Trở về truyện

Từ Thiếu Hoa - Chương 1: Khế Ước Tuổi Thọ

Từ Thiếu Hoa

1 Chương 1: Khế ước tuổi thọ

Chương 1: Khế ước tuổi thọ

Chiều tà, ông mặt trời sắp lui về để nhường cho ánh trăng trong đêm rằm tháng giêng.

Trên con đường lót đan rộng hơn một mét nứt nẻ, một thằng nhóc dáng người nhỏ gầy, vận bộ đồng phục học sinh cơ bản đang lầm lũi bước đi.

Áo sơ mi trắng, quần tây xanh, một tay ôm cặp da còn tay kia thì đang lau máu bê bết trên mặt.

Nhìn kỹ, áo sơ mi lấm lem bùn đất, máu loang thành từng vết ố khắp chiếc áo trắng nhàu nát.

Chiếc áo trắng bị đứt đi hai nút áo đầu tiên từ trên xuống, nó làm lộ ra hai vết đỏ như đã bị bóp cổ.

Chiếc quần tây xanh cũng chịu chung số phận, chẳng những thế nó còn bị thủng đôi ba chỗ.

Còn phần móc khóa quần cũng bị mất đi cái móc khoá kéo lên kéo xuống, trông như một cái lỗ thủng được căng chỉnh thẳng hàng.


Cái bàn tay thon gầy, dính máu hơi cô đặc, chùi vào ngực áo, nơi dán phù hiệu ghi dòng chữ:

"Trường THCS Cầu Vồng - Lớp 9A6 - Từ Thiếu Hoa"

Từ Thiếu Hoa đầu tóc rối bù, gương mặt tuy lắm lem máu và bùn đất nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tú của một thằng nhóc có học thức.

Gương mặt mệt mỏi như thể thiếu ăn thiếu ngủ, từng bước chân cứ tập tễnh, lầm lũi tiến về phía trước.

Đi được một đoạn, còn cách độ bảy bước chân là đến cây me đầu ngõ, nơi có cái miếu thờ bỏ hoang mà hằng ngày nó thường xuyên đi qua lại.

Từ Thiếu Hoa bỗng thấy rợn sống lưng, cảm giác cứ như có ai đó đang theo dõi mình, một cảm giác lành lạnh đáng sợ như những lần nó vào khu mộ địa gần đó.

Đứng yên tại chỗ, Từ Thiếu Hoa đảo mắt nhìn xung quanh, thì nó chợt phát giác trời đã tối tự bao giờ chẳng hay.

Ấy vậy, chẳng có lấy một ánh trăng soi sáng, một màu đen phủ lấy trong tầm mắt, chỉ có con đường như tự phát quang một đường thẳng tắp.


Không gian xung quanh im bặt chẳng có lấy một tiếng động, chẳng thể nghe được một âm thanh gì dù là nhỏ nhất.

Cảm thấy là lạ, nhưng tâm trạng và thể chất cũng đang không được tốt, Từ Thiếu Hoa thở dài, mặc kệ mọi thứ thay đổi trước mắt mà chân nó vẫn bước tiếp.

Khi đi đúng bảy bước chân, bỗng nhiên có một làn gió lạnh lẽo thổi sượt qua người một cái "vụt".

Từ Thiếu Hoa tự dưng cảm thấy thân thể lạnh đến nổi thấu tận xương tuỷ.

Linh cảm bất an, Từ Thiếu Hoa bỗng quay mặt về hướng cái miếu hoang có ánh sáng le lói, cái ánh đèn mờ ảo của ngọn nến.

Cái thứ ánh sáng mà cả năm đi ngang qua đây, Từ Thiếu Hoa chưa bao giờ thấy, bởi lẽ mới gọi nó là cái miếu hoang, không người cúng kiến.

Cái ánh sáng lập lòe nhưng như hội tụ làm một dưới đôi chân nhỏ gầy.


Như có một sức hút ma lực kì lạ, Từ Thiếu Hoa nhấc từng bước chân tiến đến gần đến trước ngôi miếu.

Chẳng cần ai chỉ dẫn, Từ Thiếu Hoa bỗng khuỵu gối, dập đầu ba cái nêu tên họ:

- Con là Từ Thiếu Hoa, tuổi 15, thành khẩn xin thần miếu độ hộ độ trì cho con mau thoát khỏi cảnh khổ nhục hiện tại!

Miệng đọc ra mà đầu chẳng suy nghĩ, Từ Thiếu Hoa lại dấy lên một cảm giác quen thuộc như đã từng lặp đi lặp lại chuyện này.

Cũng phải, Từ Thiếu Hoa ngày nào cũng khấn, cũng vái mà là khấn vái cái bàn thờ ông Địa nho nhỏ ở nhà nó.

Bởi lẽ bây giờ, nó mới thành thục đọc nhanh lẹ như thế. Tuy vậy, sau bao nhiêu ngày đi ngang nơi này, nó lần đầu mới thành tâm quỳ gối cầu xin.

Nó chẳng hiểu tại sao nhưng có lẽ một thế lực vô hình nào đó muốn nó làm thế, như có ai đó thúc giục nó phải làm thế.
Mắt nhìn chằm chằm vào tấm gương như tấm liễn của ông Táo ở gian bếp, Từ Thiếu Hoa thắc mắc:

- Hoá ra miếu này thờ một tấm gương, vậy mà lúc giờ đi ngang qua đây, mình cứ thấy một con Cóc ba chân.

- Thì ta đúng thật là một con Cóc mà, chẳng phải Cóc thường mà còn là Cóc yêu sắp tu luyện thành tiên!

Giật thót người, Từ Thiếu Hoa ngồi bệt sang một bên, quay mặt nhìn lại nơi phát ra giọng nói từ phía sau lưng.

Trước mắt Từ Thiếu Hoa là một cụ ông ngồi bệt, đầu tóc bạc phơ, rối bù xù, da mặt nhăn nheo, còn có chi chít mụn nước trên mặt.


Mặc bộ y phục màu xanh lục ướt sũng, trông như ông ta vừa bị ướt mưa hay vừa từ dưới sông tắm lên.

Thấy Từ Thiếu Hoa sợ hãi như sắp phát khóc, cụ ông tự nhận là "Cóc yêu" há miệng cười lớn:

- Ha Ha, nhóc con sợ ta thì sẽ không được ta giúp đỡ đâu nhé!
Từ Thiếu Hoa chưa kịp bình tâm, nó đã thấy Cóc yêu há miệng làm lộ ra cái lưỡi dài hơn hai gang tay người lớn, đỏ chóe còn có chi chít mụn nhỏ như những con mắt.

Cả hàm trên và hàm dưới chẳng có lấy một cây răng, càng nhìn Từ Thiếu Hoa càng sợ mà lùi lại ngồi tựa lưng vào miếu.

Hít một hơi thật đầy bụng, Từ Thiếu Hoa cố chấn tỉnh cất lời:

- Ông nói...ông...ông là Cóc yêu, vậy ông cũng phải có phép thuật chứ?

- Đúng!

Cóc yêu liền đứng dậy, dáng người cao độ chừng hai mét, ốm cao như một cây sào, cây tre thẳng đuột.

Cóc yêu vung tay một cái, rồi đứng chống nạnh, hất hất mặt ra hiệu:

- Nhìn đi, phía sau lưng ngươi!

Từng xem phim truyền hình, phim ma và cả nghe kể truyện Liêu trai, Từ Thiếu Hoa cảm thấy thập phần sợ hãi nên chẳng dám ngoảnh mặt ra sau.

Vốn kiến thức ít ỏi của nó mách bảo, nếu mà nó quay mặt lại thì sẽ hại nhiều hơn lợi.
Thông thường thì sẽ bị ăn thịt, bị bắt hồn hoặc dã là bị đoạt xác nếu gặp yêu quái xấu xa. Chính vì vậy, Từ Thiếu Hoa chẳng lấy một cử động, dù nó cũng đang tò mò không kém.

Thấy thế, Cóc yêu lại nói:

- Đừng sợ, ta muốn làm hại ngươi chẳng có gì khó, hơi đâu lại hại một thằng nhóc ở đáy xã hội chứ!

Nghe vậy, Từ Thiếu Hoa như bị chạm vào nỗi đau, nó liền quay mặt ra phía sau chẳng lấy một chút sợ hãi, chẳng một chút do dự.

Cái cảnh tượng trước mắt khiến Từ Thiếu Hoa há hốc mồm kinh ngạc.

Một căn phòng rộng lớn như phòng học của nó ở trường, ở trung tâm gian phòng với chiếc giường tròn màu đỏ, được trang trí xung quanh bằng tấm rèm thưa màu đỏ tươi. Ngọn đèn song hỷ phát sáng, nó khiến Từ Thiếu Hoa liên tưởng ngay đến căn phòng tân hôn trong phim cổ trang từng được xem.
Trên chiếc giường tròn được phủ đỏ, dường như còn có một người to lớn đang nằm ngủ, ẩn hiện sau tấm rèm đỏ đang phấp phới.

Chưa nhìn được lâu, bàn tay gầy guộc của Cóc yêu đặt lên vai Từ Thiếu Hoa kéo nhẹ.

Quay mặt lại đối diện với Cóc yêu, Từ Thiếu Hoa hỏi:

- Đó là căn phòng của ông à, ông có thể dạy cho tôi phép thuật như ông chứ?

Cóc yêu ra dấu im lặng, khom người nói nhỏ:

- Phép thuật thì không được, nhưng nếu giao kèo với ta, thì ngươi sẽ được lợi nhiều hơn hại!

Chẳng cần suy nghĩ, Từ Thiếu Hoa hỏi ngay:

- Vậy giao kèo gì?

Cóc yêu gật đầu thích thú, liền nói:

- Ngươi đặt nguyện vọng của ngươi trước, ta sẽ xem xét! Nhớ kỹ, cao nhất chỉ có thể là ba nguyện vọng!

Từ Thiếu Hoa hít thở nhịp nhàng để cố bình tâm, đắn đo suy nghĩ độ hơn phút, rồi cũng cất lời:
- Ước mơ lớn nhất trong đời của con hiện giờ là được chung sống cùng người mẹ nổi tiếng của mình hiện tại, liệu ông có làm được?

Cóc yêu đưa bàn tay như trơ xương ra mà bấm quẻ, miệng lẩm bẩm rồi nói:

- Được, còn hai việc!

Từ Thiếu Hoa lấy tay sờ sờ cổ mình, rồi đặt tay lên bụng, mặt lộ ra vẻ căm tức cùng oán hận. Lại hít thở nhịp nhàng, đều đặn, Từ Thiếu Hoa nói:

- Con đây sanh thiếu tháng thiếu ngày, da dẻ nhợt nhạt lại ốm yếu, thường xuyên bị người khác bắt nạt. Liệu có thể cho con to cao vạm vỡ, sức khoẻ hơn người?

Cóc yêu đưa tay ra phía sau lưng, móc ra một cái "bàn tính gẩy" màu xanh lục. Sau nhiều động tác gẩy hạt nhanh như cách Từ Thiếu Hoa thường thủ dâm, Cóc yêu gật gù bảo:

- Được! Chiều cao tối đa ngươi có thể đạt được là một mét chín, cân nặng quanh quẩn trên một tạ. Thân hình to cao khoẻ mạnh như thế đã được chưa?
Nghe đến đây, hai mắt Từ Thiếu Hoa sáng rỡ, chẳng còn nét mông lung sợ hãi như mới đây, miệng lẩm bẩm:

- Hừm, rồi ta sẽ đấm từng đứa một, những đứa khốn nạn đó!

Một làn gió lạnh thổi ngang, nó khiến Từ Thiếu Hoa bình tâm trở lại, mắt nhìn Cóc yêu như ngầm xác nhận. Cóc yêu gật gù rồi ra lệnh:

- Nhanh lên, còn một điều cuối cùng!

Từ sâu trong nội tâm Từ Thiếu Hoa, bỗng chốc nổi lên một cơn lừa dục dữ dội. Nó thôi thúc tâm trí hiển hiện lên những hình ảnh truỵ lạc đã từng trải qua, Từ Thiếu Hoa cười dâm tiện nói:

- Nếu có thể được, thì con muốn khúc dương vật nhỏ bé này to lớn mạnh mẽ, tinh trùng một lần bắn ra được cả lít và còn có thể nhiều hơn như thế nữa!

Nghe một thằng nhóc 15 tuổi nguyện cầu như thế, chẳng những không bất ngờ mà Cóc yêu còn vỗ tay tán thưởng, miệng cười không ngớt:
- Ha Ha, đúng là người ta cần tìm, xem ra ngươi có vẻ đầy toan tính cho chuyện sống cùng người mẹ sau đó chứ nhỉ?

Từ Thiếu Hoa gật nhẹ đầu, đáp rằng:

- Cũng không hẳn là vậy. Cuối cùng, yêu cầu để con đạt được ba nguyện vọng này là gì?

Cóc Yêu xoè ra năm ngón tay trước mặt Từ Thiếu Hoa, nói:

- Năm mươi năm tuổi thọ!

Nghe đến đây, Từ Thiếu Hoa trố mắt ra, liền xua tay từ chối:

- Không được, như vậy là quá nhiều, còn nhiều việc con chưa làm được, con không muốn chết trẻ như thế. Vả lại, tuy không bằng lòng với cuộc sống hiện tại nhưng không hẳn là phải đi tìm chết!

Cóc yêu tỏ ra vẻ đăm chiêu, thử trả giá:

- Ít nhất cũng phải hai mươi năm, nhưng mà ngươi phải hoàn thành được ba điều kiện ta giao kèo trước thì mới được!

Từ Thiếu Hoa lần này im lặng, lẩm bẩm:
- Đời người trung bình có sáu mươi năm nếu mình không đoản mệnh chết yểu, thôi thì thử đổi vận một lần với hai mươi năm xem thế nào!

Gật nhẹ đầu, Từ Thiếu Hoa nhìn Cóc yêu bằng ánh mắt quả quyết:

- Ông không lừa con chứ?

- Ta lừa ai bao giờ đâu, mọi thứ đều có vay có trả chứ chẳng phải ta cho không nhóc con đâu nhé!

- Xem như con đồng ý. Vậy ba điều đó là gì?

- Rất khó khăn đấy nhóc ạ!

- Ông nói thử xem nào?

Cóc yêu há miệng, từ trong khoang miệng lấp ló một viên cầu tròn ánh xanh lục bay vọt ra, lơ lửng trước mặt.

Với vẻ đắc ý, Cóc yêu nói:

- Đây chính là cho nguyện vọng thứ ba của ngươi!

Từ Thiếu Hoa không hiểu, liền hỏi:

- Là thế nào, dùng ra sao?

- Há miệng ra!

Chẳng suy nghĩ thêm, Từ Thiếu Hoa liền há miệng. Cóc yêu chỉ với một cái phất tay đã đẩy tọt viên cầu vào miệng nó.
Ho sặc sụa vài ba tiếng, Từ Thiếu Hoa hai tay ôm cổ siết chặt, bởi do sức nóng rát từ viên cầu mang đến.

Độ chừng năm phút, Từ Thiếu Hoa mới hô hấp trở lại bình thường, miệng thở hổn hển hỏi:

- Cái quỷ gì mà vừa nóng vừa rát, như thể ông cho con nuốt than vậy!

- Nó là "Dục tinh nhị hợp đan", ta giờ sắp đạt thành tựu lớn là thăng tiên nên không cần đến nó nữa!

Cảm thấy bụng đang trương to, nóng như lửa đốt, Từ Thiếu Hoa hơi lo lắng:

- Ý con là nó là cái quỷ gì, có thấy cao to thay đổi gì đâu, chỉ thấy cái bụng nó muốn nổ tung rồi!

- Ha Ha, nhóc con không biết, "Dục tinh nhị hợp đan" là hấp thu tinh khí của hai người khi giao hợp để biến hoá. Khi đã hấp thu thì dương vật ngày càng phát triển là chuyện hiển nhiên!

Từ Thiếu Hoa tròn xoe đôi mắt, thốt lên:
- Quao, thực sự có chuyện này?

- Ta gạt ngươi làm gì!

Cóc yêu cất đi bàn tính, cười nhếch:

- Nội đan của ta chuyên về khí huyết, nếu tu luyện tốt thì tuổi thọ chỉ là những con số, khi đấy ngươi cũng chẳng còn cần đến nữa!

Từ Thiếu Hoa cau mày:

- Vậy ông lấy tuổi thọ của con làm gì?

Cóc yêu ngớ người im lặng, đảo mắt trái phải, đáp:

- Đó là điều kiện cần, giờ thì đi theo ta làm hai việc còn lại!

Nói rồi, Cóc yêu hướng tay chỉ vào gian phòng màu đỏ. Căn phòng vừa mang đến cảm giác vui vẻ hòa hợp lại vừa mang chút hàn khí lạnh lẽo đơn côi.

Từ Thiếu Hoa chẳng chút do dự, nó ngoan ngoãn cất bước tiến sát theo sau.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.