25 Chương 25 Bí Cảnh Bá Chủ
Lâm Khang cũng lên bàn ngồi, ôm Sarah dựa vào vai mình để nàng nghỉ ngơi trong buồng làm việc nhỏ. Hai người vẫn không một mảnh vải che thân, nhưng chiến trường đã được Thanh Tẩy Khu Vực của hắn dọn dẹp sạch sẽ. Hơi thở của nàng vẫn còn hơi gấp gáp, nhưng đôi tay thì đang nhẹ nhàng vuốt ve dương vật của Lâm Khang một cách thành thục. Đôi mắt nàng nhìn nó trìu mến như đang nâng niu một vật quý giá.
“Ngài nằm xuống đi,” Sarah hôn nhẹ lên môi Lâm Khang rồi giúp hắn nằm xuống mặt bàn. Tay nàng vẫn không ngừng hoạt động ở dưới, trong khi cái lưỡi nhỏ xinh bắt đầu liếm khắp cơ thể Lâm Khang, tiến dần xuống giữa hai chân hắn. Mà bản thân Lâm Khang lúc này cũng đã như muốn bùng nổ, hắn vừa muốn giục Sarah nhanh lên một chút, vừa muốn để nàng tùy ý, để tận hưởng cảm giác được nàng hầu hạ thêm chút nữa.
“Khoan, chờ chút đã,” lúc cặp môi đỏ mọng vừa chạm vào đầu khúc côn thịt của mình, Lâm Khang vội nói. Sarah nghe thấy thì ngước lên nhìn hắn một cách bối rối. Mà hắn thấy trước mặt, một mỹ nhân đang trần truồng quỳ giữa hai chân mình thì không khỏi ngẩn ra ngắm một lúc. Trong lòng thầm nghĩ rằng mình có thể nhìn cảnh này cả ngày không chán.
“Vâng?” Sarah hỏi. Khuôn mặt xinh xắn có chút lúng túng, như sợ mình vừa làm sai điều gì.
“Nàng quay người lên đây đi,” hắn vừa nói vừa dùng một tay vỗ lên ngực mình.
“Quay lên? Như thế nào…” Phải mất vài giây Sarah mới hiểu hắn muốn nàng làm gì. Chỉ tưởng tượng đến đó thôi cũng làm nàng ngượng chín mặt, chỉ có thể lắp bắp. “Không…không được đâu, chủ nhân. Em là người hầu mà, sao có thể ngồi… như thế được chứ?”
“Ta bảo được là được, lên đi,” trải qua vài lần chèo kéo, Sarah cuối cùng cũng nghe lời. Nàng nhắm nghiền mắt, không dám nhìn Lâm Khang, rồi từ từ xoay người lại. Cặp đùi trắng muốt của nàng tách ra, sau đó hạ xuống hai bên đầu Lâm Khang. Khe suối nhỏ vẫn còn ướt đẫm cùng với hai lỗ hồng xinh xinh của nàng lồ lộ ra ngay trước mặt hắn, mà lại còn ở khoảng cách rất gần. Lâm Khang không suy nghĩ nhiều, đưa hai tay lên ôm lấy cặp mông tròn trịa của Sarah mà kéo xuống, trước khi đặt một nụ hôn lên nơi tư mật mê người kia. Hắn vừa hôn hít, vừa tận hưởng mùi vị của một người con gái vẫn còn trinh trắng. Bản thân hắn cũng không khó chịu gì, dù cả hai vừa hoạt động mạnh, nhưng Thanh Tẩy Khu Vực hoạt động rất hiệu quả.
“A!” Động tác của Lâm Khang làm Sarah giật nảy mình, eo nhỏ ưỡn cong, bất thần ngồi thẳng lên. Xui cho nàng, làm như vậy càng khiến cho mu thịt của mình ép chặt vào miệng hắn hơn. Mà Lâm Khang thì càng không khách khí. Hắn lợi dụng cơ hội này mà cho cái lưỡi của mình đi khám phá, liếm láp hết chất dịch nhỏ ra từ khe suối đó. Đầu mũi của hắn còn chọc chọc vào lỗ hậu của Sarah, làm nàng vừa ngứa ngáy vừa ngượng.
“Chủ nhân …A…Ngài làm gì vậy? Chỗ đó…bẩn lắm. Đừng…em chỉ là người hầu mà…” Nàng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng hai tay Lâm Khang đã ôm cứng lấy đùi và mông nàng, nên động tác đó chỉ làm tăng sự cọ sát giữa hạ thân nàng với miệng hắn, khiến cho từng đợt khoái cảm mà nàng chưa từng cảm thấy trước đây chạy dọc lên theo cơ thể.
Sarah sướng muốn phát điên. Nàng cảm thấy việc này là cực kỳ sai trái, nhưng chính cái cảm giác tội lỗi này lại kích thích nàng hơn nhiều lần. Thứ cảm xúc lẫn lộn làm nàng không còn suy nghĩ gì được nữa, nước mắt cứ thế trào ra.
“Sao lại bẩn? Nàng mút cho ta có thấy bẩn không?” Lâm Khang hôn chụt một cái lên cái khe nhỏ ướt sũng của nàng rồi hỏi.
“Tất nhiên là không rồi,” Sarah vội lắc đầu.
“Vậy ta chẳng thấy vấn đề gì ở đây cả.”
“Nhưng…ngài là chủ nhân…A!” Nàng vừa mở miệng định nói, thì cảm thấy cái lưỡi thô ráp của Lâm Khang lại chạy dọc hạ thân mình. “Như thế này…có chút quá phận…”
“Nàng bỏ mặc ta như bây giờ mới là quá phận đó,” Lâm Khang cười cười rồi lại tiếp tục công việc của mình. Sarah thấy mình không thể khiến hắn đổi ý, đành từ bỏ ý định chống cự, phó mặc cơ thể mình cho hắn dày vò. Miệng nàng vừa rên hừ hừ vì sướng, vừa đưa lưỡi ra liếm láp dương vật cương cứng trước mặt, từ vòng quanh đầu nấm, đến liếm dọc theo thân nó, xuống đến hai hòn ngọc rồi lại trở lên. Hai bàn tay nhỏ nhắn thì không ngừng vuốt ve lên xuống càng lúc càng nhanh.
Do miệng của cả hai đều bận bịu, nên Lâm Khang và Sarah chẳng thể nói gì nhiều với nhau. Căn buồng làm việc nhỏ chỉ tràn ngập tiếng bú mút ướt át, tiếng rên từ cổ họng của cả hai, cùng tiếng thở gấp. Lâm Khang liếm láp chán thì bắt đầu dùng đầu lưỡi chọc nhẹ vào cái lỗ đang rỉ nước giữa hai mép môi hồng của nàng. Do tấm màng mỏng ở đó vẫn chưa bị xé rách nên hắn cũng không dám vào sâu, mà chỉ đảo vài vòng ở phía ngoài. Ngón tay cái thì không ngừng nghịch ngợm cái lỗ còn lại.
Mà Sarah thì bây giờ cũng chẳng còn biết gì nữa. Sau khi chấp nhận sự thật, thì sự ngượng ngùng ban đầu cũng bị nàng quăng đi đâu mất. Hông nàng từ lâu đã bắt đầu động đậy, tự mình áp chặt mu thịt vào miệng Lâm Khang mà cọ lên xuống, cố tạo ra cho mình càng nhiều khoái cảm hơn. Tất nhiên nàng vẫn không quên công việc ở phía trên. Cái đầu nhỏ với mái tóc rối bời không ngừng gật gù, làm cho dương vật Lâm Khang liên tục ra vào cái miệng nhỏ nhắn. Bên trong đó, lưỡi nàng vẫn không ngừng liếm láp khúc côn thịt, mà tiếng rên hừ hừ trong cổ họng nàng không ngừng truyền đến, làm Lâm Khang sướng muốn chết đi sống lại.
“Um…!!” Đột nhiên, Sarah kêu lên một tiếng. Hông nàng càng ngày càng tăng tốc. Lâm Khang biết nàng sắp ra rồi, nên càng tận tình hơn. Lưỡi của hắn đảo liên tục, còn ngón tay thì chơi đùa với hạt đậu nhỏ của nàng. Hạ thân của Sarah càng ngày càng áp mạnh vào mặt hắn, mà động tác bú của nàng cũng trở nên cực kỳ gấp gáp.
Chẳng mấy chốc, cả hai cùng hét lên một tiếng đầy khoái cảm. Lâm Khang không giữ mình, mà bắn thẳng vào miệng nhỏ của Sarah. Hắn cũng cảm thấy cái lỗ trinh trắng của nàng giật giật quanh lưỡi mình một hồi, trước khi một dòng nước ấm bắn đầy lên mặt mình.
Hắn cũng không gấp gáp nữa, mà nhẹ nhàng hôn lên đó, từ từ đưa nàng từ trên đỉnh xuống. Một lúc sau, cả người Sarah bắt đầu buông lỏng, rồi gục ngã lên người hắn.
—---------------------------
“Ngài xấu lắm,” Sarah, mặt đỏ bừng bừng quay đi chỗ khác, nhất quyết không nhìn Lâm Khang trong lúc hai người cùng nhau quay trở lại phòng ngủ.
“Không phải nàng cũng thích sao? Còn bảo ta xấu?” Lâm Khang cười cười đưa tay ra ôm eo nàng. Sarah cũng không phản đối mà nép sát vào người hắn, nhưng mặt thì vẫn quay ra ngoài.
“Cái đó…cái đó không phải trọng tâm,” nàng lầm bầm.
“Thế trọng tâm là gì?” Hắn tiếp tục trêu chọc cô nàng đáng yêu trong lòng mình. “Cả hai chúng ta đều thích, như vậy không phải ổn rồi sao? Lần sau lại tiếp tục nhé?”
Sarah vì bận giận dỗi, không để ý mà gật nhẹ đầu một cái. Ngay sau đó, nàng chợt nhận ra mình vừa làm gì. Ngượng chín mặt, nàng liền tự giãy thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Khang mà chạy mất.
“A! Em không biết! Chủ nhân xấu!” Nàng vừa chạy vừa kêu.
Lâm Khang cũng bó tay. Hắn chỉ biết đứng nhìn theo Sarah một lúc, trước khi vừa cười vừa thở dài.
“Lúc đó thì kêu quá phận, bây giờ thì bỏ mặc chủ nhân thế này đây.”
—------------------------
Tấm bảng mới được treo phía ngoài cửa bí cảnh tạo nên một làn sóng mới trong các nhóm Du Hành Giả đến đây thám hiểm. Trong số họ, đội Kim Thuẫn đương nhiên đứng trên đỉnh sóng và được nhắc tới nhiều nhất. Không ai là không ghen tị với số phần thưởng 20 Rupes mà họ nhận được. Đối với một Du Hành Giả thông thường, đó là con số mà bọn họ phải bỏ khoảng nửa năm công sức, nhịn ăn nhịn uống ra mới có được.
Đó là còn chưa kể đến giá trị của thông tin về Boss tầng 1 mà bọn họ bán ra. Viêc được đề tên lên bảng vàng đã gián tiếp xác nhận sự chân thực của thông tin này, nên nó bán đắt như tôm tươi. Ai cũng biết rằng bốn đội viên của Kim Thuẫn sẽ sống cực kỳ sung sướng trong khoảng thời gian tới.
“Nếu không bị cấm túc thì đội đầu tiên vượt qua tầng một đã là chúng ta rồi,” Theo vừa đọc bảng vàng, vừa lầm bầm. Trong giọng hắn có chút không cam chịu.
“Cũng chưa chắc đâu. Chúng ta thậm chí còn chưa có xếp hạng, mà họ thì có cấp Thép dẫn đội đó,” Trinh Sát Sylvie vỗ nhẹ lên lưng hắn, ra điều an ủi. Nhưng chính bản thân nàng cũng thở dài. “Nhưng tận hai mươi Rupes. Nghĩ xem chúng ta có thể mua được bao nhiêu trang bị với số tiền đó…”
“Em muốn một cái trượng phép,” Lyon mơ mộng một hồi, trước khi liếc qua Thuần Ma Sư Sylvia. “Cuối cùng lần trước chỉ có chị là được lợi. Chắc chắn là cái tên Du Hành Giả lập dị đó thấy chị xinh đẹp nên mới cho chị con nhện. Còn em thì chẳng có gì. Ài…Làm con trai đúng là quá khổ…”
“Em đừng có đoán mò. Người ta tốt bụng nên mới vậy thôi. Không phải hắn cũng nói em chỉ cần mạnh hơn thì cũng sẽ có quà sao?” Sylvia quay ra mắng hắn. Mặt nàng xuất hiện một tia ửng đỏ. Con nhện được người lạ mặt kia cho bây giờ đang đứng trên vai nàng, nhìn ngó xung quanh một cách hiếu kỳ.
“Có quỷ mới tin được ấy,” Lyon bĩu môi. “Từ đó đến nay đã bao lâu rồi. Ai mà biết liệu hắn còn ở đây hay không.”
“Ừ…cũng đúng,” Sylvia thở dài một hơi. Trong lòng có chút mất mát. Bọn họ bị cấm túc không đúng lúc chút nào.
“Thôi nào, Lyon, không chạm vào nỗi đau của chị ấy nữa,” Sylvie vừa cười vừa nói. “Tối nào chị ấy cũng ngồi vuốt ve con nhện mà cười một mình. Bây giờ không gặp được người đó nữa thì đúng là quá đáng tiếc.”
“A! Chị đã dặn em không được nói ra mà!” Sylvia mặt đỏ bừng, định lao tới bịt miệng em gái mình. Nhưng nàng Trinh Sát đã nhanh chân chạy thoát. Hai chị em sinh đôi cứ thế đuổi nhau vòng vòng một hồi trước cửa bí cảnh.
“Con gái khó hiểu thật,” Lyon vừa nhìn theo họ vừa thì thầm.
“Chú mày nói chuyện nghe như ông cụ non ấy,” Theo cười cười, gõ đầu thằng nhóc một cái. “Kệ họ đi. Anh cũng rất muốn gặp người đó, nhưng nếu không được thì đành chịu. Quan trọng nhất bây giờ là phải hoàn thành một trong mấy cái hạng mục này, kiếm chút tiền để nâng cấp trang bị của nhóm. Chú thấy sao?”
“Hoàn thành dưới hai mươi phút có vẻ khả thi đó,” Lyon suy nghĩ một lúc rồi nói. “Chúng ta vào đó nhiều lần đến mức thuộc đường rồi, chắc chỉ mất khoảng mười phút để đến phòng Boss. Chỉ cần giết được nó…”
“Anh đang suy nghĩ xem có nên mua thông tin từ nhóm Kim Thuẫn không…” Theo lưỡng lự một hồi. Hai mươi Rupes đúng là hết sức hấp dẫn, nhưng cái giá mà Kim Thuẫn yêu cầu để đổi lấy thông tin về Boss tầng một cũng không rẻ.
“Chúng ta có thể về làng vay thêm tiền,” Lyon gật đầu. “Tuy tốn kém một chút nhưng an toàn. Em…không muốn ai chết cả. Chết rồi thì tiền thưởng cũng có dùng được đâu.”
“Ông cụ non,” Theo phì cười, đưa tay xoa đầu đứa bạn mình. “Được rồi, gọi hai chị đi. Chúng ta cũng nên bàn bạc với họ một chút nữa.”
“Tốt nhất là nhanh lên một chút. Em thấy nhiều nhóm nhắm tới hạng mục đó lắm.”