30 Chương 30 Bí Cảnh Bá Chủ
“Được rồi, không cần cuống lên,” Lâm Khang đi tới an ủi Sarah. “Đưa ta đến đó, có thể kỹ năng của ta sẽ phát hiện ra gì đó.”
“Bọn ta cũng đi theo hỗ trợ xem,” nhóm người Kim Thuẫn lục tục kéo theo. Lâm Khang cũng không cản họ, chỉ im lặng đi theo Sarah, mà cô nàng thì vẫn vừa dẫn đường, vừa mặt mày ủ rũ. Hắn biết chuyện không hoàn thành nhiệm vụ được giao đã cho nàng sự đả kích không nhỏ, nhưng giờ thực sự không phải lúc để nhiều lời.
Ngay cả Lâm Khang cũng không mấy tự tin về việc năng lực nhìn xuyên thấu của mình có thể tìm được manh mối đáng giá, nhưng hắn cũng không cam lòng cứ thế mà bỏ cuộc.
Cả nhóm người đi dưới cơn mưa tầm tã cho đến khi ra khỏi cửa đông của ngôi làng.
“Em bị mất dấu ở đây,” Sarah ra hiệu cho hắn.
“Được, để ta thử xem,” hắn gật đầu rồi bắt đầu kích hoạt năng lực của mình.
“Các ngươi cũng tản ra, giúp tìm kiếm một hồi đi. Mary, chúng ta cần chút ánh sáng,” ở phía sau, Jane ra lệnh cho đồng đội của mình. Bên cạnh nàng, Mary gật đầu rồi bắt đầu lầm rầm niệm chú. Không lâu sau đó, bốn quả cầu to cỡ đầu người xuất hiện quanh nàng, rồi bắt đầu lơ lửng trên không trung như bốn bóng đèn, soi sáng cả một mảnh rừng.
Ba người còn lại của Kim Thuẫn cũng không nhiều lời mà bắt đầu lùng sục xung quanh.
Bọn họ tìm kiếm một hồi lâu, cả Sarah, người mà khá chắc về kết quả kiểm tra của mình, cũng xông xáo một lần nữa, nhưng kết quả là chẳng thu được gì. Cuối cùng, mọi người đều chấp nhận thua cuộc. Sau khi tập hợp về một chỗ, họ chỉ biết nhìn nhau thở dài, không ai có bất kì ý tưởng gì về bước tiếp theo của kế hoạch.
Lâm Khang quả thực rất không cam lòng. Nhiệm vụ là một chuyện, nhóm ‘Tân Binh’ cũng nằm trong số những Tinh Linh bị bắt đi. Hắn có chút cảm tình với mấy đứa trẻ này, do đó không muốn có chuyện gì xảy ra với bọn chúng.
Chưa kể, hai chị em Tinh Linh sinh đôi, cả hai đều xinh xắn, không cần đến thiên tài để đoán ra hai nàng sẽ bị biến thành loại nô lệ nào.
“Chúng ta đã biết hướng bọn chúng rời đi…” Sau một hồi, Jane ngập ngừng đề xuất. “Hay là để ta đi theo hướng này tìm kiếm một hồi. Biết đâu ta có thể bắt kịp bọn chúng trên lưng ngựa…”
“Cưỡi ngựa trong rừng rậm mà còn muốn đi nhanh? Ngươi có thật là Kỵ Sĩ không vậy?” Kite lườm đội trưởng của mình một cái.
“Vậy ngươi có ý kiến nào khác thì phun ra,” Jane cũng không vừa, ngay lập tức đốp chát lại. Mà Kite thì hiển nhiên là không có phương án nào, nên chỉ đành thở dài một hồi rồi liếc nhìn đi chỗ khác.
Jane thấy vậy, cũng không định tiếp tục cùng đồng đội mình đôi co. Nàng quay lại phía Lâm Khang, đang chuẩn bị nói gì đó thì bị Sarah đưa tay lên ngăn lại.
“Cái gì…?” Jane nhíu mày, há miệng định làm cho ra lẽ.
“Im lặng một chút. Ta nghe thấy gì đó,” Sarah, trái lại, lại không để ý đến nàng, mà đang nhắm mắt, dỏng tai về phía khu rừng tối tăm bên cạnh bọn họ. Lâm Khang hiển nhiên là không nghe thấy gì, nhưng hắn tin tưởng vào năng lực của nàng, nên cũng không quấy rầy.
“Có ai đó đang đến gần,” giọng nói của Sarah vừa đủ để mọi người nghe được dưới làn mưa. “Nhỏ con, có vẻ như bị thương ở chân, tiếng bước đi không đều.”
“Là kẻ địch, hay là…” Lâm Khang hỏi.
“Có vẻ không phải kẻ địch,” Sarah lắc đầu. “Bọn chúng không có lý do gì để quay lại đây, mà nếu có cũng sẽ không lộ liễu như vậy. Mọi người chờ chút, ta sẽ mang người này trở lại.”
Vừa dứt lời, Sarah liền nhắm về phía bóng tối phóng vụt đi. Lâm Khang cũng bất đắc dĩ, chỉ nhún vai một cái rồi lại quay ra trò chuyện một hồi với Kim Thuẫn. Hắn muốn tranh thủ tìm hiểu thêm về nhóm Du Hành Giả này. Bọn họ là nhóm đầu tiên vượt qua tầng một của hắn, năng lực cũng không tệ, cho dù vẫn chưa thể sánh với vợ chồng Percival. Hơn nữa, qua chuyện này, cũng có thể thấy bọn họ ít nhất không phải kẻ xấu.
Tuy nhiên, trò chuyện cũng chẳng được bao lâu. Chưa đầy ba phút sau, Sarah đã trở lại, bên cạnh nàng là một khuôn mặt quen thuộc.
“Ngươi là…Sylvie?” Lâm Khang nhướn mày. Hắn nhận ra cô nàng Trinh Sát trẻ tuổi này. Tuy nhiên, khuôn mặt thanh tú của nàng hiện tại đã có vài vết cắt nhỏ. Bờ vai trần lộ ra sau chiếc áo giáp da bị rách xuất hiện một vết bầm tím lớn, còn đùi trái của nàng thì bê bết máu.
“Ngươi…ngài Lâm Khang!” Sylvie ngớ ra một giây, xem chừng không dám tin vào mắt mình, trước khi bừng tỉnh. Nàng vùng ra khỏi tay Sarah, lao về phía Lâm Khang, nhưng được nửa đường thì cái chân bị thương đã mất hết sức lực. Sylvie khuỵu xuống, suýt chút nữa thì ngã nhào trên mặt đất đầy bùn. May thay, Lâm Khang đã nhanh chóng phản ứng, đem nàng đỡ lấy.
“Ngài…làm ơn cứu mọi người,” Sylvie không có vẻ gì là để ý đến thương thể của mình, hay là việc chính mình vừa suýt ngã. Nàng lập tức bám chặt lấy Lâm Khang, khuôn mặt dàn dụa nước mắt. “Bọn họ…bọn họ bị bắt đi làm nô lệ hết rồi. Làm ơn cứu họ, sau đó ngài muốn gì ta cũng sẽ làm.”
“Bình tĩnh lại một chút,” Lâm Khang vừa nói vừa gạt nhẹ một lọn tóc ướt ra khỏi khuôn mặt nàng. Bọn ta đến đây cũng chính là vì mục đích này, nên không cần phải cuống lên. Từ từ nói, đến cùng là thế nào?”
Sylvie nhìn chằm chằm Lâm Khang một hồi, sau đó mới hít một hơi thật sâu để định thần, rồi bắt đầu nói. Giọng nàng có chút khản đặc.
“Mới vài giờ trước, một nhóm buôn nô lệ tập kích làng chúng ta. Ta cũng không biết bọn chúng làm thế nào mà có thể xuất hiện vô thanh vô tức như vậy. Không ai kịp phản ứng, liền bị bọn hắn cho bắt lại. Những người cố phản kháng thì đều bị giết cả.”
Nói đến đây, nàng chợt rùng mình một cái. Lâm Khang cũng tinh ý. Hắn tạo ra một cái áo khoác, sau đó khoác lên cho nàng. Trên mặt Sylvie hiện ra một thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ một giây sau, nàng nhìn hắn rồi nở một nụ cười cảm ơn.
“Vốn là ta, Theo, cùng Lyon cũng định chống trả lại, nhưng chị Sylvia phát hiện bọn chúng còn có Xạ Thủ ẩn nấp ở phía ngoài, không thể động thủ,” Sylvie tiếp tục. “Bọn ta nghe lời chị ấy, đành đưa tay chịu trói, sau đó sẽ tìm cơ hội phản kháng hoặc thoát thân.”
“Vậy…chỉ có một mình ngươi thoát?” Lâm Khang nhíu mày.
“Chính xác là chỉ có một mình ta trốn đi, những người còn lại hỗ trợ,” Sylvie thở dài. “Lyon thể lực kém, Theo thì quá cồng kềnh, còn chị Sylvia thì không thể bỏ mặc mẹ của chúng ta được, vậy nên…”
“Được rồi, đó cũng không phải một ý kiến tồi, không cần tự trách mình,” ở phía sau Lâm Khang truyền đến giọng của Jane. Sylvie tất nhiên nhận ra đội trưởng của nhóm Kim Thuẫn nổi danh gần đây. Nàng lại ngơ ra một lúc nữa trước khi bắt đầu lúng túng nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo, chuyện nhỏ nhặt như vậy,” Jane lắc đầu. “Nếu ngươi trốn ra được, vậy ít nhất cũng biết bọn chúng đưa người đi về hướng nào chứ?”
“Ta biết chỗ bọn chúng hạ trại đêm nay,” Sylvie trả lời ngay. “Ta định sẽ đưa mọi người đi, nhưng…”
Nàng buồn bã liếc xuống chân bị thương của mình, nhưng ngay sau đó liền đưa tay vào cái túi da đeo bên người, nhấc ra một con nhện robot.
“Chị Sylvia sợ rằng ta có thể sẽ bị thương, không tiện di chuyển, nên đã cho nó đi cùng. Nó có thể dẫn mọi người đến chỗ bọn buôn nô lệ.”
“Vậy quá tốt rồi,” Lâm Khang thở phào. Trong lòng hắn nhẹ nhàng đi không ít. “Jane, ta biết rằng mình không có tư cách để xen vào việc ngươi điều động người của mình thế nào, nhưng có thể để Mary và Lance đưa Sylvie về khu trại trước Bí Cảnh được không?”
“Cái này…” Lance nheo mày, có chút không bằng lòng.
“Cái này không được,” Mary lên tiếng ngay. “Ta là Mục Sư duy nhất ở đây. Nếu mọi người bỏ ta lại để đuổi theo bọn buôn nô lệ rồi bị thương thì phải làm sao?”
“Ngươi yên tâm, ta cũng có thể trị thương,” Lâm Khang kích hoạt Trị Liệu Khu Vực, sau đó cho Mary xem vết thương của Sylvie từ từ hồi phục. Tốc độ hồi phục không cao, nhưng vẫn có thể thấy được bằng mắt thường.
“Nhưng…nhưng còn các phép phụ trợ?” Mary vẫn không chịu thua.
“Được rồi, Mary, Lance, làm theo sắp xếp của ngài Lâm Khang đi,” Jane lên tiếng.
“Chị cũng nói vậy sao? Không phải vì chị chỉ muốn lấy lòng…” Mary định cãi lại, nhưng chỉ liếc qua ánh mắt của đội trưởng, nàng đã im bặt, lặng lẽ nuốt những lời sắp nói lại. Đó không phải là ánh mắt của một cô gái đang tơ tưởng đến người mình thích, mà là của một đội trưởng cấp Thép đã dẫn đội Kim Thuẫn vượt qua vô số bí cảnh.
“Ta biết em lo lắng, nhưng không cần phải như vậy,” Jane nhìn Mary rồi gật đầu một cách hài lòng. “Vừa rồi nói chuyện với ngài chủ bí cảnh, chúng ta cũng biết sơ qua năng lực của ngài ấy rồi. Như vậy đội theo dấu bọn buôn nô lệ sẽ có một Trinh Sát cấp cao, một Kỵ Sĩ có thể thu hút quân địch, một Pháp Sư, và một…Xạ Thủ. Đó là cấu tạo cơ bản nhất của một đội Du Hành Giả, bọn ta sẽ đối phó được thôi.”
“Nhưng mà…” Mary lầm bầm, có chút không cam chịu. Tuy nhiên trong giọng nói của nàng đã không còn sự chống đối như lúc nãy nữa.
“Bỏ đi, Mary. Đội trưởng nói đúng đó,” từ phía sau, Lance bước tới và vỗ nhẹ lên vai cô nàng Mục Sư. “Chúng ta cũng không thể để một cô bé Tinh Linh đang bị thương một mình trong rừng được.”
“Hơn nữa…” Ở phía đối diện, Pháp Sư Kite tiếp lời. “Mục tiêu lần này…e rằng ở đó sẽ xuất hiện vài cảnh tượng mà ngươi sẽ không muốn nhìn thấy đâu. Tốt nhất là mang theo cô bé Tinh Linh này quay về đi thôi.”
Đầu Mary gục xuống. Nàng biết mình đã bị đánh bại rồi. Hơn nữa, cả Lance và Kite đều nói không sai. Đặc biệt là Kite. Nàng đã làm Du Hành Giả một thời gian rồi, cũng đã đối mặt với nhiều cảnh tượng ghê người, hay những cảnh giết chóc. Tuy nhiên, vẫn có một số thứ Mary chưa từng thấy, nhưng biết là nó có xảy ra, nhất là đối với những nữ nhân rơi vào tay lũ buôn nô lệ.
“Các người cũng biết nếu tiếp tục làm Du Hành Giả, trước sau gì ta cũng phải thấy những cảnh đó mà…” Nàng thở dài, nhưng cũng không để cho đồng đội mình nói gì thêm, lập tức đỡ lấy Sylvie từ trong tay Lâm Khang và chuẩn bị rời đi. “Đi thôi Lance. Vết thương của cô bé này cần được chữa trị sớm. Hơn nữa ngâm nước mưa như vậy cũng không tốt, lấy cái khiên của ngươi che cho nàng một chút.
Lance lúng túng nhìn bóng lưng Mary và Sylvie một lúc, rồi lại quay lại nhìn Jane và Lâm Khang, trước khi gật đầu chào tạm biệt bọn họ, rồi đuổi theo hai người đang rời đi. Chỉ một lúc sau, ba bóng người đã bị bóng tối nuốt gọn.
“Xin lỗi đã để ngài thấy cảnh đó,” Jane ôm mặt thở dài một hơi. “Mary trẻ tuổi nhất đội. Bọn ta luôn xem nàng như em gái, nên có chút bảo bọc.”
“Không có gì, đồng đội phải như vậy thì mới yên tâm được,” Lâm Khang xua tay nói, trước khi đặt con nhện trong tay còn lại xuống đất. “Hai người bọn họ đưa Sylvie về là ta yên tâm rồi, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian thôi.”
Con nhện robot như nhận được lệnh, tám cái chân nhỏ lập tức chuyển động, vọt đi về phía cánh rừng. Đội nhóm giải cứu bốn người không ai bảo ai, liền bám theo nó mà đi. Con nhện tuy nhỏ, nhưng không thoát được khỏi mắt Sarah, nên mọi người cũng không lo mất dấu một lần nữa.