Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 10: Cố Nhân Gặp Gỡ

Từ Thiếu Hoa

10 Chương 10: Cố nhân gặp gỡ

Chương 10: Cố nhân gặp gỡ

Cái dập đầu kéo Từ Thiếu Hoa từ cơn du mộng trở về thế giới thực tại. Tiếng đánh nhau bôm bốp gần đó, hắn liền mở mắt quan sát xung quanh, miệng vẫn ú ớ chẳng thể hé răng nửa chữ.

Ánh mắt của Từ Thiếu Hoa rất nhanh tìm được người mẹ xinh đẹp của hắn, nàng đang ngồi co ro một góc. Nhìn thấy Trương Tử Lâm đang run rẩy nhắm mắt sợ hãi, hắn nổi lên lửa giận muốn bứt khỏi sợi dây bằng mọi giá.

Từ Thiếu Hoa vận thử khí lực lần nữa dù ý thức hắn biết rõ nhục khí đã hết. Nó giống như chiếc xe đã hết xăng, chẳng còn một giọt nào để đề nổ.

Biết là khó nhưng Từ Thiếu Hoa vẫn muốn thử một lần. Nhắm mắt, tập trung cao độ, Từ Thiếu Hoa thử vận khí ở đan điền và đúng như hắn nghĩ, đan điền hắn như một chiếc bình rỗng, chẳng có lấy một nguồn năng lượng để phát huy sức mạnh.

Tuy vậy, Từ Thiếu Hoa cảm nhận được như có một viên than hồng đang xoay tròn trong đan điền, nó nóng lên và cũng tắt rất nhanh sau đó.

Nhiệt nóng khiến đôi tay của Từ Thiếu Hoa theo bản năng ôm bụng và hắn cũng bất ngờ mở mắt.

Vẻ mặt ngây ngốc của Từ Thiếu Hoa xua tan đi cái nét mặt nóng giận vừa mới đây. Chính bởi do sợi dây tà môn đã được tháo ra từ bao giờ.


Từ Thiếu Hoa mừng rỡ, hắn kéo mạnh băng dính quấn quanh miệng, rồi bật dậy mắt nhìn hướng Trương Tử Lâm mà chạy nhanh đến đỡ nàng âu yếm, nói:

- Mẹ, mẹ sao vậy!

Trương Tử Lâm mở mắt, đôi mắt khóc đến sưng húp, nàng thều thào yếu ớt:

- Thiếu Hoa, mẹ xin...lỗi...!

Nói đoạn, Trương Tử Lâm như vô lực ngã vào tấm thân chắc nịt, đầy cơ bắp của Từ Thiếu Hoa mà ngất lịm.

Từ Thiếu Hoa mắt mở to hốt hoảng, ôm chặt nàng mếu máo:

- Mẹ...mẹ...con đây...mẹ có sao không...con mới nên xin lỗi...con đã không bảo vệ được mẹ!

Tiếng đánh nhau vẫn vang lên inh ỏi gần đó, Từ Thiếu Hoa lúc này nén nước mắt, định thần quan sát kỹ càng mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt lanh lẹ.


Đây là một con hẻm tương đối vừa, với chiều rộng độ hơn hai mét, cả hai bên đều là tường gạch phủ kín, chẳng có lấy một cái cửa sổ nói gì đến cửa ra vào.

Tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, lo sợ gặp nguy hiểm nên Từ Thiếu Hoa bế thân hình mỏng manh như sương mai của Trương Tử Lâm bằng đôi tay rắn chắc của mình.

Chợt ánh mắt Từ Thiếu Hoa rơi vào đôi bàn tay của hắn, gương mặt dại ra, miệng lẩm bẩm:

- Sẹo của mình đâu hết rồi?

Để kiểm tra, Từ Thiếu Hoa ôm chặt Trương Tử Lâm bằng một tay, tay kia di lên sờ sờ trán, kỳ lạ thay, trán của hắn chẳng có lấy một vết rách da nào cả, nó hoàn toàn trơn mịn.

Hai mắt của hắn giờ đây căng ra hết cỡ, bước chân vừa nhấc lên cũng vội hạ xuống vì chuyện lạ thường của cơ thể.

Cách đây chưa đến năm phút, Từ Thiếu Hoa còn sợ hãi nghĩ đến cảnh mình đã mất đi khí lực từ nhục khí, tự biết mình chẳng còn sức mạnh chữa lành nên tìm đường thoát thân.


Vậy mà giờ đây cơ thể hắn như được chữa lành mọi thứ, đến cả vết sẹo ở đôi bàn tay đã theo hắn gần cả đời người cũng biến mất.

Vội nhớ đến cái thời gian sống ở "thế giới đó", Từ Thiếu Hoa độc thoại:

"Chẳng lẽ mình đã chuyển sinh vào một cơ thể khác hay sao? Có lẽ cơ thể của mình đã hư hoại và đã chuyển sinh vào một cơ thể nào đó gần đây, mong là không phải một cơ thể chết dẫm nào đấy!"

Đang đọc thoại nội tâm thì giọng nói khinh miệt "quen thuộc" cất lên:
- Đã lâu rồi không gặp, con chó "cái" dâm dục Từ Thiếu Hoa!

Gã tóc đỏ, ốm gầy, chậm rãi tiến đến cùng thanh tuýp sắt trên tay. Từ Thiếu Hoa đôi mắt lay động dữ dội, môi mấp máy:

- Chú...chú....Minh...béo!

Lúc này, nội tâm Từ Thiếu Hoa bắt đầu có đôi chút hoài nghi, khi gã Minh gọi hắn đích danh như vậy.

Gã Minh cười gằn, đáp:

- Tao không còn béo nữa từ hôm đấy, mày biết đó, từ ngày mày bỏ trốn thì tao đã bị tống cổ khỏi tổ chức. Tao phải tự kiếm chén cơm bằng nhiều thứ nghề cũng tại mày và cũng vì...con điếm chó này!

Vừa nói, gã Minh vừa chia tuýp sắt vào Trương Tử Lâm với ánh mắt đầy căm phẫn:

- Mày không biết là tao đã nhọc công thế nào và cả tiền của để rồi mày bỏ trốn, rồi kế hoạch đổ bể...tao lại là người lãnh trọn mọi thứ!


Từ Thiếu Hoa ngây ngốc, vẻ mặt dại đi, mới hỏi:
- Chú Minh, chuyện con bỏ trốn chẳng phải là con muốn mà là vì...

- Vì cái lồn mẹ mày à!

Phun một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, gã Minh tha đều lên thanh sắt bóng loáng, nói:

- Tao chẳng quan tâm chuyện xưa nữa, giờ nhiệm vụ của tao là dùng cây sắt này chọc toét lồn con điếm này thôi!

Nghe đến đây, ánh mắt của Từ Thiếu Hoa nghiêm lại, mắt chẳng lấy một cái cử động, vẻ mặt băng lãnh lên tiếng:

- Chú Minh, đừng để cháu nóng! Vốn dĩ chuyện cháu bỏ đi không can hệ gì đến mẹ mình!

Nhìn thấy bộ dạng và vẻ mặt của Từ Thiếu Hoa, gã Minh chẳng có chút sợ hãi như Thế Tạ, mà thay vào đó là gã Minh còn ôm bụng cười lớn:

- Thằng chó ốm đói như mày, giờ học ở đâu cách xưng hô và vẻ mặt mắc ỉa thế hả? Tao không ngờ Thế khùng nó cũng e dè trước một thằng đi ỉa còn phải bắt chùi đít cơ đấy!
Từ Thiếu Hoa lắc nhẹ đầu, bình thản đáp:

- Chú Minh, chuyện xưa giữa chúng ta xem như có vay có trả. Cớ sao chú lại nặng lời như thế!

Gã Minh gõ đầu thanh sắt vào tường kêu "cốp cốp", tỏ ra vẻ ngạc nhiên giả tạo, nói:

- Hôm nay lại văn vẻ cơ đấy! Sao mày nói ít với Thế khùng, mà lắm lời với tao vậy? Mày nên nhớ, mày chỉ là công cụ kiếm tiền và con điếm này cũng thế!

Nghe đến đây, hàng tá ký ức hiển hiện trong đầu Từ Thiếu Hoa, hắn thở ra cái khì, đáp:

- Thôi được, chú muốn nói cháu thế nào cũng được...nhưng mà...chú đừng nói những lời tổn thương như thế với mẹ cháu chứ!

Gã Minh cười lớn như bị cù lét, tay sỉ vào Trương Tử Lâm đang ngất lịm, mỉa mai:

- Mẹ, mẹ cái chó gì để con mình sống thua con chó. Mẹ cái chó gì mà để con mình bao năm côi cút còn mình thì ăn sung mặc sướng!
Cánh tay ôm chặt Trương Tử Lâm vội buông lỏng, Từ Thiếu Hoa nhẹ cúi đầu, rơi đôi dòng lệ lên đôi bồng đào của nàng, thút thít khóc như đứa trẻ:

- Phải, tại mẹ cả...tại mẹ đã đẩy con vào hố sâu tội lỗi...tại mẹ cả...!

Nghe Từ Thiếu Hoa nói thế, gã Minh khoái trí nói dặm thêm:

- Bởi nó không xứng đáng làm mẹ mày và chưa chắc nó đã là cái lồn đẻ ra mày!

Câu nói này khiến Từ Thiếu Hoa bừng tỉnh giữa cảm xúc đang thay đổi chóng mặt. Đôi mắt hắn rơi trên cặp ngực của Trương Tử Lâm rồi nhìn lên gương mặt xinh đẹp của nàng, quả quyết:

- Nhưng mà...mẹ cũng đã xin lỗi...và...dù thế nào đi nữa...thì con cũng dành cả thanh xuân và cả tuổi thọ để được ở bên mẹ...nên là...con sẽ tha thứ tất cả!

Gã Minh ngẩn người, chửi:

- Mày nói lảm nhảm cái chó gì thế, hay là mày muốn đụ con điếm này trước khi tao toét lồn nó! Cũng phải, tao nghe nói cái lồn của nó chưa có thằng nào đụng được cả, mà tao đéo tin cái loại gái suốt ngày chăm chút cơ thể như con điếm này đâu!
Vẻ mặt khinh bỉ, gã Minh nói tiếp:

- Bọn này chăm chỉ luyện tập để như thần tiên tỉ tỉ, cốt cũng chỉ là muốn làm cái lồn tiền tỉ mà thôi! Tao nói thế mày thấy đúng không?

Từ Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm gã Minh, đe dọa:

- Chú Minh, chú nên cẩn trọng lời nói, bằng không đừng trách cháu chẳng phân lớn nhỏ!

- U cha mạ ơi, hôm nay bày đặt cảnh cáo nữa. Nhào vô đây kiếm ăn nè con chó cái ơi, xem thử đít mày bót hay cây sắt của tao cứng!

Chẳng phải Từ Thiếu Hoa chẳng dám xông vào "đề ba" đấm nhau trước, mà là vì hắn còn đang phân vân về cơ thể của mình.

Một sự mâu thuẫn đang quấn lấy hắn, khiến hắn vẫn đứng chôn chân tìm cách kéo dài thời gian để suy nghĩ:

"Rốt cuộc ta đang trong cơ thể quá khứ hay đang trong hiện tại. Nếu là quá khứ thì con Cóc ghẻ kia tội đáng chết trăm vạn lần. Còn trong cơ thể hiện tại thì tại vì sao những vết sẹo và vết thương lại được chữa lành đến hoàn mỹ như vậy?"
- Mày sợ gì mà không nhào vô, đã vậy thì tao làm toét lỗ đít mày trước, kế đến là con điếm này!

Lời vừa dứt, gã Minh lấy công làm thủ, liền lấn người đến, thanh tuýp sắt cũng theo đà từ trên bổ xuống.

Nhưng gã Minh không nhắm đến Từ Thiếu Hoa mà chú đích của cú đánh là vào đầu Trương Tử Lâm.

"Bốp"

Như đánh vào một trái dừa đá, gã Minh bị va lực khiến cánh tay run rẩy, còn cái đầu Từ Thiếu Hoa đưa ra đỡ chẳng tí hề hấn.

Từ Thiếu Hoa bỗng thấy khoái chí, lên tiếng:

- Phát này trả công chú cưu mang!

Nén cơn tức, gã Minh bặm môi, vung tay hết cỡ, đánh thêm vài chục cái. Hết trái rồi phải, cứ như thế đến khi cánh tay gã không còn dơ lên nổi, còn cái đầu của Từ Thiếu Hoa chẳng đứt nổi một sợi tóc.

Thấy vẻ mặt đầy kinh sợ của gã Minh, Từ Thiếu Hoa nói:
- Thực sự giờ thì chú nợ cháu nhé! Cơ mà, chú đừng tỏ vẻ sợ sệt như thế, đánh một đứa trẻ dồn dập chẳng phải là nghề của chú sao?

Gã Minh mặt xanh như lá chuối, môi miệng lắp bắp:

- Mày là cái chó gì thế?

Từ Thiếu Hoa gãi gãi đầu, thú nhận:

- Thực sự khi nãy còn đang mông lung lắm, nhưng giờ thì không còn nữa, vì cháu biết mình vừa "độ" được một cơ thể mới! Một cơ thể ngàn năm có một!

- Độ? Độ con mẹ mày à?

Gã Minh miệng chửi nhưng chân thì lui ra xa hơn, không khỏi cảnh giác, tay gã cũng nhanh nhẹn kéo sợi dây chuyền đỏ ở cổ ra, miệng không ngừng cầu nguyện.

Thấy gã Minh sợ mình như thế, Từ Thiếu Hoa cũng không muốn dông dài:

- Ở nơi đó, người ta gọi cháu là Bú Đá Đại Vương. Nhưng chú đừng sợ, là đại vương nhưng chỉ toàn cai quản mấy con cóc nhái, ễnh ương thôi!
Gã Minh lúc này càng sợ hơn, gã lùi lại sát vách tường, chẳng còn vẻ khinh miệt, tự tin như mới đây. Giọng nói yếu ớt:

- Mày là yêu quái...mày là yêu quái!

Đúng lúc này có hai người chạy đến, một người đàn ông mặc quân phục và một người phụ nữ mặc đồ đen.

Chưa kịp nhìn rõ mặt thì đầu Từ Thiếu Hoa vang lên tiếng "ong ong" dữ dội.

Như bị tắt nguồn đột ngột, Từ Thiếu Hoa tay chẳng còn ôm giữ được Trương Tử Lâm, hắn chầm chậm té ngược ra sau bất tỉnh, trong khi trên môi vẫn kịp hé một nụ cười tự mãn.

...Còn tiếp...

(((Các bạn cứ thoải mái bình luận, giúp Tử Liên có động lực phấn đấu ạ! Cơ mà, các bạn muốn nhìn thấy cảnh Sắc hay chưa nè?)))

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.