Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 8: Nhục Khí Tiêu Trừ

Từ Thiếu Hoa

8 Chương 8: Nhục khí tiêu trừ

Chương 8: Nhục khí tiêu trừ

Thế Tạ bên kia nhận thấy được sự biến đổi khá bất ngờ của Từ Thiếu Hoa. Một thằng nhóc định đấm gã với cú đấm mang tốc lực khủng bố, tốc độ nhanh như vậy, thế mà nó lại dừng lại được dễ dàng.

Mắt vẫn chăm chú quan sát màn ái ân, miệng gã lẩm bẩm:

- Cái thằng này lý lịch quả không tầm thường...nhưng mà...!

Cảm giác sợ hãi muốn "đái ra quần" đó của Thế Tạ vẫn còn ám ảnh, nó ám ảnh đến gã muốn mở miệng nói vài lời thô tục cũng chẳng dám.

Chính vì vậy, gã mới thản nhiên cho bọn đàn em hò hét, văng những lời tục tĩu, đó cũng là phương thuốc thử hữu hiệu nếu "thằng nhóc" lên cơn điên thì bọn đàn em sẽ lãnh đủ.

Chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Thế Tạ đánh mắt nhìn gương mặt máu đông khô cứng của Từ Thiếu Hoa đang lim dim tận hưởng, miệng gã bắt đầu cười gian ác, tiếp tục lời còn dang dở:

- Nhưng mà, ngươi chẳng phải thứ ta phải sợ khi anh em ta đã đủ mặt!


Quay mặt lại nhìn gã tóc xanh, bàn tay Thế Tạ ra dấu xoay xoay thì gã tóc xanh liền gật đầu hiếu ý.

Chẳng hỏi han gì thêm, nó như một bài tập quá đỗi quen thuộc của đám người Thế Tạ.

Gã tóc xanh rút một sợi dây ở thắt lưng, được giấu dưới lớp áo, đó là một sợi dây thừng dài chừng chục mét, rồi đi chậm chậm đến bên cạnh Từ Thiếu Hoa.

Gã tóc vàng và gã tóc đỏ cũng di chuyển đến xung quanh "thằng nhóc" cùng vẻ mặt hớn hở như gặp phải của ngon, vật lạ.

Gã tóc tím tên Minh, tay nhặt tuýp sắt của gã tóc xanh cũng chậm rãi tiến đến.

Cả bốn tên đàn em của Thế Tạ đã vây lấy Từ Thiếu Hoa khi hắn đang trong cơn hưởng thụ khoái cảm.

Trương Tử Lâm tay cứ sờ chạm mân mê, ánh mắt như bị hút cả vào khúc thịt mềm của Từ Thiếu Hoa chẳng thể dời, miệng thì vẫn cứ thút thít khóc.

Thế Tạ từ từ đến gần, một tay túm tóc nàng kéo nhanh ra khỏi người Từ Thiếu Hoa, tay kia bịt miệng khiến nàng chẳng kịp phản ứng.


Đôi mắt nổi đầy tơ máu của Từ Thiếu Hoa vội mở cũng là lúc bốn gã côn đồ ập đến.

Hai tay hai chân của Từ Thiếu Hoa rất nhanh đã bị ghì chặt. Động tác luồn dây để trói thành thục và nhanh nhạy như các ngư dân bắt được mẻ cá lớn.

Thoáng chốc, Từ Thiếu Hoa đã bị trói như một "cuộn dây người".

Miệng vừa định hé mở thì đã bị quấn băng dính vài chục vòng, đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Cảm thấy chật chội đau nhức, Từ Thiếu Hoa vận khí lực hòng bứt đứt sợi dây thì chiếc nhẫn lại cất tiếng trong ý nghĩ:

- Đừng, đã bảo là đừng mà!

Mặc kệ chiếc nhẫn ngăn cản, Từ Thiếu Hoa vẫn vận khí, chỉ với một lực nhỏ, hắn đã có thể đưa được hai bàn tay ra ngoài.


Quay đầu về phía Thế Tạ đang dửng dưng sờ nắn cặp vú của Trương Tử Lâm như trêu tức, Từ Thiếu Hoa chỉ muốn bức đứt sợi dây này ngay tức khắc mà đấm gã trọc đến chết.

Nhưng lần này lại khác, bất kể hắn vận khí cỡ nào cũng không tài nào làm sợi dây lấy một thêm kẻ hở.

Nội tâm Từ Thiếu Hoa bắt đầu lo sợ, chiếc nhẫn lại nói:

- A Dục, ngươi đừng cứng đầu như thế, bằng không ngươi bị mất hết nhục khí đấy!

Gương mặt Từ Thiếu Hoa bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi, miệng gầm gừ giận dữ.

Gã tóc vàng như nhận ra vẻ sợ hãi và mệt mỏi đang hiển hiện trong đôi mắt đầy tơ máu. Nhìn gương mặt đỏ chóe với những vết hở da lồi thịt, gã cười mỉa mai:

- Ha ha, dù mày có là người hay ma quỷ cũng không thể nào thoát khỏi sợi dây này!

Gã tóc đỏ gục gặt khoái chí, liền vênh mặt lên nói:
- Mày nghĩ thực sự bọn này sợ ma à? Xin lỗi nhé, bọn tao còn đụ cả ma cơ!

- Dây thừng này đã được bọn tao ngâm trong một chậu lớn tinh trùng, hòa cùng máu của 49 con chó mực, huyết kinh nguyệt cùng dịch ói của 77 người đàn bà. Dù có là thần tiên tái thế cũng không dám đến gần, nói gì bị trói bằng thứ tà thuật bọn ta tu luyện!

Nói xong, bốn tên cười như điên dại. Từ Thiếu Hoa giận đến nổi cắn răng nghiến lợi, tự trách bản thân vì quá thiếu quyết đoán để bị đưa đầu vào rọ. Chiếc nhẫn bên trong ý niệm, cất tiếng thở dài:

- Đúng thật số ngươi hẩm hiu thế nào ấy. Chẳng biết ta chọn ngươi là đúng hay sai đây? Nhưng mà ngươi mà mất nhục khí thì xem như...


- Nín đi....A....Ta...phải thoát ra!

Từ Thiếu Hoa gào lên giận dữ trong ý niệm, mắt nhìn chằm chằm người mẹ đang bị dày vò bằng bàn tay thô bạo của Thế Tạ, giận đến muốn hóa điên khi từng sợi gân máu trên mặt dần đội da nổi lên, ý niệm càng gào thét:
- Không...không...Tao phải giết mày thằng chó chết!

- Ngươi nên bình tĩnh, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn cả thôi. Hãy tin ta! Đừng vận khí nữa, sợi dây đó sẽ hút cạn khí lực của ngươi đó A Dục!

- Không...không...Ta có sức mạnh vô biên của nhục khí, ta sẽ khiến bọn nó phải trả giá!

Từ Thiếu Hoa liền nhắm mắt, vận khí lực của nhục khí truyền vào hai lòng bàn tay tạo nên một tinh cầu màu tím phủ lấy.

Chiếc nhẫn loé lên màu tử sắc, tiếp tục ngăn cản:

- Không được, ngươi làm thế có thể bị phá hỏng tu vi. Khí lực của ngươi đang bị dồn ép bởi tà thuật, nếu ngươi càng vùng vẫy thì càng lợi cho bọn nó thôi!

- Tà thuật là cái chó gì, ta đếch quan tâm nữa, ta phải cứu mẹ ta trước! Nhịn nhục bao nhiêu năm quá đủ rồi!

- Chẳng phải ngươi vừa đồng ý với ta là...
- Không có cái chó gì hết, ngươi cút đi!

Khí lực phát quang tử sắc mạnh mẽ, nhưng ánh sáng của nó yếu dần yếu dần. Từ Thiếu Hoa miệng chửi "u...u", ý niệm của chiếc nhẫn không ngừng ngăn cản:

- A Dục nhà ngươi hết thuốc chữa, ta còn trọng trách trên mình chẳng thể cùng ngươi trở về cái nơi ấy!

- A...không...ta phải thoát ra...!

Như có tiếng thở dài như vô tận trong ý niệm, chiếc nhẫn bảo:

- Ngươi cứ vận khí điên cuồng như vậy, thế nào bọn đấy cũng tìm đến. Khi đó sợ rằng ta cũng khó thoát kiếp vạ lây. Thôi thì ta gửi lại cho ngươi vài dòng ý niệm, mong rằng có cơ hội ngươi cảm nhận được nó. Cuối cùng thì cho ta chào tạm biệt và quyết thắng!

Dứt tiếng, chiếc nhẫn bỗng tắt đi thứ ánh sáng lấp lánh, nó tự tụt khỏi ngón tay đang toả ra tinh cầu khí lực màu tím.
Chiếc nhẫn vừa rời khỏi tay Từ Thiếu Hoa, nó tự động lăn tròn lăn tròn vào một rãnh nứt nhỏ.

Còn Từ Thiếu Hoa vận khí đến sức cùng lực kiệt thêm lần nữa, cũng không thể nới thêm được sợi dây thêm một phân nào khác.

Hắn rú lên trong điên loạn bằng những thanh âm "ú ú" rồi đôi mắt nhắm tịt cùng đôi hàng lệ ứa ra hai bên khóe mắt.

Màn đêm phủ kín trước mắt, Từ Thiếu Hoa chỉ nghe được tiếng đánh nhau văng vẳng bên tai và rồi hắn cũng mê man ngất đi, chẳng còn biết gì.

Trong cơn mê, Từ Thiếu Hoa mơ thấy những mảnh ký ức, những ký ức hỗn độn của những năm tháng rong ruổi và cả những ký ức như lạ lẫm.

Đầu giấc mơ Từ Thiếu Hoa thấy mình đang đứng trên một ngọn núi đá, mây trắng bao phủ xung quanh hắn, trên trời cao mây quang ngũ sắc đẹp tuyệt vời tựa như bồng lai tiên cảnh.
Gần đó có một hòn đá như quả trứng, nửa trái màu trắng, nửa còn lại màu đen. Quả trứng đá ngang độ mười thước ba phân, cao sáu thước chín phân.

Thấy kỳ lạ, Từ Thiếu Hoa nổi hứng tò mò, đi chậm rãi xung quanh tìm hiểu.

Xung quanh đầy rẫy những hốc đá, mỏm đá lồi lõm nho nhỏ.

Khi Từ Thiếu Hoa đi gần giáp một vòng quả trứng thì phát hiện một hốc đá, cao rộng như cái cửa nhà hình bầu dục.

Chẳng tí nào sợ hãi, Từ Thiếu Hoa không suy nghĩ mà cứ chậm rãi tiến vào trong tìm hiểu.

Bên trong không gian không rộng rãi cho lắm, nhưng có một chiếc giường đá, trên đó còn có một quả trứng đá nho nhỏ màu vàng đồng.

Bỗng chốc quả trứng đá nhỏ phát sáng, hóa thành một ông lão râu tóc bạc phơ, dài đến tận cả chân, tay cầm một cây dao ba lưỡi nhỏ độ gang tay.

Ông lão trông như ông bụt trong truyện cổ tích, đôi mắt hiền từ, vừa nhìn thấy Từ Thiếu Hoa thì hai mắt ông rưng rưng dòng lệ, chân vội quỳ xuống:
- Cuối cùng thì Đề nhi cũng đợi được phụ thân trở về!

Thấy ông lão tuổi bậc cụ ông cụ bà, Từ Thiếu Hoa giật mình lùi lại, nào dám nhận làm cha làm chú. Hắn liền nhanh chân chạy đến đỡ lão ông, nhưng khi tay vừa chạm vào lão ông thì cảnh giấc mơ lại chuyển.

Tiếng đập, tiếng hò hét vang dội, Từ Thiếu Hoa dần dần mở mắt.

Là mơ nhưng hắn cảm nhận được cơ thể chẳng có sức lực. Từ Thiếu Hoa nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình thì dính đầy chất dịch trắng xanh nhơ nhuốc.

Phủi bớt đống dịch nhớt đó khỏi người, Từ Thiếu Hoa chậm rãi đứng dậy.

Một tên cởi trần, quần khố màu nâu đất, tay cầm roi da, quất một cái thật mạnh vào người Từ Thiếu Hoa kêu chang chát.

Biết mình đang mơ nhưng nỗi đau như là thật, chẳng những thế nó cảm giác còn vô cùng chân thật.
Cảm thấy khó lòng dung thứ cho kẻ vừa đánh mình, Từ Thiếu Hoa dậm chân lao đến vun vút.

Từ Thiếu Hoa tung một cú đấm mạnh mẽ, đầy tốc lực. Cú đấm chưa chạm đến thì tên cầm roi đã biến mất.

Cảnh lại chuyển đến một ngôi nhà tranh, xung quanh toàn là rừng trúc.

Bên ngoài đang phơi nắng trên cái bàn gỗ là những cây dùi đánh trống từ lớn cho đến nhỏ, đầy đủ kích thước và màu sắc.

Từ Thiếu Hoa lại cất bước vào trong gian nhà tranh, mắt bị thu hút bởi tấm tranh treo trên tường.

Đó là một bức tranh về một người con gái trong bộ trang phục cung đình, tay cầm đàn tỳ bà như đang múa hát.

Rồi cảnh lại chuyển đến một bờ suối, nơi giữa suối có một mỏm đá màu đen tuyền được bao bọc bởi những rặng tre trúc nhọc hoắt.

Trên đó một vị sư gầy gò ngồi kiết già, vận bộ cà sa cũ kỹ, rách rưới, tay lần tràng hạt, miệng liên tục trì niệm chẳng dừng.
Nhìn thấy vị sư kia, Từ Thiếu Hoa hai mắt lưng tròng, miệng cố rặn ra từng chữ:

- Sư...phụ!

...Còn tiếp...

(((Quý độc giả khi đọc đến chương này, nếu cảm thấy thích truyện "Từ Thiếu Hoa", thì xin để lại vài lời động viên cho Tử Liên có thêm tí động lực ạ! Xin cám ơn!)))

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.