Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 13: Lão Ông Kỳ Lạ

Từ Thiếu Hoa

14 Chương 13: Lão ông kỳ lạ

Chương 13: Lão ông kỳ lạ

Trước đôi mắt có phần kinh ngạc của Từ Thiếu Hoa, lão ông độ ngoài bảy mươi, tay đang ôm trái dừa khô, gương mặt hiền từ phúc hậu cùng mái tóc hoa râm được búi cao, nhướng nhướng đôi lông mày như hai dấu chấm, bảo rằng:

- Sư phụ? Thằng nhóc nhà ngươi bị đánh vào đầu đến nhũn não rồi à?

Nghe giọng nói khàn khàn, chẳng phải giọng dịu nhẹ và có phần trầm ấm như sư phụ, Từ Thiếu Hoa dụi dụi mắt.

Căng đôi mắt ra nhìn thật kỹ, Từ Thiếu Hoa chợt nhận ra ngoài giọng nói ra thì cả ngoại hình của lão ông này cũng chẳng giống sư phụ hắn.

Nhất là đôi lông mày như đối lập, với sư phụ hắn là một đôi mày như râu rồng phấp phới, còn lão ông này chỉ là hai dấu chấm như gấu trúc mà thôi.

Dáng người sư phụ thì cao hẳn gần hai mét, ốm gầy thẳng đuột, còn lão ông này lưng hơi gù lại có vẻ khá là tròn trịa trong bộ lam y.

Thế nhưng, gương mặt lão ông nếu bỏ đôi lông mày buồn cười kia ra, thì khá là giống với vị vi sư của Từ Thiếu Hoa ở Tinh Hà chi cảnh.


Biết mình mắt hoa miệng vạ, Từ Thiếu Hoa định bước xuống giường xin lỗi thì chợt nhớ đến thân thể lõa lồ, muôn phần bất kính.

Đó cũng là những gì hắn được dạy và được học từ nhỏ cũng như ở nơi gia phủ hắn từng gắn bó ít lâu, nơi mà được biết cực kỳ quy củ và nguyên tắc ở thế giới ấy.

Kéo ngay tấm chăn xanh rách rưới thủng lỗ chỗ trước mặt, Từ Thiếu Hoa quấn nhanh ngang hông rồi nhảy ngay xuống giường, luống cuống khom người lễ phép:

- Con thực sự xin lỗi, nhìn ông con cứ tưởng người quen!

Đó không phải là bản năng lễ phép của một tên ham mê sắc dục như hắn, chỉ là đã được tôi luyện qua năm tháng cơ hàn ở gia phủ.

Lão ông chẳng lấy một cái ánh nhìn đến Từ Thiếu Hoa, ông từ tốn bước đến cái bàn đặt gần cái bếp.

Đặt trái dừa khô lên bàn, lão ông mở nắp trái dừa lấy ra một bình trà trắng-kiểu bằng sứ. Chẳng khó để Từ Thiếu Hoa nhận ra đó là chiếc bình giữ ấm dân dã ở miền quê của hắn năm xưa.

Lấy cái tách đỏ bằng sứ trên bếp của ông Táo, lão ông chậm rãi mở tủ vải lấy ra một cái ghế xếp. Đặt ghế xếp ở cạnh sàn nước, lão ông thư thái rót ít trà vào tách và ngồi xuống nhìn trìu mến Từ Thiếu Hoa, nói:


- Ngươi đến từ dị giới, là một dị giới tên gọi là Tinh Hà chi cảnh, dù ngươi có ẩn đi khí tức yêu khí trên người nhưng ta không khó để nhận ra...chỉ là...ta lại cảm nhận được ngươi có phần nào đó dấu hiệu...ngươi chính là con người ở nhân gian này!

Hóp một ngụm trà, lão ông nói tiếp:

- Tuy dưới ánh mắt phàm tục của đa số người, ngươi chỉ là một thằng nhóc nhỏ nhắn không hơn không kém...nhưng...với pháp lực của Tiêu Sắc ta nhìn ra được, ngươi là một gã đàn ông trung niên to cao vạm vỡ! Ta nói có đúng không?

Từ Thiếu Hoa môi hé vừa định đáp lời thì lão ông đưa bàn tay ra dấu im lặng, tiếp tục nói:

- Đừng vội, với yêu khí trên người và dáng dấp của ngươi thì ta nghĩ tám phần mười ngươi là một người tà tu ở dị giới đó. Ta chẳng lạ gì một gã đầu trọc chuyên lừa gạt người khác luyện thứ tà khí dơ bẩn!

Rót thêm một ít trà vào tách, lão ông tỏ vẻ cao ngạo đắc ý nói:

- Ta biết đã có người ở đây giúp đỡ ngươi mượn xác nhập hồn, ta không biết kẻ đó là ai nhưng ở "địa phủ" đã cử người điều tra. Sớm muộn, ta nghĩ cả ngươi và kẻ tiếp tay chuyện trái với luân hồi đó chắc chắn sẽ bị xử tội!
Nghe đến đây, Từ Thiếu Hoa không khỏi phẫn uất, rõ ràng đây là cơ thể của hắn đã dày công rèn luyện, giờ thì lão ông trước mặt lại bảo hắn là kẻ ăn nhờ ở đậu.


Lại nói, lão ông này ngoại trừ giống sư phụ của hắn còn giống cái tính hay không cho người khác mở miệng. Nghe nói đến lão ông xúc phạm sư phụ cũng như công pháp mình được học, Từ Thiếu Hoa nghiêm mặt, chẳng còn vẻ luống cuống tạ tội như mới đây:

- Kính thưa ông, con không biết ông là ai, cơ mà ông chỉ nói đúng một chút và...

"Leng keng...Leng keng!!"

- Câm mồm!

Từ bên thắt lưng bên trái của lão ông, chiếc chuông nhỏ ló ra ngoài rung lên dữ dội, lão ông đưa tay giữ lại chiếc chuông, vẻ mặt nghiêm trọng:

- Chết, bị lừa rồi!

Đồng thời hét lớn:

- Tiểu Lộ trông chừng thằng nhóc này cho ta!

Nhìn lão ông tuổi tác đã cao, thế mà thân thủ lanh lẹ, chớp mắt một cái đã vọt ra đến cửa khiến Từ Thiếu Hoa không khỏi kinh ngạc.
Thân ảnh lão ông đã khuất, giọng nói vẫn như văng vẳng đọng ở trong phòng:

- Yêu nghiệt, đợi ta bắt được hai tên đồng bọn của ngươi đang lộng hành, ta sẽ giao nộp bọn xâm phạm nhân giới bọn ngươi cho địa phủ!

Từ Thiếu Hoa từ đầu đến giờ như một bức tượng, chỉ biết đứng yên nghe mà lòng cũng không khỏi phẫn uất.


Cứ như thể lão ông là thần tiên tái thế, thần toán chiêm tinh, nói đâu trúng đó, chẳng cho hắn nói lời đáp trả.

Từ Thiếu Hoa vẻ mặt đần ra, từ đầu đến giờ hắn chẳng thể phản bác bất kỳ thông tin nào của lão ông kia nói đến, tức càng thêm tức.

Tay đang gãi đầu khó hiểu thì một cô bé dáng người nhỏ nhắn, vận bộ đồ thun đỏ trơn ngắn tay, cao độ chừng mét rưỡi rón rén bước vào.

Nhìn thấy cô bé gương mặt đáng yêu thanh tú, tóc hai búi cao, Từ Thiếu Hoa chợt thấy xấu hổ lạ kỳ, hắn vội nhảy lên giường, kéo chăn che mặt.
Từ khi luyện Thần Dương Chi Khí, có lẽ người phụ nữ đầu tiên mà hắn dám đến gần chỉ có duy nhất mẹ của hắn Trương Tử Lâm.

Thấy nữ nhân cứ như thể chuột gặp mèo, mèo gặp chó, chó gặp củ riềng. Từ Thiếu Hoa nào ngờ, với thân hình như hắn thì tấm chăn rách này chỉ đủ che từ phần gối đến đầu.

Chưa kể hắn kéo mạnh làm lộ ra cả phần hạ bộ phơi bày trước ánh mắt của cô bé xa lạ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Từ Thiếu Hoa muốn bật dậy bỏ chạy nhưng nội tâm hắn lại rơi vào chọn lựa.

Nhục khí của hắn đã bạo phát mất cả, vậy ra gần nữ nhân ắt hẳn sẽ chẳng có vấn đề. Chẳng những thế hắn cũng từng gần gũi với mẹ mình khi vừa rời Tinh Hà chi cảnh, có thể đó cũng là nguyên nhân sâu xa cộng với ý chí cuồng nộ phát tiết đã khiến nhục khí bạo phát.
Giữa chọn lựa của chạy và nằm im chẳng khác gì nhau, dù gì đan điền hắn hiện giờ chỉ là chiếc bình rỗng. Đến cả "Nhục khí nhị hợp đan" năm xưa Cóc Yêu đưa hắn cũng chẳng thấy tí nào tác dụng hay thực sự nó có đang tồn tại.

Vội suy nghĩ đến tương lai, đến người mẹ thân yêu thì Từ Thiếu Hoa thở phào tự nhũ:

"Sớm muộn cũng đối mặt với nữ nhân, chẳng còn gì để mất, nhưng mà sao mình lại tỏ ra sợ sệt như vậy, chỉ là một con bé độ chừng tuổi mình năm xưa thôi mà?"

- Nhóc con, nhóc con còn định trốn người tắm rửa cho mình cả tuần nay đến bao giờ hả?

Từ Thiếu Hoa vẫn nằm im thin thít, cô bé lại nói:

- Xem nào, đừng sợ hãi người cưu mang mình mấy hôm nay như thế chứ!

...Còn tiếp...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.