Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 17: Thế Tạ Bày Trận

Từ Thiếu Hoa

18 Chương 17: Thế Tạ bày trận

Chương 17: Thế Tạ bày trận

Hai tay hai chân của Từ Thiếu Hoa rất nhanh đã bị ghì chặt. Động tác luồn dây để trói thành thục và nhanh nhạy như các ngư dân bắt được mẻ cá lớn.

Thoáng chốc, Từ Thiếu Hoa đã bị trói như một "cuộn dây người".

Miệng vừa định hé mở thì đã bị quấn băng dính vài chục vòng, đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Cảm thấy chật chội đau nhức, Từ Thiếu Hoa vận khí lực hòng bứt đứt sợi dây thì chiếc nhẫn lại cất tiếng trong ý nghĩ:

- Đừng, đã bảo là đừng mà!

Mặc kệ chiếc nhẫn ngăn cản, Từ Thiếu Hoa vẫn vận khí, chỉ với một lực nhỏ, hắn đã có thể đưa được hai bàn tay ra ngoài.

Quay đầu về phía Thế Tạ đang dửng dưng sờ nắn cặp vú của Trương Tử Lâm như trêu tức, Từ Thiếu Hoa chỉ muốn bức đứt sợi dây này ngay tức khắc mà đấm gã trọc đến chết.


Nhưng lần này lại khác, bất kể hắn vận khí cỡ nào cũng không tài nào làm sợi dây lấy một thêm kẻ hở.

Nội tâm Từ Thiếu Hoa bắt đầu lo sợ, chiếc nhẫn lại nói:

- A Dục, ngươi đừng cứng đầu như thế, bằng không ngươi bị mất hết nhục khí đấy!

Gương mặt Từ Thiếu Hoa bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi, miệng gầm gừ giận dữ.

Gã tóc vàng như nhận ra vẻ sợ hãi và mệt mỏi đang hiển hiện trong đôi mắt đầy tơ máu. Nhìn gương mặt đỏ chóe với những vết hở da lồi thịt, gã cười mỉa mai:

- Ha ha, dù mày có là người hay ma quỷ cũng không thể nào thoát khỏi sợi dây này!

Gã tóc đỏ gục gặt khoái chí, liền vênh mặt lên nói:

- Mày nghĩ thực sự bọn này sợ ma à? Xin lỗi nhé, bọn tao còn đụ cả ma cơ!


- Dây thừng này đã được bọn tao ngâm trong một chậu lớn tinh trùng, hòa cùng máu của 49 con chó mực, huyết kinh nguyệt cùng dịch ói của 77 người đàn bà. Dù có là thần tiên tái thế cũng không dám đến gần, nói gì bị trói bằng thứ tà thuật bọn ta tu luyện!

Nói xong, bốn tên cười như điên dại. Từ Thiếu Hoa giận đến nổi cắn răng nghiến lợi, tự trách bản thân vì quá thiếu quyết đoán để bị đưa đầu vào rọ. Chiếc nhẫn bên trong ý niệm, cất tiếng thở dài:

- Đúng thật số ngươi hẩm hiu thế nào ấy. Chẳng biết ta chọn ngươi là đúng hay sai đây? Nhưng mà ngươi mà mất nhục khí thì xem như...

- Nín đi....A....Ta...phải thoát ra!

Từ Thiếu Hoa gào lên giận dữ trong ý niệm, mắt nhìn chằm chằm người mẹ đang bị dày vò bằng bàn tay thô bạo của Thế Tạ, giận đến muốn hóa điên khi từng sợi gân máu trên mặt dần đội da nổi lên, ý niệm càng gào thét:

- Không...không...Tao phải giết mày thằng chó chết!

- Ngươi nên bình tĩnh, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn cả thôi. Hãy tin ta! Đừng vận khí nữa, sợi dây đó sẽ hút cạn khí lực của ngươi đó A Dục!


- Không...không...Ta có sức mạnh vô biên của nhục khí, ta sẽ khiến bọn nó phải trả giá!

Từ Thiếu Hoa liền nhắm mắt, vận khí lực của nhục khí truyền vào hai lòng bàn tay tạo nên một tinh cầu màu tím phủ lấy.

Chiếc nhẫn loé lên màu tử sắc, tiếp tục ngăn cản:

- Không được, ngươi làm thế có thể bị phá hỏng tu vi. Khí lực của ngươi đang bị dồn ép bởi tà thuật, nếu ngươi càng vùng vẫy thì càng lợi cho bọn nó thôi!

- Tà thuật là cái chó gì, ta đếch quan tâm nữa, ta phải cứu mẹ ta trước! Nhịn nhục bao nhiêu năm quá đủ rồi!

- Chẳng phải ngươi vừa đồng ý với ta là...

- Không có cái chó gì hết, ngươi cút đi!

Khí lực phát quang tử sắc mạnh mẽ, nhưng ánh sáng của nó yếu dần yếu dần. Từ Thiếu Hoa miệng chửi "u...u", ý niệm của chiếc nhẫn không ngừng ngăn cản:
- A Dục nhà ngươi hết thuốc chữa, ta còn trọng trách trên mình chẳng thể cùng ngươi trở về cái nơi ấy!

- A...không...ta phải thoát ra...!

Như có tiếng thở dài như vô tận trong ý niệm, chiếc nhẫn bảo:

- Ngươi cứ vận khí điên cuồng như vậy, thế nào bọn đấy cũng tìm đến. Khi đó sợ rằng ta cũng khó thoát kiếp vạ lây. Thôi thì ta gửi lại cho ngươi vài dòng ý niệm, mong rằng có cơ hội ngươi cảm nhận được nó. Cuối cùng thì cho ta chào tạm biệt và quyết thắng!


Dứt tiếng, chiếc nhẫn bỗng tắt đi thứ ánh sáng lấp lánh, nó tự tụt khỏi ngón tay đang toả ra tinh cầu khí lực màu tím.

Chiếc nhẫn vừa rời khỏi tay Từ Thiếu Hoa, nó tự động lăn tròn lăn tròn vào một rãnh nứt nhỏ.

Còn Từ Thiếu Hoa vận khí đến sức cùng lực kiệt thêm lần nữa, cũng không thể nới thêm được sợi dây thêm một phân nào khác.
Hắn rú lên trong điên loạn bằng những thanh âm "ú ú" rồi đôi mắt nhắm tịt cùng đôi hàng lệ ứa ra hai bên khóe mắt.

Màn đêm phủ kín trước mắt, Từ Thiếu Hoa chỉ nghe được tiếng đánh nhau văng vẳng bên tai và rồi hắn cũng mê man ngất đi, chẳng còn biết gì.

Trong cơn mê, Từ Thiếu Hoa mơ thấy những mảnh ký ức, những ký ức hỗn độn của những năm tháng rong ruổi và cả những ký ức như lạ lẫm.

...Còn tiếp...

(((Quý độc giả khi đọc đến chương này, nếu cảm thấy thích truyện "Từ Thiếu Hoa", thì xin để lại vài lời động viên cho Tử Liên có thêm tí động lực ạ! Xin cám ơn!)))

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.