoảng:

- "Tử sắc giới chỉ" của con đâu?

Từ Thiếu Hoa hơi giật mình, rồi cũng nhớ ra trả lời:

- Chiếc nhẫn...chiếc nhẫn ngu ngốc...nó nói con không còn nhục khí nữa nên nó đã tự bỏ đi rồi!

Ví sư trợn to đôi mắt hiền từ kinh hãi, thốt lên:

- Không được, chiếc nhẫn đó nó đã hấp thu được nhật nguyệt nơi này trở thành linh bảo. Lại được cơ duyên mở được thông linh cũng xem như là một tà linh chi vật! Để nó ở thế giới của con quả thực là hiểm họa tiềm tàn!

Vị sư cau mày, lo lắng, tiếp tục nói:

- Hai thế lực ở thế giới của con nhất định đã cảm nhận được sự xuất hiện của Tử sắc giới chỉ! Con nhanh chóng đoạt lại nó trước khi mọi việc đi quá xa!
Từ Thiếu Hoa ngẩn người, hỏi:

- Hai thế lực đó là gì sư phụ, mà chiếc nhẫn đó vốn chỉ có ý niệm thôi, nó còn làm được gì cơ chứ?

Vị sư lắc đầu, giảng giải:

- Chuyện đó thì sớm muộn con cũng biết, còn về Tử sắc giới chỉ vốn là vật mang nặng tà khí, nếu nó ở bên người thiện thì tánh thiện, còn ngược lại thì chẳng khác nào một biển năng lượng biến kẻ sở hữu thành đại ma đầu. Vì năng lực thực sự của nó là thâu tóm và điều khiển ý nghĩ của kẻ khác thông qua vật dẫn linh!

Từ Thiếu Hoa kinh ngạc thốt lên và cũng không quên thắc mắc:

- Thực sự bá đạo như vậy...cơ mà...chỉ một sợi dây tà môn dơ bẩn đã biến con thành kẻ bất lực kháng cự, chiếc nhẫn khi đấy nó có giúp ích gì đâu sư phụ, ngoại trừ những lời ngăn cản vô tri!

Vị sư lúc này nét mặt càng khó coi hơn, chợt nhắm mắt nghĩ ngợi. Từ Thiếu Hoa thấy thế cũng im lặng chờ đợi.
Không gian như lắng đọng!

Gió cứ xào xạc thổi, tiếng chim hót líu lo nghe vô cùng thư giãn, nó khiến Từ Thiếu Hoa muốn thiếp đi trong phút giây đợi chờ.

Cuối cùng vị sư cũng lên tiếng:

- Tử sắc giới chỉ...có...lẽ...nó muốn làm người!

Nghe đến đây, Từ Thiếu Hoa không khỏi chấn kinh mà thốt lên:

- Cái gì!

Thấy mình quá phận, Từ Thiếu Hoa vội dập đầu tạ lỗi. Nhưng lần này vị sư không ngăn cản cái hành động như chối bỏ thân thể của hắn.

Còn Từ Thiếu Hoa như đang chờ đợi vị sư cản mình, vì hắn vội nhớ đến nhục khí đã mất. Khi trán của hắn còn cách nền đá nửa phân, hắn cũng không dám dập xuống. Suy nghĩ tới lui, Từ Thiếu Hoa quyết định dập đầu toàn tâm toàn ý.

Thế là hắn ngốc đầu lên lấy đà lần nữa, rồi lại dập xuống thật mạnh để chứng tỏ thành ý.
Lần này thì vị sư cản hắn, nhưng không phải bằng bàn tay mềm mại mà là bằng mu bàn chân.

Dù xúc chạm ở trán nhưng Từ Thiếu Hoa vẫn cảm nhận được sự mềm mại của bàn chân sư phụ hắn.

Như muốn chắc chắn, Từ Thiếu Hoa liền đưa hai bàn tay nắm lấy gót chân vị sư già.

Rất nhanh, vị sư liền rụt chân lại, cất tiếng:

- A Dục, ngươi làm gì thế?

Cảm giác ngượng nghịu khi bị phát hiện hành vi thô lỗ, khiến Từ Thiếu Hoa vội dập đầu xuống đất, miệng thì liền nói:

- Xin lỗi sư phụ!

Vị sư lại đưa bàn chân mềm mại ra đón lấy trán của hắn.

- Cái đứa không não này, ngươi không còn cách nào khác à?

- Dạ không! Con phải dập đầu tạ tội thì mới chịu được!

Nói rồi, Từ Thiếu Hoa đôi bàn tay ghì chặt hai bàn chân vị sư, lách đầu sang bên, dập xuống tạ lỗi.
"Bốp"

...Còn tiếp...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.