Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 18: Giấc Mơ Chốn Xưa

Từ Thiếu Hoa

19 Chương 18: Giấc mơ chốn xưa

Chương 18: Giấc mơ chốn xưa

Đầu giấc mơ Từ Thiếu Hoa thấy mình đang đứng trên một ngọn núi đá, mây trắng bao phủ xung quanh hắn, trên trời cao mây quang ngũ sắc đẹp tuyệt vời tựa như bồng lai tiên cảnh.

Gần đó có một hòn đá như quả trứng, nửa trái màu trắng, nửa còn lại màu đen. Quả trứng đá ngang độ mười thước ba phân, cao sáu thước chín phân.

Thấy kỳ lạ, Từ Thiếu Hoa nổi hứng tò mò, đi chậm rãi xung quanh tìm hiểu.

Xung quanh đầy rẫy những hốc đá, mỏm đá lồi lõm nho nhỏ.

Khi Từ Thiếu Hoa đi gần giáp một vòng quả trứng thì phát hiện một hốc đá, cao rộng như cái cửa nhà hình bầu dục.

Chẳng tí nào sợ hãi, Từ Thiếu Hoa không suy nghĩ mà cứ chậm rãi tiến vào trong tìm hiểu.

Bên trong không gian không rộng rãi cho lắm, nhưng có một chiếc giường đá, trên đó còn có một quả trứng đá nho nhỏ màu vàng đồng.


Bỗng chốc quả trứng đá nhỏ phát sáng, hóa thành một ông lão râu tóc bạc phơ, dài đến tận cả chân, tay cầm một cây dao ba lưỡi nhỏ độ gang tay.

Ông lão trông như ông bụt trong truyện cổ tích, đôi mắt hiền từ, vừa nhìn thấy Từ Thiếu Hoa thì hai mắt ông rưng rưng dòng lệ, chân vội quỳ xuống:

- Cuối cùng thì Đề nhi cũng đợi được phụ thân trở về!

Thấy ông lão tuổi bậc cụ ông cụ bà, Từ Thiếu Hoa giật mình lùi lại, nào dám nhận làm cha làm chú. Hắn liền nhanh chân chạy đến đỡ lão ông, nhưng khi tay vừa chạm vào lão ông thì cảnh giấc mơ lại chuyển.

Tiếng đập, tiếng hò hét vang dội, Từ Thiếu Hoa dần dần mở mắt.

Là mơ nhưng hắn cảm nhận được cơ thể chẳng có sức lực. Từ Thiếu Hoa nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình thì dính đầy chất dịch trắng xanh nhơ nhuốc.

Phủi bớt đống dịch nhớt đó khỏi người, Từ Thiếu Hoa chậm rãi đứng dậy.

Một tên cởi trần, quần khố màu nâu đất, tay cầm roi da, quất một cái thật mạnh vào người Từ Thiếu Hoa kêu chang chát.


Biết mình đang mơ nhưng nỗi đau như là thật, chẳng những thế nó cảm giác còn vô cùng chân thật.

Cảm thấy khó lòng dung thứ cho kẻ vừa đánh mình, Từ Thiếu Hoa dậm chân lao đến vun vút.

Từ Thiếu Hoa tung một cú đấm mạnh mẽ, đầy tốc lực. Cú đấm chưa chạm đến thì tên cầm roi đã biến mất.

Cảnh lại chuyển đến một ngôi nhà tranh, xung quanh toàn là rừng trúc.

Bên ngoài đang phơi nắng trên cái bàn gỗ là những cây dùi đánh trống từ lớn cho đến nhỏ, đầy đủ kích thước và màu sắc.

Từ Thiếu Hoa lại cất bước vào trong gian nhà tranh, mắt bị thu hút bởi tấm tranh treo trên tường.

Đó là một bức tranh về một người con gái trong bộ trang phục cung đình, tay cầm đàn tỳ bà như đang múa hát.


Rồi cảnh lại chuyển đến một bờ suối, nơi giữa suối có một mỏm đá màu đen tuyền được bao bọc bởi những rặng tre trúc nhọc hoắt.

Trên đó một vị sư gầy gò ngồi kiết già, vận bộ cà sa cũ kỹ, rách rưới, tay lần tràng hạt, miệng liên tục trì niệm chẳng dừng.

Nhìn thấy vị sư kia, Từ Thiếu Hoa hai mắt lưng tròng, miệng cố rặn ra từng chữ:

- Sư...phụ!

Giọng nói nhẹ nhàng như thiếu niên trẻ tuổi của Từ Thiếu Hoa cất lên, cũng là lúc vị sư kia dừng trì niệm.

Tự biết mình đang mơ, nhưng cảm giác mang đến nó lại vô cùng chân thực, Từ Thiếu Hoa cảm nhận được từng nhịp thở, từng tiếng nấc nghẹn của cơ thế phàm tục.

Từ Thiếu Hoa đôi chân run rẩy rồi vội định thần, trấn tĩnh. Mắt nhắm mỏm đá nơi vị sư đang ngồi, bằng những động tác chạy nhảy vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn. Thoáng chốc Từ Thiếu Hoa đã băng qua được một dọc đá to đến đá nhỏ, cây dài đến cây ngắn, cả những cây chĩa chọt lung tung như cái bẫy chết người.
Một cú lộn nhào đã đưa Từ Thiếu Hoa đứng vững vàng trên rìa mỏm đá.

Lẳng lặng từng bước chân như đứa trẻ trốn nhà đi cùng chúng bạn, Từ Thiếu Hoa chậm rãi cũng đã đến gần được vị sư đáng kính.

"Bịch"

Đôi gối của Từ Thiếu Hoa vội rơi xuống sàn đá. Quỳ phía sau lưng vị sư trên nền đá bằng gối trần, nhưng đối với Từ Thiếu Hoa như đang quỳ trên nhung lụa thượng hạng.

Vị sư hướng đôi mắt nhìn xa xăm, đôi hàng lông mày dài độ hai tấc, cất tiếng nói nhẹ nhàng, gần gũi:


- A Dục, con lại về đó à!

Từ Thiếu Hoa gật nhẹ đầu, thút thít nói:

- Sư phụ, là đệ tử, là A Dục đây!

Vị sư im lặng độ hơn năm phút vẫn không đáp lời, Từ Thiếu Hoa đôi mắt lay động, vội dập đầu tạ tội:

- Đệ tử biết mình tội đáng muôn chết! Nhưng mà...!

Vị sư liền phất tay, giọng nói của Từ Thiếu Hoa chợt im bặt. Vị sư thở dài một đoạn rồi nói:
- A Dục, đừng nghĩ như vậy, việc con chọn đó cũng là một việc đúng đắn, việc gì mà đòi chết sống chứ hả!

Nói xong vị sư lại phất tay, Từ Thiếu Hoa như được tiếp tục nói đoạn vừa đứt:

- Nhưng mà...chỉ vì lý tưởng riêng của mình mà con đã bỏ nơi này để...

Còn tiếp…

(Các bạn yêu thích truyện hãy để lại bình luận và nhận thông báo khi có truyện mới nhé!)

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.