Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 26 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

26 Chương 26 Bí Cảnh Bá Chủ

[Nhiệm vụ chính: Nâng cấp bí cảnh.

Mở ra tầng ba của bí cảnh.

Phần thưởng: Bản thiết kế gốc - Đá truyền tống cấp thấp dùng một lần. Mở khóa các Khu Vực cấp hai.

Đá truyền tống cấp thấp: Cho phép người dùng truyền tống một chiều ra khỏi bí cảnh.]

“Hệ Thống?” Lâm Khang nghĩ thầm, mắt hắn liếc lên trần phòng ngủ. Sau khi cố gắng nhắc nhở hắn về nhiệm vụ của Sarah lần trước, Hệ Thống không xuất hiện lại nữa, làm cho hắn có chút lo lắng, sợ rằng nó đã bị trừng phạt vì phá luật. “Mày không sao chứ? Sao biến mất lâu như vậy?”

[Hệ Thống vẫn ổn.]

Lâm Khang ngập ngừng, định hỏi thêm nhưng lại thôi. Hắn sợ rằng nếu ép Hệ Thống nói ra điều gì không nên nói nữa thì sẽ gây họa.

“Ừ, ổn là tốt rồi,” hắn thở dài, gật gật đầu. Bên cạnh, Sarah vẫn đang ôm lấy hắn mà ngủ ngon lành. Lâm Khang không ngủ đã vài hôm rồi. Do linh lực của hắn liên tục được bổ sung nên trạng thái buồn ngủ không xảy ra. Nhưng dù vậy, hắn vẫn ôm Sarah lúc nàng ngủ. Hắn tự biết mình còn chưa phát điên vì cô đơn ở trong bí cảnh này là nhờ có nàng và Alice, nên có lý nào hắn lại bỏ mặc hai người đâu? Nhất là Sarah, nàng từ bỏ cuộc sống ở thành phố để đến ở trong này đã là rất thiệt thòi rồi.

Hơn nữa, có ôm Sarah cả đêm cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn tiếp tục nghiên cứu. Hiện tại, Lâm Khang đã dừng việc dùng linh lực để nâng cấp Khu Vực. Ưng Nhãn cùng với Sức Mạnh đều cấp bốn là tạm đủ dùng. Nếu chịu khó tiết kiệm một chút, hắn sẽ có đủ linh lực để mở tầng ba trong khoảng hai ngày nữa.

Bảng vàng được đội Kim Thuẫn treo ngoài cửa bí cảnh đã giúp hắn một phần không nhỏ. Các đội nhóm còn lại hiện tại đang điên cuồng tranh giành các hạng mục dễ xơi, đến mức quên đi mục đích vốn có của việc thám hiểm bí cảnh là xuống càng sâu càng tốt. Bọn họ liên tục tiến vào tầng một, thử đủ các loại chiến thuật, thậm chí là liều lĩnh chạy thẳng qua cạm bẫy và đàn ma thú. Một số lượng lớn những kẻ liều mạng này không có kết cục tốt đẹp. Khi bị kẹp giữa hai đàn nhện, tiến thoái lưỡng nan, lại bị những cái bẫy nhện nổ di động không ngừng quấy phá, thì thứ chờ đợi họ chỉ còn là cái chết.

Phần còn lại thì nhận ra rằng nếu cứ như vậy chạy thẳng đến phòng Boss, thì họ cũng chẳng còn sức để khiêu chiến Arachnite. Do không giết bớt nhện trên đường đi, đàn nhện con xuất hiện trong phòng Boss sẽ đông hơn gấp nhiều lần.

“Đâu có dễ ăn tiền của ta thế chứ,” Lâm Khang vừa cười tự đắc, vừa nhìn số linh lực không ngừng tăng lên.

Đội Kim Thuẫn cũng trở lại sau vài ngày vắng mặt. Bọn họ đã cấp tốc quay về Charleme, dùng số tiền thưởng kia nâng cấp một loạt giáp trụ, sau đó tiếp tục tiến vào bí cảnh với mục tiêu hoàn thành hạng mục ‘Qua ải hoàn hảo’. Tuy nhiên, do điều kiện đặt ra quá ngặt nghèo, chỉ một vết xước nhỏ cũng bị tính là đã thụ thương, nên họ vẫn chưa thể vượt qua được. Thêm vào đó, vị trí của những cuộc tập kích cũng liên tục thay đổi. Đối mặt với những biến số lớn như vậy, Kim Thuẫn sẽ còn phải vất vả một thời gian nữa.

Một vài nhóm khác thì có tham vọng lớn hơn. Bọn họ bỏ qua hết các hạng mục ở tầng một, với mong muốn trở thành đội đầu tiên hoàn thành tầng hai. Những đội này cũng đã cho Lâm Khang một khoản thu nhập kha khá từ dịch vụ phòng trọ. Tuy nhiên, họ lại chưa vượt qua được cám dỗ của lượng lớn tiền lẻ rải rác trong các buồng làm việc. Hoàn thành tầng hai có vẻ vẫn là một mục tiêu xa vời.

Do có quá nhiều người tiến vào bí cảnh mỗi ngày, Lâm Khang cũng lười quản tất cả bọn họ. Hiện tại, sự chú ý của hắn đang đặt lên một nhóm người quen cũ, chính là bốn đứa trẻ Tinh Linh tộc mà đợt trước vẫn thường dùng bí cảnh của hắn để luyện tập.

—---------------------

“Em xin lỗi…tại nó đột nhiên nhảy ra trước mặt em…” Sylvie buồn bã nói. Dưới chân nàng là xác một con nhện con đã bị con dao găm Trinh Sát đâm xuyên người.

“Không sao mà. Nếu chị không phản ứng kịp thì đã bị thương rồi,” Lyon xua xua tay. Tay còn lại đang luyện hóa một viên linh thạch. Gương mặt non nớt của hắn đầy mồ hôi, còn hơi thở có chút dồn dập.

“Nhưng…chúng ta tiêu tốn nhiều linh thạch như vậy. Em dùng Lôi Xích liên tục cũng rất vất vả,” Sylvie có chút muốn khóc. Để chuẩn bị hốt trọn hai hạng mục ‘Qua ải trong vòng hai mươi phút’ và ‘Qua ải mà không giết ma thú nào trừ Boss’, bọn họ đã vay rất nhiều tiền để mua thông tin và linh thạch. Kế hoạch ban đầu là để Lyon dùng Lôi Xích làm tê liệt ma thú trên đường đi chứ không giết. Nhưng ngay tại trước cửa phòng Boss, một con nhện đã từ đâu đó nhảy bổ vào mặt Sylvie, làm nàng giật mình đâm chết nó tại chỗ.

“Thôi nào, nếu cứ đứng đây để tiếc thì chúng ta sẽ mất cả hạng mục còn lại đó,” Sylvia ôm em mình vào lòng an ủi.

“Hai mươi Rupes cũng đủ lời rồi,” Theo gật đầu. “Trong cái rủi cũng có cái may. Nếu không phải lo về việc không giết ma thú thì đánh Boss sẽ dễ hơn nhiều.”

“Anh ấy nói đúng đó,” Lyon gật đầu. “Vào đi, chúng ta chỉ còn hơn chín phút thôi.”

Sylvie nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, tự định thần lại. Ba người kia nói đúng, nếu đến hạng mục còn lại mà cũng thất bại nữa thì bọn họ sẽ phải gánh một cục nợ khổng lồ. Bây giờ không phải lúc để buồn bã.

“Vậy anh đi trước,” Theo nắm chặt tấm khiên của mình, đưa ra trước ngực, sau đó lao vào phòng Boss. Ba người kia cũng chạy theo. Sylvie đi đầu tiên, sau đó đến Lyon, cuối cùng là Sylvia cùng hai con nhện của nàng.

“Cẩn thận nhện nổ!” Sylvie hô lên. Từ thông tin mua được, bọn họ biết sẽ có ba con nhện nổ ẩn mình ngay sau cửa vào. Phía trước nàng, Theo chỉ gật đầu mà không nói gì. Khi ba quả bom di động thấy hắn đến gần, liền bật lên khỏi mặt đất, nhắm thẳng hướng hắn mà lao đến.

Theo cũng không chần chừ, lập tức lấy tấm khiên của mình quạt một đường lớn, đem cả ba con nhện đập ra xa, làm bọn nó tự phát nổ trên không trung. Ngay sau đó, hắn lùi lại, để hai chị em sinh đôi vượt qua mình, lao thẳng đến chỗ nhện Boss. Hai con nhện bị thuần phục của Sylvia, sau khi nhận được phép phụ trợ từ nàng thì điên cuồng xông đến chiến đấu với hai con nhện mang khiên. Bản thân Sylvia cũng rút dao ra, rồi cùng em gái mình đem con nhện Boss vây lại.

Ở phía sau, một lượng lớn nhện con bắt đầu chui ra từ các ống thông khí, tựa như một thác nước kinh hoàng chảy dọc xuống theo các bức tường. Do nhóm bọn họ hầu như không giết bất kỳ con nào trên đường đến đây, số lượng của bọn chúng còn nhiều hơn bình thường.

Theo nhìn thấy cảnh này cũng thấy tê cả da đầu. Nhưng đã tiến vào đến đây thì đã không còn lựa chọn quay lại. Bọn họ chỉ có thể giết Boss hoặc là chết. Mà hắn thì thà chết một mình chứ không để liên lụy đến những đồng đội của mình.

“AAAAAA!!! Khiêu khích!” Theo hét lên. Một luồng mà lực tỏa ra xung quanh hắn. Những con nhện bị dính phải chiêu thức lập tức quay đầu, nhắm thẳng hắn mà lao đến. Theo nghiến răng, cố xua đi sự sợ hãi của mình khi đối mặt với hàng chục đôi chân nhọn hoắt đang mài lên sàn gạch. Hắn cũng không đứng yên, mà chạy một vòng, sử dụng Khiêu Khích thêm vài lần nữa, để đảm bảo không còn sót con nhện con nào.

Ở phía sau, Lyon đang tập trung niệm chú. Hôm nay hắn đã sử dụng Lôi Xích quá nhiều, tiêu hao thể lực rất lớn. Hơn nữa, do sử dụng linh thạch liên tục để bổ sung lượng linh lực ít ỏi của mình, hắn đã rơi vào trạng thái ‘say linh lực’. Khi quá nhiều linh lực bên ngoài bị hấp thu vào cơ thể trong một thời gian ngắn, cơ thể pháp sư sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích. Lượng linh lực thu được từ linh thạch sẽ ít dần đi, tốc độ hồi phục tự nhiên sẽ chậm lại, và bản thân pháp sư sẽ cảm thấy chóng mặt buồn nôn.

Nhưng những thứ này hiện tại không quan trọng với Lyon. Hắn lờ đi cái cảm giác bữa trưa của mình sắp trào ra ngoài, lờ đi tiếng két két ghê người của hàng chục đôi chân nhọn hoắt, lờ đi tiếng kim loại va chạm với nhau một cách kịch liệt từ đầu kia của căn phòng. Điều duy nhất mà hắn biết là phải hoàn thành việc thi triển phép thuật này, cho dù đây là phép cuối cùng mà hắn có thể sử dụng trong trận chiến.

“ᚷᚩᛞᛋ ᚩᚠ ᛋᛏᚩᚱᛘ ᚪᚾᛞ ᚱᚪᛁᚾ…” Những từ ngữ thuộc về một ngôn ngữ cổ xưa không ngừng tuôn ra từ miệng Lyon. Đây là một chiêu mà hắn đã bỏ ra một tuần liền quỳ xuống cầu xin trưởng làng mới có được. Nó cũng không phải quá cao cấp, nhưng cũng rất hữu dụng. Chỉ có điều, lượng linh lực cần dùng để thi triển nó đủ để quật ngã một tên Pháp Sư tập sự như Lyon.

Nhưng hắn không thể không dùng nó. Phía trước một đoạn, thân hình của Theo đã hoàn toàn bị bầy nhện con vùi lấp. Xa hơn nữa, Sylvie cùng Sylvia cũng đang chật vật chống đỡ Boss. Nếu Theo ngã xuống bây giờ, bọn họ sẽ chết hết.

“...ᚷᚱᚪᚾᛏ ᚦᛁᛋ ᚻᚢᛘᛒᛚᛖ ᛋᛖᚱᚠᚪᚾᛏ ᛁᚩᚢᚱ ᛈᚩᚹᛖᚱ…” Lyon càng niệm, đầu đũa phép của hắn càng sáng. Năng lượng của phép thuật này đã bắt đầu vượt quá sự chịu đựng của cây đũa không đẳng cấp. Dọc thân nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt đang càng ngày càng nóng đỏ lên, làm tay Lyon cũng bị bỏng theo, nhưng hắn vẫn như cũ, mặt không biểu tình, tiếp tục niệm chú.

Hắn đã một lần phải bất lực nhìn đồng đội của mình liều mạng. Lần này sẽ không như vậy nữa.

Một giây sau, Lyon như bừng tỉnh. Hắn mở mắt, chỉ thẳng cây đũa phép đã gần vỡ nát lên trần nhà.

“Đại Ngục Lôi Hình!”

Tiếng hét của Lyon như được sự trợ giúp của linh lực, vang vọng khắp căn phòng. Đũa phép trong tay hắn nổ vụn. Từ đó, một quả cầu sét xuất hiện. Kích thước của nó tăng một cách chóng mặt. Vốn lúc đầu nó chỉ bằng nắm tay, nhưng chỉ vài giây sau, nó đã quét qua nửa căn phòng. Những con nhện không may bị chiêu này quét trúng đột nhiên bốc khói, co giật vài lần trước khi ngã ra, bất động.

Khi quả cầu quét qua chỗ Theo, đám nhện trên người hắn bị tiêu diệt hết, rơi leng keng xuống nền nhà, lộ ra tên Chiến Sĩ Tinh Linh ở dưới, người đầy vết thương, áo giáp bị cắt nát. Hắn đang quỳ một chân trên vũng máu của chính mình. Một tay cầm kiếm chống xuống đất để đỡ lấy sức nặng cơ thể mình. Tay còn lại đang giơ tấm khiên ra sau, bảo vệ đầu và gáy của chính mình.

Mà ở đầu kia phòng, hai con nhện mang khiên đã bị xử lý. Hai Tinh Linh hai nhện đang ác liệt giao chiến với Boss, nhưng không thể nào đả thương được nó. Ngay khi nghe thấy tiếng hét của Lyon, Sylvia ra lệnh cho hai con nhện của mình liều chết nhảy bổ lên người Boss, ép nó phải né qua một bên, nơi mà em gái nàng đã chờ sẵn.

Ngay khi Boss vừa nhảy đến, Sylvie sử dụng hết sức bình sinh tung ra một cú đá, chấp nhận để cho chân của mình bị dính một nhát chém. Nhện Boss trúng đòn, bay ngược lại phía sau, thẳng vào giữa quả cầu sét đang không ngừng bành trướng. Nó khựng lại một giây, trước khi tám cái chân co lại, như chấp nhận số phận của mình. Liền sau đó, cơ thể nó bắt đầu bốc khói, rồi rơi xuống đất bất động.

Hai con nhện của Sylvia đã nhanh chóng nép mình vào bức tường ở đầu kia phòng, nên không bị cầu sét chạm đến. Sylvia cũng lao đến, kéo em gái đã bị thương của mình ra khỏi vùng nguy hiểm. Quả cầu sét tiếp tục bành trướng, cho đến lúc gần chạm vào bọn họ thì dừng lại, rồi từ từ tan biến.

“...Kết thúc rồi à…” Giọng của Theo vang lên sau một khoảng im lặng.

“Kết thúc rồi,” Sylvia đặt em gái mình dựa vào tường, vừa cười vừa khóc chạy đến chỗ hắn. “Em không sao chứ?”

“Không…chút vết thương ngoài da thôi,” Theo cố gượng cười, nhưng lại nhìn giống vừa nhăn mặt hơn. “Em chưa cử động được. Dính chiêu của thằng nhóc kia nên tạm thời bị tê liệt rồi. Chị ra kiểm tra nó trước đi.”

Sylvia gật đầu, nhưng vẫn đến gần để đảm bảo Theo thực sự không dính vết thương chí mạng nào, rồi mới đi đến chỗ Lyon đang nằm. Mặt thằng bé bây giờ đã trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, còn mồ hôi thì không ngừng túa ra. Nghe thấy tiếng bước chân của Sylvia, hắn cố mở mắt ra, run rẩy giơ lên một ngón tay cái.

“Em làm không tệ chứ?” Lyon thì thào.

“Không tệ chút nào,” Sylvia cười một nụ cười đẫm nước mắt. “Em có sao không, còn đi được không?”

“Không, chị dìu em dậy nhanh. Nếu phải xuống đến khu an toàn mới được tính là qua cửa thì chúng ta phải nhanh lên. Chỉ còn chưa đến một phút thôi.”

Sylvia vội gật đầu, rồi lại gần đỡ Lyon dậy. Cách đó không xa, Theo cũng đã hồi phục phần nào. Hắn run rẩy bước đến đỡ lấy Sylvie. Cả bốn người dìu nhau tiến về phía cánh cửa vừa mở ra. Mặc dù có chút tiếc nuối cái hòm thưởng, nhưng không còn đủ thời gian để lấy nó nữa rồi. Hai mươi Rupes quý hơn nhiều.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.