Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 12: Một Chút Suy Tư

Từ Thiếu Hoa

13 Chương 12: Một chút suy tư

Chương 12: Một chút suy tư

Từ Thiếu Hoa gương mặt ngốc ra, đặt một tay lên trán suy nghĩ mãi cũng chả thông, tay kia vỗ mạnh đôi ba cái vào đầu.

Chợt đầu hắn "Bong" lên một tiếng như tiếng chuông chùa đánh cử, tiếp đến là những cảnh tượng như hiển hiện trước mắt.

Đôi tay cơ bắp mới ghì chặt cái đầu tóc tai rũ rượi trong những cơn đau hành hạ chẳng thể diễn tả.

Được một lúc, Từ Thiếu Hoa mới hô hấp được bình thường và bắt đầu suy ngẫm về những chuyện vừa xảy ra.

Sau khi trở về từ Tinh Hà chi cảnh, Từ Thiếu Hoa đã được gặp lại người mẹ xinh đẹp Trương Tử Lâm.

Nàng chính là ước mơ là hoài bão cho những năm tháng hắn rong ruổi nơi phương trời thế giới xa lạ.

Cứ ngỡ là mẫu tử hàn quyên như truyện cổ tích, nào ngờ biến cố xảy ra, bọn côn đồ tóc xanh tóc đỏ và cả trọc đầu xuất hiện.


Thay vì một đấm giết chết từng thằng một, Từ Thiếu Hoa lại lựa chọn đứng yên cho số trời đưa đẩy, để rồi khi muốn vùng lên thì đã quá muộn.

Chiếc nhẫn ý niệm với tên gọi là Tử Sắc Giới Chỉ, thứ mà hắn cho là tầm thường lại là món bảo vật mà vị vi sư của hắn muốn hắn gìn giữ và bảo vệ cũng bỏ hắn mà đi.

Một phút bốc đồng, cả đời bốc c*t!

Cứ ngỡ nhục khí bạo phát cạn kiệt, khí lực chỉ còn lại chiếc bình rỗng, thì Từ Thiếu Hoa vì sự liều mạng cứu mẹ mình mà đã vô tình khai mở được "Kim cang thủ thân thuật".

Và cũng từ lúc đó, hắn lâm vào hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Suy nghĩ thêm một chút, Từ Thiếu Hoa hiểu ra được rằng hắn khai mở được tuyệt kỹ cũng nhờ vào bạo phát của sự phát tiết cuồng nộ.

Một lòng quyết tử nhằm thoát khỏi sợi dây trói buộc để cứu Trương Tử Lâm, chính nó là chất xúc tác tuyệt vời để hắn khai mở được hay nói cách dân dã là "độ" được tấm thân kim cang bất hoại.

Cũng là lúc hắn hiểu được câu nói của vi sư năm xưa:


"A Dục, khi con cảm thấy tận cùng của thống khổ thì nhục khí trong con sẽ tự bạo phát. Tuy nhiên, khi đó nó sẽ đẩy con vào hai thứ là giữa sống về chết. May mắn hoặc ý chí con đủ mạnh thì con sẽ có được tấm thân cứng như đá ở Thạch Thủ Sơn này, một tấm thân ngàn năm có một."

Dù trải qua nhiều sóng gió ở thế giới đó, tuy nhiên sự thống khổ đối với Từ Thiếu Hoa vẫn chưa đạt được giới hạn, vẫn là chưa thể đạt tới cực hạn thống khổ.

Lại nói, Từ Thiếu Hoa nhờ vào nhục khí vô biên mới có được sức mạnh nằm vô hàng bá vương thần đế.

Bằng nguồn sức mạnh từ nhục khí mà Từ Thiếu Hoa được tôn lên làm hàng vương giả ở Tinh Hà chi cảnh.

Ở nơi ấy, Từ Thiếu Hoa xưng hùng xưng bá với niên hiệu Bú Đá Đại Vương, một vị vương giả không ngai vàng nhưng danh tiếng lừng lẫy.

Là một bậc Đại vương lại trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất trên đời, người đã mang nặng đẻ đau tấm thân cơ hàn đang bị làm nhục mà chẳng thể cứu giúp.

Đó chính là tận cùng của thống khổ đối với hắn, đối với một kẻ lấy đam mê thể xác như hắn thì đó lại là sự sỉ nhục chẳng thể bỏ qua.


Một sự nhục mạ với người phụ nữ, giống cái mà hắn chính là giống đực phải luôn là tiên phong đùm bọc.

Tự xem mình là bậc vương giả là sư tử đầu đàn, Từ Thiếu Hoa gầm lên trong căm phẫn để tìm cách thoát ra hòng bảo vệ, che chở cho người đàn bà của hắn.

Cũng nhờ vào ý chí bất diệt và có lẽ một chút may mắn, Từ Thiếu Hoa đã đưa mình vào cửa tử và được trả lấy quả vị ngọt.

Từ Thiếu Hoa nhoẻn miệng cười, đưa đôi ban tay ra trước mặt, chiếc nhẫn đã không còn và cả những vết sẹo lồi cũng biến mất.
Từ Thiếu Hoa tiếp tục rơi vào những suy tư cho chuyện tương lai sau này.

Hắn đã trở về với thế giới nơi mình được sinh ra, nơi mà hắn luôn khao khát được sống với người mẹ xinh đẹp.

Nơi mà hắn đã từng bị đối xử tệ bạc, bị xem thường là thằng đàn bà yếu đuối.

Và ngày hôm nay, ngày hắn trở về thì hắn cũng có được một tấm thân như mong đợi, chẳng những thế nó còn vượt ngoài sự tưởng tượng và mơ ước của hắn năm xưa.

Chỉ là...

Từ Thiếu Hoa đưa một tay xuống sờ vào phần hạ bộ, than thở:

- Không biết từ khi nào mà khúc thịt mình đã không còn dùng được nữa, giờ nó chỉ như con cá khô thiếu nước!

Kéo mảnh da dài ra được hơn ba tấc, Từ Thiếu Hoa nhẹ buông tay thì mảnh da liền đàn hồi co lại.


Nhìn hai hòn dái to bự nặng gần hai cân, Từ Thiếu Hoa chẳng khỏi chán ngán:
- To bự thế này mà cây hàng không dùng được, đúng là càng nhìn càng chướng mắt!

Ngẫm lại giây phút kề cận người mẹ xinh đẹp sau bao năm xa cách. Dù trong phút giây chỉ mang đến sự xúc động của mẫu tử hàn quyên, vậy mà trong nội tâm hắn lại nổi lên lửa dục cuồng cuộn.

Từ Thiếu Hoa tự hỏi:

- Liệu rằng nếu không phải mình bị liệt dương, thì liệu rằng phút giây ấy mình có làm chuyện vượt qua giới hạn của luân thường đạo lý?

Nội tâm Từ Thiếu Hoa thật chẳng thể trả lời được, dù rằng phút giây ấy hắn vẫn đã cố kìm hãm từng động tác và hành động đụng chạm cơ thể của Trương Tử Lâm.

Nghĩ đến đây, Từ Thiếu Hoa mới chợt nhớ đến nguyên nhân sâu xa mà hắn bị liệt dương, Từ Thiếu Hoa thở phào:

- Thứ mình luyện là Dương Thần Chi Khí, sư phụ từng nói chỉ cần gần nữ nhân thì nhục khí bạo phát thì sẽ mất tất cả!
Từ Thiếu Hoa gục gặc cái đầu cảm thán:

- Có lẽ vì chuyên tâm luyện công quá độ mà mình bị liệt dương lúc nào cũng chẳng hay!

Rồi hắn lại lắc đầu than trách:

- Nhưng mà, mình chỉ muốn có khúc thịt đáng mong ước chứ chẳng phải một con cá chết sình!

Hai tay ôm mặt chán ngán, rồi Từ Thiếu Hoa đảo mắt một lượt quanh căn phòng, tự hỏi:

- Nhưng rốt cuộc mình đang ở đâu, căn phòng này là của ai và vì sao mình lại ở đây?

"Két"

Cánh cửa phòng nhẹ mở rộng ra, một bóng người hơi thấp chậm chạp bước vào.

Từ Thiếu Hoa hai mắt mở to, miệng há hốc mồm kinh ngạc thốt lên:

- Sư...phụ...!

...Còn tiếp...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.