23 Chương 23 Bí Cảnh Bá Chủ
Jane dẫn đầu một nhóm Du Hành Giả bốn người tiến đến trước cửa phòng Boss. Nàng là một Kỵ Sĩ đã lên cấp Thép được hơn một năm, với mái tóc đỏ được cắt ngắn ngang vai và đôi mắt sáng xanh lục khiến cho người đối diện luôn có một cảm giác bị nàng nhìn thấu. Jane đối với thân hình mình lại càng có chút bí mật tự hào. Bộ ngực nàng không tính là to, nhưng cũng rất căng tròn bắt mắt, vểnh cao đầy ngạo nghễ. Phía dưới đó là bờ eo thon thả, cùng cặp đùi mượt mà khỏe mạnh và bờ mông tròn lẳn, săn chắc. Điều này cũng dễ hiểu, vì tác chiến nhiều trên lưng ngựa, nên hạ thân của nàng được luyện tập một cách thường xuyên.
Bất quá, tất cả những thứ này đã bị che lấp bởi một bộ áo giáp dày cấp Thép. Vốn là được thiết kế để tác chiến trên lưng ngựa, nên trọng lượng của bộ giáp này lớn hơn bình thường nhiều. Jane đương nhiên nhận ra bất lợi của việc này, nhưng nàng càng nhận rõ hơn, chính là nghề nghiệp của mình đôi lúc sẽ không tránh khỏi việc phải bỏ kỵ mã để chiến đấu trên mặt đất.
Vì lý do này, nàng đã không tiếc tiền của, học thêm kỹ năng ‘Khiêu Khích’, vốn không dành cho Kỵ sĩ, tự đem bản thân mình thu hút sự chú ý của quân địch. Cùng với ba thành viên cấp Sắt, Lance - một Chiến Sĩ cũng có ‘Khiêu khích’, Mary - một nữ Mục Sư trẻ tuổi xinh xắn, và Kite - Hỏa Pháp Sư, bốn người bọn họ tạo thành một đội nhóm thiên về phòng thủ. Tốc độ vượt qua các bí cảnh của họ không nhanh, nhưng lại rất an toàn. Tuy không có Trinh Sát trong đội, nhưng kinh nghiệm của cả bốn người bọn họ cộng lại, cũng đã đủ để bù đắp thiếu sót này.
Nói không ngoa, đội ngũ này, với tên gọi ‘Kim Thuẫn’. là niềm tự hào của không chỉ riêng Jane, mà còn cả ba người còn lại. Bọn họ cũng là một nhóm khá có danh tiếng ở Charleme, cho dù thứ hạng của mỗi thành viên không cao lắm.
Khi nghe đến một bí cảnh mới mở được đánh giá rất cao từ Hiệp Hội, bọn họ lập tức lên đường. Do nắm rõ điểm yếu về tốc độ của nhóm mình, Jane muốn bọn họ là những người đầu tiên tiến vào bí cảnh. Lợi ích mà điều này mang lại thì Du Hành Giả nào cũng biết. Nhiều ma thú hơn, nhiều phần thưởng hơn, lại còn có thể là người đầu tiên bán ra những thông tin đắt giá về những bẫy rập cũng như kết cấu ở bên trong. Gì chứ chuyện trực tiếp đỡ lấy một vài cái bẫy ở những tầng đầu của bí cảnh thì Jane và Lance cực kỳ tự tin.
Điều mà Jane không ngờ đến, là sức sát thương của những cái bẫy ở đây lại cao hơn những nơi khác. Nhưng đối với nàng đây không phải là họa, mà là phúc lớn, vì sức sát thương tuy lớn, nhưng với hai tanker thay nhau làm việc, bọn họ lại vượt qua rất dễ dàng trong lúc người còn lại nghỉ ngơi.
Điều này dẫn đến tình thế hiện tại. Sau nhiều ngày thăm dò để tìm ra chiến thuật hợp lý nhất, Jane quyết định, đã đến lúc để Kim Thuẫn khiêu chiến Boss tầng một. Nếu bọn họ có thể sống sót trở ra và bán thông tin vê con Boss này, thì đó sẽ là một khoản kếch xù.
“Mọi người ổn chứ?” Nàng quay lại, hỏi mấy người đồng đội.
“Vẫn tốt,” Lance gật đầu. Không ai thấy được biểu cảm của hắn từ phía sau chiếc mũ giáp, nhưng dựa vào giọng nói và cách hắn đi đứng thì có vẻ không có vấn đề gì.
“Ta sẵn sàng rồi,” Kite vừa nói vừa luyện hóa một viên linh thạch, hồi phục lại linh lực của mình.
“Em cũng thế,” Mary vừa đáp, vừa giơ cao cây trượng trong tay mình rồi bắt đầu niệm chú. Chỉ một giây sau, Jane cảm thấy một luồng ma pháp chạy từ trên đỉnh đầu mình xuống đến chân. Đây là phép phụ trợ của Mary, làm giảm sát thương vật lý và ma pháp mà họ sẽ phải nhận vào.
“Để xem con Boss này cuối cùng là cái dạng gì,” trong lúc chờ Mary hồi phục lại lượng linh lực vừa mất, Kite nhìn vào trong phòng Boss rồi nói. “Ta vốn là muốn đến bên Graveyard hơn, nhưng cái bí cảnh mới này cũng không tệ đâu.”
“Eww…Em không muốn đến đó đâu,” Mary nhăn mặt. Chỉ nghĩ đến đám ma thú thối rữa ở đó là nàng đã buồn nôn. Mặc dù phép thuật của một Mục Sư có sát thương cực lớn với loài Undead, nàng vẫn là muốn tránh bọn chúng càng xa càng tốt.
“Cũng không đến lượt chúng ta đâu,” Jane cười khẩy. “Tối qua hiệp hội nhận được tin khẩn cấp từ bên đó. Từ giờ bọn họ chỉ nhận những Du Hành Giả từ cấp Hồng Ngọc trở lên.”
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Kite nhướn mày hỏi.
“Bí cảnh đột nhiên mở rộng phạm vi ra phía ngoài,” Jane thở dài. “Sau một đêm cả thị trấn bao quanh nó trở thành một phần của bí cảnh. Toàn bộ dân chúng biến thành xác sống.”
Không ai bảo ai, cả bốn đội viên của Kim Thuẫn đồng loạt rùng mình một cái. Để khiến cho một sự thay đổi lớn như vậy diễn ra trong một đêm, hẳn là chủ bí cảnh Graveyard đã phải tích cóp linh lực rất lâu. Chỉ là trước giờ chưa từng ai nghe nói hắn lại có trí lực cao như vậy.
Chủ một bí cảnh có sát ý cao, lại bắt đầu phát triển trí lực, đây là điều mà không ai mong muốn.
“Có…có thể không nói chuyện này nữa được không?” Giọng Mary có chút run rẩy. “Linh lực của em hồi phục rồi. Chúng ta vào đi thôi.”
“Em bình tĩnh lại đi đã,” Jane nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. “Hít thở sâu một chút. Cũng không cần sợ hãi. Những thế lực lớn đang dốc toàn lực để tiêu diệt nó, sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta đâu.”
“Vâng…” Mary ngập ngừng một chút rồi gật đầu. Mọi người cũng để nàng bình tâm lại một chút, sau đó cùng nhau tiến vào phòng Boss.
—--------------------------------
“Dừng lại,” Jane giơ tay ra hiệu cho đồng đội. “Chú ý mấy viên tròn trên mặt đất. Nhện nổ đó.”
Nàng đã từng trực tiếp hứng trọn một vụ nổ từ cái hòm thưởng phụ, nên đương nhiên nhận ra bọn này. Mà nhận ra mình đã bại lộ, ba con nhện nổ cũng không chần chừ rời khỏi chỗ ẩn nấp, trước khi nhắm thẳng nhóm Kim Thuẫn mà lao đến.
“Trò trẻ con,” Jane trừng măt. Thanh kiếm trong tay nàng vung lên, cắt đôi một con nhện trước khi nó kịp chạm đến người mình. Một con khác thì bị Lance xử lý gọn nhẹ. Còn lại con nhện cuối cùng, nàng chỉ đơn giản đưa tay lên bắt lấy nó.
BÙM!!!
Một tiếng nổ vang lên, nhưng sau khi làn khói tan đi, Jane vẫn đứng vững. Bộ giáp Kỵ Sĩ quá dày, lại được ma pháp của Mary phụ trợ, nên vụ nổ vừa rồi không gây ra bất kỳ sát thương nào.
Jane liếc nhìn quanh căn phòng rộng rãi với vô số ống thoát khí, rồi đến ba con nhện to ở phía đầu bên kia. Dựa vào những gì đã thăm dò được ở tầng một này, nàng cũng đã có thể đoán ra trận chiến này sẽ diễn ra thế nào.
“Bọn nhện nhỏ sẽ tập kích chúng ta từ những cái ống kia,” nàng quay lại nói với Lance. “Ngươi ở phía sau bảo hộ Mary và Kite cho tốt. Đồng thời dùng Khiêu Khích để thu hút sự chú ý của chúng, đừng cho bọn nó bám lấy ta.”
“Còn con Boss?” Lance gật đầu. Hắn hoàn toàn tin tưởng đội trưởng của mình.
“Ta sẽ tự mình xử nó,” Jane cười, xoa xoa chiếc vòng tay của mình một chút. Một tia sáng lóe lên từ nó, rồi một con ngựa trắng với bộ bờm vàng đầy uy vũ xuất hiện bên cạnh nàng. Nó hí lên một tràng dài vang vọng khắp căn phòng rồi ngoan ngoãn đứng yên, chờ chủ nhân trèo lên.
Chỉ với một cú nhảy, Jane đã nhẹ nhàng ngồi lên yên ngựa. Cây kiếm trong tay nàng trở lại bên trong túi trữ vật bên hông. Thay vào đó, một tấm khiên cùng một cây thương dài xuất hiện, cả hai cùng cấp Sắt.
“Kim Thuẫn, ra trận!” Nàng hét lên, trên mặt không giấu nổi nụ cười đầy phấn khích. Jane đưa tay lên kéo xuống mặt nạ trên mũ giáp của mình, trước khi đưa trường thương và khiên về phía trước, hơi rạp mình trên lưng ngựa, rồi dùng gót chân thúc vào hông nó.
Một người một ngựa lao thẳng đến chỗ Boss như một cơn gió.
—-------------------------------------
Đến đây thì Lâm Khang cũng không cần xem nữa. Trận này Arachnite thua chắc. Đội Kim Thuẫn này vừa có kinh nghiệm, vừa có sự phối hợp ăn ý, lại thêm sức mạnh cá nhân của nữ Kỵ Sĩ đó cũng không thể xem thường.
Xem ra bọn họ sẽ là đội đầu tiên vượt qua tầng một.
“Đã vậy, có lẽ nên chuẩn bị thêm một chút phần thưởng,” Lâm Khang cảm thấy có chút hào hứng. Sau cuộc nói chuyện với Percival, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu mình có Hệ Thống hỗ trợ, vậy bản thân hắn có thể trở thành ‘Hệ Thống’ cho những ngoại nhân này không? Hắn sẽ đưa ra ‘nhiệm vụ’ để những ngoại nhân này thực hiện, sau đó ban thưởng. Đây là một cách trao đổi, cũng là một cách để trói buộc ngoại nhân triệt để hơn nữa. Nếu bọn họ chơi theo luật của hắn, phần thưởng sẽ càng lớn hơn.
“Sarah,” nghĩ là làm, Lâm Khang tạo ra một tấm bảng gỗ được trạm trổ tinh xảo, sau đó đưa cho nàng. “Nàng có thể giúp ta viết một số thứ không?”
—--------------------------
“Con Boss đó cũng có chút bản lĩnh đấy,” Jane vừa nhăn mặt vừa đưa cánh tay bị thương cho Mary chữa trị. Con nhện to xác đó đã đánh lạc hướng nàng, sau đó tấn công đúng vào vị trí hiểm yếu trên bộ giáp, trước khi bị Jane dùng khiên hất nó ngã trên mặt đất rồi cho ngựa giẫm nát.
“Còn cái tiếng bọn nhện con cào lên bộ giáp của Lance…” Kite rùng mình. Nghĩ lại cái thứ tiếng két két đó vẫn còn làm hắn ghê răng.
“Các người còn không phải đứng giữa bọn chúng đâu,” Lance làu bàu. Mặc dù hắn đã quen với việc thu hút quái vật, nhưng âm thanh của những cái chân nhọn hoắt đó mài lên bộ giáp sắt vẫn làm hắn rùng mình không thôi.
“Rồi, không nói nữa,” Jane nhìn đồng đội của mình mà cười. “Chúng ta xuống khu an toàn nghỉ ngơi một chút rồi trở ra, bán cái thông tin về con Boss này càng sớm càng tốt. Phần thưởng cũng khá quá đi chứ. Lúc nào trở lại thành phải liên hoan một trận mới được.”
Cả ba người còn lại reo hò hưởng ứng. Bọn họ đều đang hết sức cao hứng, vì chẳng mấy khi đi thám hiểm bí cảnh lại có thể kiếm được một khoản hời dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, tiếng reo của họ im bặt khi vừa đặt chân xuống khu an toàn.
“Đây là…” Mary mắt trợn tròn nhìn quanh dãy hành lang dài một lượt, trước khi phát hiện ra tấm bảng gỗ và chạy tới đọc. Kite cũng theo sát nàng.
“Ngươi đã từng thấy khu an toàn như thế này bao giờ chưa?” Lance hỏi Jane.
Nàng chỉ biết lắc đầu, miệng vẫn còn chưa khép lại được.