Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 19: Trò Chuyện Vi Sư

Từ Thiếu Hoa

20 Chương 19: Trò chuyện vi sư

Chương 19: Trò chuyện vi sư

Vị sư liền cất tiếng chen ngang:

- Con đừng suy nghĩ lung tung nữa, cuộc sống của con ở nơi này xem như là một trải nghiệm. Vốn dĩ con không thuộc về thế giới này, nhưng dù sao ta cũng rất hãnh diện khi có một đệ tử như con!

Từ Thiếu Hoa đầu vẫn sát đất, xúc động nói:

- Đệ tử bất tài, khí lực bao năm tu luyện đã bị mất hết vì sự kích động không thể kìm hãm!

Vị sư im lặng, rồi lại thở dài, bảo:

- Ta cũng cảm nhận được nhục khí của con đã tiêu trừ, thôi thì...ta nên...chúc mừng con vậy, mất nó thì con cũng tốt cho con thôi chứ sao, sống một cuộc sống bình thường, làm một đứa trẻ bình thường!

Từ Thiếu Hoa hai tay siết chặt, hơi ngẩng mặt khỏi nền đá chút đỉnh, hỏi:


- Thưa sư phụ...nhưng mà nhục khí tiêu trừ thì sức mạnh của con đã mất, chẳng khác nào bao năm công cóc hay sao. Vả lại, giả sử nếu có ngày con quay lại nơi này, thì lấy gì đấu chọi giành thiên hạ, lấy gì bảo vệ được tiên cảnh ở Thạch Thủ Sơn này không bị ô uế?

Vị sư cười gượng, lắc đầu bảo:

- Con đã chọn cuộc sống bình thường ở thế giới của mình, hà tất gì phải nhọc tâm chuyện nơi này? Có chăng con đang muốn đòi hỏi ta một phương pháp gì đó hay sao?

Từ Thiếu Hoa như bị nhìn thấy tim đen, vội dập đầu sát đất như trốn tránh câu trả lời.

- Cái thằng này đúng là không chỉ biết dùng mỗi cái "đầu thịt" mà còn biết thả hố ta nữa hả? Để ta xem...

Im lặng đôi chút, vị sư liền chiêm bốc bằng tràng hạt. Tay lần hạt tới lui, tay kia bấm đốt cũng chẳng dừng. Lần hạt tiến tới được bảy lại lùi ba, rồi tiến ba thối chín.

Vị sư vẻ mặt hơi rầu rĩ, nói:

- Bất quá ở thế giới của con, nhục khí cạn kiệt lại cho ra quẻ cát. Nhờ nó mà con thoát được một kiếp nạn sát thân!


Nói đoạn, vị sư lại cười hớn hở, nói tiếp:

- Chẳng những thế, nếu may mắn con sẽ có một cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều! Chẳng phải sống một cuộc đời ô nhục tiếp tục!

Lúc này, Từ Thiếu Hoa mới vội ngẩng đầu, vẻ mặt không khỏi phấn khích, hỏi:

- Xin sư phụ nói rõ! Cả đời đệ tử chỉ ước được về với vòng tay của mẹ, còn chuyện nhục nhã hay không chẳng còn quan trọng!

Vị sư quay người lại, tay đỡ đầu Từ Thiếu Hoa ngồi dậy, vẻ mặt âu yếm bảo:

- Thế giới của con có hai thế lực liên quan đến thế giới này. Và nó cũng là cầu nối để con còn có thể quay lại nơi này...nhưng mà...đến khi đó không biết lão già như ta còn sống hay không và cả...à mà thôi!

- Xin sư phụ nói rõ thêm ạ!


Từ Thiếu Hoa như một bản năng quen thuộc, hắn vội dập mạnh đầu xuống, khi đầu gần đập xuống nền đá thì nó được cản lại bằng lòng bàn tay mềm mại của vị sư. Vị sư cười thân thiện nói:

- A Dục, nhục khí đã mất thì sức mạnh tự chữa lành của con cũng không còn tác dụng. Đừng mãi ỉ vào sức mạnh đó mà chẳng biết thương cho tấm thân cơ hàn. Con phải biết phải khó nhọc thế nào khi được thành hình người, vậy nên đừng phí phạm cuộc đời nghe chưa!

Vị sư đứng dậy, dáng người thon gầy, cao độ hai mét, mắt phóng tằm nhìn vào bầu trời xa tít, nói tiếp:

- Chuyện trên đời này, vốn có nhân có quả, khi ta biết quá nhiều sẽ xảy ra biến số. Khi ta thích kết quả đó thì ta vui vẻ đón nhận, vậy còn không thì sao?

Từ Thiếu Hoa dáng vẻ trầm ngâm, nhẹ giọng:

- Làm tất cả cho bằng được!

Vị sư nhoẻn miệng cười, gục gặc cái đầu tròn nhăn nheo, bảo:

- Chính là như thế, nó giống như khi con ươm mầm hạt giống. Khi con chưa biết kết quả cây có đâm chồi, ra hoa, kết trái thì có phải là con vẫn chăm sóc nó đầy đủ hay sao? Còn ví như con biết chắc là nó không thể nảy mầm, thì chẳng phải con đã dừng lại từ khi chưa bắt đầu. Cuộc sống nó vận hành là như vậy, dù con ở thế giới nào thì nó vẫn tuân theo nhân quả, luân hồi nghiệp báo. Tuy vậy, có những sự vật hay sự việc dù con biết trước kết quả cũng không tài nào thay đổi được!
Từ Thiếu Hoa vẻ mặt càng đăm chiêu hơn, căng thẳng hơn, thấy thế vị sư đó lại nói:

- Con thực sự không hấp thu được ta nói gì à?

Từ Thiếu Hoa tay gãi gãi đầu, miệng cười trừ:

- Dạ sư phụ, chắc tại vì con đang du mộng để gặp người nên đệ tử hơi khó động não!


- Đầu khất...à không...đầu đất!

Vị sư thò tay vào kẻ áo đang hở ở giữa bụng, kéo ra một cái dùi trống màu đỏ, gõ vào đầu Từ Thiếu Hoa ba cái, mắng:

- A Dục, đừng có mãi dùng cái gậy thịt đó suy nghĩ, mau dùng não của mình đi! Đứa nhóc này, ngươi chẳng còn là một cậu bé ngây ngô, yếu đuối như ngày đầu đến đây nữa, là người lớn rồi thì nên động não đi chứ!

Còn tiếp…

(Các bạn yêu thích truyện hãy để lại bình luận và nhận thông báo khi có truyện mới nhé!)

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.