Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 14: Một Chút Biến Chuyển

Từ Thiếu Hoa

15 Chương 14: Một chút biến chuyển

Chương 14: Một chút biến chuyển

Từ Thiếu Hoa như bừng tỉnh giữa những gì cô bé có tên Tiểu Lộ đang nói đến, hắn liền tung mạnh tấm chăn, ngồi bật dậy. Vẻ mặt Từ Thiếu Hoa gần như hốt hoảng, cất tiếng:

- Cái gì, đã một tuần trôi qua rồi ư?

Tiểu Lộ bị dọa cũng xém té, tay đặt lên cặp ngực có phần căng bự vuốt vuốt, trả lời:

- Làm chị hết hồn à, đúng rồi...đúng rồi nhóc đã ở đây gần đúng một tuần rồi đó!

Ra vẻ suy tư, Tiểu Lộ quả quyết:

- Để xem...à...ngày mai nữa là được đúng một tuần luôn á! Có vấn đề gì với nhóc con sao?

Từ Thiếu Hoa cúi đầu, đôi mắt lay động đầy suy tính, miệng lẩm bẩm:


- Vậy là mẹ không tìm mình hay sao, mẹ giờ thế nào rồi? Và vì sao mình ở nơi này, cả những lời lão ông đó nói ắt hẳn ông ấy biết những chuyện gì đã xảy ra tiếp theo đêm đó!

- Nhóc con nói luyên thuyên gì đó, coi nào...bình tĩnh...để chị kể sơ lược cho nhóc nghe nhé!

Chẳng đợi Từ Thiếu Hoa trả lời, Tiểu Lộ hai tay chắp ra sau, ra điệu bộ như cô giáo giảng bài mà kể:

- Đêm đó là thứ bảy, chị đây đang đọc truyện thì ông ngoại về đến. Cứ tưởng như mọi lần ông ngoại mua cho bánh tráng nướng thì lần này ông lại mang về một thằng nhóc trần truồng, mình mẩy máu me bê bết!

Cũng lúc này, Từ Thiếu Hoa đánh ánh mắt quan sát dáng người Tiểu Lộ, trong đầu dấy lên toan tính và tai vẫn tiếp tục lắng nghe câu chuyện còn đang dang dở:

- Ông ngoại bảo chị phải tắm rửa và đút sữa cho nhóc con uống, cũng như không quên dặn dò phải giữ nhóc ở yên trong căn phòng này đúng bảy ngày. Tức là hết đêm nay nhóc con mới được đi ra khỏi căn phòng này!

Từ Thiếu Hoa định mở miệng nhưng vội nuốt chữ vào trong mà nghe tiếp:

- Ban đầu chị không chịu nhưng thấy nhóc con cũng dễ thương quá nên chị chấp nhận, cơ mà khó khăn chị không lường được là...nhóc con nhìn ốm đói như thế mà lại nặng như con heo ấy. Thế nên mỗi lần chị muốn lau chùi với tắm rửa là phải nhờ đến mẹ!


Tiểu Lộ đi đến ghế xếp, ngồi xuống, hai chân bắt chéo, kể tiếp:

- Nếu chị đi đến nơi khác sớm một ngày thì đã không gặp nhóc rồi, nhưng mà chị cũng chẳng thích ở cái nơi chết tiệc này...sống cùng tên cầm thú ấy!

Nghe đến đây, Từ Thiếu Hoa nhịn không được mới thắc mắc:

- Bé...à...không...chị cho em...em...hỏi là đây là đâu và mẹ chị đâu sao em không thấy?

Tiểu Lộ chỉ chỉ tay ra cửa, vẻ mặt không mấy vui vẻ nói:

- Đây là khu trọ nghèo của "má Bảy cô đơn", còn mẹ á, mẹ sống với cha dượng ở phòng kế bên, chị thì ở đây, thế thôi!

Nhìn dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, thế mà Tiểu Lộ có "cặp loa"(vú) khá là căng cộm. Từ Thiếu Hoa không khỏi suy diễn những nguyên nhân sâu xa khiến cô bé không thấy vui vẻ mà ở riêng, nhất là trong đôi mắt hồn nhiên ấy như có điều băn khoăn trăn trở.


Từ Thiếu Hoa vốn có đôi mắt lanh lẹ nhờ tôi luyện ở dị giới, giờ cũng đã hơi tỉnh táo nên dần nhận thức được ít nhiều đồ vật trong căn phòng này có chút đặc trưng, không nói đến cái sàn nước kia. Đó là mỗi vật dụng trong căn phòng này, mỗi thứ chỉ có duy nhất một mình đơn côi, nó giống như căn phòng chỉ dành cho một người ở. Thấy vậy, Từ Thiếu Hoa mới hỏi:

- Thế chị ở đây một mình à?

Tiểu Lộ gật đầu, trả lời:

- Cũng không hẳn, giờ thì ở một mình nhưng trước khi ông ngoại mất thì sống với ông!
Nghe đến đây vẻ mặt Từ Thiếu Hoa không khỏi chấn kinh, liền hỏi:

- Cái...cái...gì mà lạ lùng vậy, sao chị nói ông ngoại mang em về, thế ông đã...đã mất rồi à chị?

Tiểu Lộ lại gật đầu, nói:

- Đúng rồi, hồi đó ông thường ở nhà nhưng tự dưng dạo gần đây ông hay biệt tăm biệt tích, có khi đi mất hút cả tuần mới về, là vậy nên chị bảo mất thôi!

Từ Thiếu Hoa thở phào:

- Chị làm em hoang mang quá!

Tiểu Lộ mới che miệng cười khoái chí, bảo:

- Đúng là nhóc con nhát cấy mà, chỉ nghe chị nói bấy nhiêu đã sợ rồi cơ à? Chị mà kể chuyện ông ngoại bắt vong, trục hồn chắc nhóc con tè dầm luôn quá!


Nói đến đây, Tiểu Lộ như nhớ ra điều gì đó, liền nói:

- À, cả tuần không thấy nhóc tè nha, mà chỉ thấy ra nước nhờn nhờn như nước cốt dừa á, mà nó cũng ngon...à...cũng tanh tanh á!
Từ Thiếu Hoa chẳng lạ thứ nước ấy, đó chính là tinh dịch của hắn. Cơ mà hắn hơi bất ngờ trong câu nói của Tiểu Lộ và với suy tính của mình, Từ Thiếu Hoa vờ như không nghe thấy. Hắn liền chuyển sang chủ đề khác, còn cặp mắt vẫn ngó nghiêng vào khe hở nhỏ của cúc áo:

-À, mà chị tên gì ấy nhỉ, em chỉ nghe kịp ông bảo là Lộ Lộ gì đấy!

Tiểu Lộ hai mắt tròn xoe, nhảy cẫng lên mừng rỡ:

- Lộ Lộ, tên mà chị thích nhất! Làm sao mà nhóc gọi đúng vậy!

Rồi bỗng dưng cô bé chạy đến hôn vào má Từ Thiếu Hoa một cái thật nhanh, nói:

- Cuối cùng cũng có người gọi chị là Lộ Lộ rồi, vui quá đi!

Cặp vú bự của Tiểu Lộ bất cẩn cạ nhẹ vào ngực Từ Thiếu Hoa, bỗng dưng hắn cảm thấy nhột nhột phần hạ bộ.

Từ Thiếu Hoa vẻ mặt đần ra, đưa tay sờ vào thằng nhỏ của mình, miệng thì cất tiếng hỏi:
- Là sao vậy chị?

Tiểu Lộ mới hí hửng, chạy đến mở tủ vải, lấy ra tấm áp phích độ sáu tấc, có hình một nữ nhân đang mặc bộ y phục màu trắng, tay cầm đàn tỳ bà, kéo thẳng ra cho Từ Thiếu Hoa xem.

Chỉ nhìn qua loa vì bị "miếng da" làm phân tâm, nhưng rồi Từ Thiếu Hoa chợt dừng ánh mặt lại thật lâu trên tấm áp phích.

Từ Thiếu Hoa mơ hồ nhận ra tư thế và cả dáng đứng có phần quen thuộc. Chưa dừng lại ở đó, gương mặt của nữ nhân trong tấm áp phích khiến Từ Thiếu Hoa không khỏi xúc động, môi miệng mấp máy:

- Mẹ...là...mẹ...ư!

Nữ nhân trong bộ trang phục cổ trang màu trắng, tay ôm đàn tỳ bà chính là Trương Tử Lâm.

...Còn tiếp...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.