21 Chương 21 Bí Cảnh Bá Chủ
Sở dĩ Lâm Khang dám ra mặt là vì hắn đã theo sát cặp đôi chuyên gia này kể từ lúc họ bước vào bí cảnh. Quả thực lúc đầu hắn cũng sợ, nhưng sau khi nhận ra rằng hai người này có vẻ đang thăm dò và đánh giá hắn hơn là tìm kiếm lợi lộc cá nhân, thì tâm tình hắn cũng thả lỏng ít nhiều.
Hiện tại, ba người bọn họ đang đứng đối mặt nhau ở khu an toàn thứ nhất.
“Ừm…mình có nên xin lỗi không? Em thấy hắn có chút tội nghiệp…” Lâm Khang nghe thấy Isabel thì thầm vào tai chồng nàng.
“...” Percival đắn đo một lúc, sau đó quyết định nở một nụ cười hòa hoãn với Lâm Khang. “Ừm…ngài chủ bí cảnh…chuyện là…”
“Thôi bỏ đi,” Lâm Khang thở dài một hơi. “Dù sao tầng một cũng được thiết kế dành cho đám lính mới.”
“Xin lỗi…” Isabel lẩm bẩm.
“Ừ, biết lỗi là tốt rồi,” hắn cũng mặt dày trả lời. “Vậy hai người là chuyên gia đánh giá bí cảnh? Chuyện này chính xác là thế nào vậy? Với lại…xin lỗi vì không có trà bánh hay phong bì đãi khách, cũng tại có ai ngờ sẽ bị người của bên công trình đô thị xuống kiểm tra đột xuất chứ?”
“Hắn đang nói cái quái gì vậy?” Isabel và Percival hỏi nhau qua ánh mắt, trước khi Percival nhìn Lâm Khang mà nói.
“Ta không biết ‘công trình đô thị’ là tổ chức nào, nhưng nhiệm vụ của bọn ta là đi đến những bí cảnh mới và đánh giá chúng, sau đó báo cáo lại với hiệp hội Du Hành Giả. Nếu sát ý của bí cảnh thấp, bọn ta sẽ tuyên truyền và để các Du Hành Giả với khả năng phù hợp đến thám hiểm.”
“Điều này có lợi cho cả ba bên,” Isabel tiếp lời. “Du Hành Giả thì có việc làm, cộng với phần thưởng kiếm được từ bí cảnh. Hiệp hội thì thu lời từ việc mua bán những nguyên liệu quý hiếm được Du Hành Giả mang ra. Còn bản thân bí cảnh thì nhận được linh lực.”
“Hệ thống này…cũng có chút đạo lý,” Lâm Khang gật gù một hồi. “Nếu các ngươi có thể đưa ngoại nhân đến, ta đương nhiên hoan nghênh. Bất quá, lúc hai người đánh giá thì đã nhìn thấy hết những thứ ta chuẩn bị ở tầng một rồi. Nếu thông tin này truyền ra ngoài, chẳng phải ta sẽ bị thiệt sao?”
“Ngài yên tâm, những thông tin này sẽ không nằm trong bất cứ báo cáo nào,” Percival nói ngay. “Bọn ta cũng không làm cái loại chuyện buôn bán thông tin này. Tuy nhiên, bọn ta lại không quản được Du Hành Giả làm như vậy. Thế nên việc tầng một của ngài bị người ta giải mã là chuyện sớm muộn.”
“Tức là ta cũng phải liên tục phát triển xuống sâu hơn,” Lâm Khang gật đầu, không quá bất ngờ về điều này, vì dù sao đó cũng là kế hoạch ban đầu của hắn. Còn tầng một, chỉ cần nó kiếm cho hắn một lượng lớn linh lực ban đầu là đủ rồi. Sau này, nếu nó đã bị phá một cách dễ dàng, hắn cũng sẽ đem lượng phần thưởng trong các hòm giảm bớt đi.
“Nếu ngài muốn sinh tồn, đúng vậy,” Isabel gật đầu. “Theo những gì chúng ta thấy, bí cảnh của ngài hợp lệ để Du Hành Giả tiến vào. Nhưng nếu chỉ có một tầng…”
“Tầng hai còn thiếu ma thú thôi,” Lâm Khang ra vẻ chán chường. “Chưa thả ma thú thì không thể cho khách vào, mà không có khách thì chẳng có linh lực để làm gì.”
Percival và Isabel liếc nhìn nhau một cái, sau đó nàng nói với Lâm Khang.
“Nếu ngài muốn, bọn ta có thể giúp một chút.”
“Dù sao lúc xuống đây, ta và nàng cũng đã giết không ít ma thú của ngài, nên ngài có thể coi đây là chút đền bù nho nhỏ,” Percival gật đầu đồng ý.
“Vì sao các ngươi muốn giúp ta?” Lâm Khang cau mày hỏi. “Linh lực thì đúng là cần, nhưng ta không muốn mang ơn của những kẻ mà ta vừa gặp đâu.”
“Đơn giản vì cái bí cảnh này của ngài rất thú vị đó,” Isabel cười tươi rói. “Chắc ngài cũng nghe rồi nhỉ, ta rất muốn quay lại sau khi ngài có thời gian phát triển hơn nữa.”
“Chỉ vì vậy…?” Lâm Khang lườm nàng, có chút không tin. Hắn biết là hai kẻ này rất mạnh, chỉ vài giọt máu của họ thôi cũng đủ để cho hắn lượng linh lực bằng cả tuần hồi phục tự nhiên. Bất quá, cũng chính vì họ rất mạnh, nên nếu bị bắt ép làm gì đó sau khi chịu ơn thì sẽ khó từ chối.
“Ngài suy nghĩ nhiều rồi,” Percival nói. Mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc. “Vì bọn ta đã quyết định giúp, ngài cũng không cản được. Không cần phải xem đây là mắc nợ hay chịu ơn gì cả. Ta và nàng làm vậy, đơn giản vì chúng ta muốn.
“Ngươi nói cũng có phần đúng đi. Vậy, cảm ơn,” Lâm Khang suy nghĩ một lúc rồi chịu thua. Nếu bọn họ muốn cắt tay nhỏ máu ở đây, một kẻ bắn tên còn chưa trúng hồng tâm như hắn có thể cản được sao?
“Không cần khách sáo như vậy,” Isabel gật đầu, ra điều rất hài lòng. Sau đó, nàng và Percival lấy ra hai con dao ngắn, trước khi cứa lên cánh tay mình, và để vài giọt máu nhỏ xuống nền đất. Xong xuôi đâu đó, nàng lại dùng phép trị thương cơ bản chữa lành cho cả hai.
Mà Lâm Khang, nhận được nguồn linh lực dồi dào này thì cảm giác như mình đang lên mây, có chút đứng không vững. Ba tên lính đánh thuê chết ở đây lúc đầu cũng chẳng đáng xách dép cho đôi vợ chồng này.
“Ngài cứ từ từ, không phải vội,” Percival gật đầu với hắn. “Bọn ta sẽ không xuống tầng hai, mà chỉ ở đây sử dụng thử các thứ một chút thôi. Cái khu an toàn này, quả thực rất độc đáo.”
“Các tầng dưới sẽ còn độc đáo hơn. Ở đây ta xây đơn giản như vậy là vì không muốn cho ngoại nhân chiếm tiện nghi quá dễ dàng thôi,” Lâm Khang cười cười, nhân tiện gây cho bọn họ một chút tò mò. “Các ngươi đã giúp ta, vậy có thể lấy hai phòng và sử dụng khu vệ sinh miễn phí. Tuy nhiên, đối với việc thuê phòng, ta vẫn sẽ hạn chế, chỉ tám giờ một ngày, qua mười hai giờ đêm tính là ngày mới.”
“Bọn ta hiểu, cảm ơn,” Percival cười với hắn, mà bên cạnh, Isabel vui đến mức như muốn nhảy lên rồi. “Nhưng…không có phòng đôi sao?”
“Các tầng dưới sẽ có,” Lâm Khang nhếch miệng cười. “Thế nhé, các ngươi cứ hẹn hò tiếp đi.”
Sau đó, hắn vén sợi xích sắt và bước xuống tầng hai, bỏ lại hai vợ chồng chuyên gia lúc này đã bắt đầu khám phá khu an toàn một cách đầy thích thú.
—---------------------
Ngày hôm sau, khi Lâm Khang thức giấc thì Sarah đã trở về. sau khi giúp hắn ‘giải quyết’ một lần trên giường, nàng liền từ chối lời đề nghị ‘trả lễ’ của hắn, sau đó lui ra tắm rửa, rồi chuẩn bị bữa sáng.
Lâm Khang biết Sarah còn rất mệt từ chuyến đi đó, vậy mà vẫn nhiệt tình phục vụ mình, nên hắn cũng không thúc ép.
“Nàng đã tìm được ngôi làng đó chưa?” Hắn hỏi lúc hai người ngồi trong bàn ăn.
“Em tìm được rồi,” Sarah mỉm cười. Tuy đã quen với việc xưng hô ‘ngươi - ta’ từ nhà chủ, nhưng nàng cảm thấy cách mà Lâm Khang gọi nàng bây giờ cũng rất ngọt ngào, cho dù nàng chưa từng nghe thấy nó trước đây.
“Ừm?”
“Ngôi làng đó cũng không có tên, và chỉ có khoảng hơn một trăm Tinh Linh sinh sống. Bọn họ vẫn bình an vô sự.”
“Vậy sao…” Lâm Khang thở một hơi dài, cảm thấy nỗi lo trong lòng nhẹ đi mấy phần. “Còn bọn trẻ?”
“Cũng không có chuyện gì,” Sarah lắc đầu. “Trưởng làng phát hiện ra việc bọn chúng tự ý đi vào một cái bí cảnh chưa được đánh giá, nổi trận lôi đình, sau đó hạ lệnh cấm túc cả bốn đứa. Theo những gì em tìm hiểu được, bọn họ cũng đã phái người đến trụ sở của hiệp hội Du Hành Giả ở Charleme, có lẽ trong vài ngày tới sẽ có chuyên gia từ bên đó đến đánh giá bí cảnh này.”
“Hai tên chuyên gia đã đến từ hôm qua rồi,” Lâm Khang nói nhẹ như không, vì bản thân hắn cũng không coi đó là chuyện gì lớn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Sarah, hắn vội thêm vào. “Không cần khó coi như vậy, bọn họ không có ý đồ gì xấu, ta cũng chỉ cùng họ nói chuyện vài câu thôi.”
“Nhưng lỡ đâu…” Sarah cúi đầu, có chút ủy khuất. “Tiểu thư giao cho em việc bảo vệ ngài, mà lúc cần em lại không có mặt.”
“Là ta nhờ nàng ra ngoài, đừng tự trách mình,” hắn xua xua tay.
“Vâng…” Sau một hồi suy nghĩ, Sarah gật đầu, sau đó bắt đầu thu dọn bàn ăn. “Hôm nay ngài lại tiếp tục nghiên cứu cái thứ ‘nhựa’ gì đó sao?”
“Ừm, ta cảm thấy cũng gần được rồi. Hôm nay nàng cũng không cần đi theo ta, nghỉ ngơi một chút đi,” Lâm Khang cảm thấy khá tự tin. Nếu không có gì sai lệch, chỉ khoảng ba ngày nữa là hắn có thể chế tạo nhựa, sau đó sẽ là lúc thả ma thú vào tầng hai.
“Vâng,” Sarah ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng hôn lên má hắn một cái, mặt mũi đỏ bừng. Nàng sau đó liền bê đống bát đĩa chạy ra khỏi phòng.
“Còn gì chưa thấy đâu mà xấu hổ. Đúng là…” Lâm Khang vừa cười vừa lắc đầu. Hắn cũng không rời đi, mà bắt đầu công việc ngay tại chỗ.
Từ bí cảnh này đến Charleme sẽ mất khoảng ba ngày, thêm thời gian để Percival và Isabel làm báo cáo, thời gian tuyên truyền, rồi thời gian để các Du Hành Giả đi đến đây, cộng lại thì Lâm Khang sẽ có khoảng hơn một tuần để hoàn thành mọi việc trước khi có đợt khách lớn đầu tiên.
“Thật có chút mong chờ đó…” Hắn lẩm bẩm một mình, vừa làm việc vừa nghĩ về tương lai tươi sáng.