28 Chương 28 Bí Cảnh Bá Chủ
“Ta bắt đầu đây,” Lâm Khang hít thở một hơi thật sâu, rồi từ từ nhắm mắt lại. Hắn đang nằm trên giường, chuẩn bị cho lần nâng cấp Hệ Thống thứ hai. Rút kinh nghiệm từ lần nâng cấp trước, Lâm Khang đã cho Sarah biết về những thứ có thể xảy ra, tránh làm cho nàng lo lắng.
“Vâng,” Sarah trả lời, rồi dịu dàng ôm đầu hắn đặt lên bộ ngực trần trụi của mình. “Em không làm được gì giúp ngài. Mong là thế này sẽ dễ chịu hơn một chút.”
“Ừ. Cảm ơn nàng,” Lâm Khang hôn lên ngực nàng một cái, sau đó quay ra gọi Hệ Thống.
[Ký chủ xác nhận nâng cấp Hệ Thống lên cấp ba?]
“Xác nhận.”
[Đã rõ. Ký chủ chuẩn bị cho tốt. Tiến hành nâng cấp sau ba, hai, một…]
Lâm Khang nghiến răng. Tay hắn ôm chặt lấy eo nhỏ của Sarah. Cái cảm giác kinh khủng của việc linh lực bị rút ra khỏi người hắn với một tốc độ kinh người ập đến. Cho dù có biết trước về nó để chuẩn bị tinh thần thì cũng không làm cho trải nghiệm này dễ chịu hơn chút nào.
Mồ hôi trên người Lâm Khang túa ra như tắm. Vì lượng linh lực cần thiết để nâng cấp lần này nhiều hơn trước. nên thời gian nâng cấp diễn ra cũng lâu hơn. Hắn thực sự ước mình có thể ngất đi cho đến khi quá trình này kết thúc, nhưng không thể. Một cơ thể không thể rơi vào trạng thái bất tỉnh miễn là nó còn đủ linh lực để duy trì, trong phần lớn thời gian đó sẽ là một lợi thế lớn, nhưng khi rơi vào những tình huống như hiện tại, thì đó lại là một lời nguyền khủng khiếp không thể nào bị hóa giải.
Bên cạnh hắn, Sarah cũng lo lắng muốn khóc. Nghe Lâm Khang miêu tả về việc này là một chuyện, tận mắt chứng kiến hắn vật vã vì đau đớn ngay trước mặt mình, mà lại không thể làm gì để giúp thì lại là chuyện khác. Một tay nàng ôm lấy hắn, tay còn lại thì không ngừng dùng mấy cái khăn đã chuẩn bị từ trước giúp hắn lau bớt mồ hôi. Hai người cứ như vậy không biết bao lâu, cho đến khi hơi thở của Lâm Khang bình thường trở lại, thì Sarah mới có thể thả lỏng, sau đó chìm vào giấc ngủ, vừa mừng vừa kiệt sức.
—------------------------
“Ngài định xây tầng này thế nào?” Sarah ôm một cánh tay Lâm Khang, nép sát vào người hắn. Hai người đang từ từ đi một vòng khu an toàn thứ hai. Hiện tại, nó chỉ là một khu đất trống bằng phẳng nằm dưới một mái vòm cao bằng đá lởm chởm. Dọc theo những bức tường là các cây đuốc. Ánh lửa lập lòe phát ra từ chúng tạo cho tầng này một khung cảnh tranh tối tranh sáng mà Lâm Khang không thích chút nào. Đây là một trong những thứ cần phải được sửa chữa đầu tiên.
“Gần giống khu trước, nhưng ta sẽ cho họ vật dụng cao cấp hơn. Mỗi phòng sẽ có khu vệ sinh riêng,” Lâm Khang vừa nhìn quanh vừa nói. “Thêm một khu bếp công cộng, cái này thì miễn phí đi, nhưng dụng cụ nấu ăn thì ngoại nhân sẽ phải tự mang đến. Ta cũng sẽ đặt vài chỗ bán một số mặt hàng cơ bản bên cạnh đó.”
Thực ra lúc đầu Lâm Khang không có ý tưởng này, nhưng do ở khu an toàn thứ nhất, sau khi có một lượng người nhất định vượt qua được tầng một, đã có một vài thương nhân ở bên ngoài thuê Du Hành Giả dẫn họ vào dựng sạp ngay trong bí cảnh. Do hắn có chút sơ suất, chỉ giới hạn thời gian thuê phòng chứ không giới hạn thời gian ở trong khu an toàn, nên những thương nhân này mỗi lần vào là ở liền vài ngày đến một tuần, kiếm được một khoản không nhỏ từ các Du Hành Giả. Trong đó, thứ bán chạy nhất là các loại linh dược, và đồ ăn thức uống.
Lâm Khang cực kỳ không thích điều này. Bọn thương nhân đó kiếm lời trên địa bàn của hắn mà chẳng đóng một đồng thuế nào. Do đó, hắn đã rút kinh nghiêm với khu an toàn thứ hai. Bước đầu tiên là tự mình chiếm lấy hai mặt hàng bán chạy nhất - linh dược và thực phẩm. Thứ hai, chính là đặt ra giới hạn thời gian một người được phép ở lại trong khu an toàn của bí cảnh. Nếu người đó sử dụng bất kỳ dịch vụ trả phí nào của khu an toàn, họ sẽ được ở trong đó tám tiếng. Nếu không, thì thời gian tối đa là hai tiếng. Nếu có người nào vi phạm thì toàn bộ đội nhóm của hắn sẽ không sử dụng được bất kỳ dịch vụ nào của bí cảnh nữa.
Phạt liên đới như vậy cũng sẽ làm các Du Hành Giả nghĩ lại nếu họ từng có ý định hộ tống một gian thương tiến vào bí cảnh.
Duy chỉ có một điều làm Lâm Khang lo lắng. Mặc dù sau khi trở thành chủ bí cảnh, khả năng suy nghĩ, quản lý nhiều việc một lúc của hắn đã phát triển nhiều lần so với một người bình thường, nhưng thêm khu an toàn tầng hai này đã là cực hạn của khả năng đó rồi. Sau này, hắn sẽ phải bỏ chút công sức tạo ra một con ma thú A.I, hoặc một phần mềm được lập trình để giúp hắn giải quyết những chuyện liên quan đến kinh doanh này.
Hoặc hắn cũng có thể kiếm một vài đồng minh rồi để họ giúp mình, như thuê nhân viên vậy. Cách này thì rõ ràng là tiết kiệm hơn nhiều, nhưng để kiếm được vài người mà hắn có thể tin tưởng tuyệt đối như vậy cũng không dễ dàng.
“Ta muốn bỏ đi mấy cái đuốc kia. Nàng chịu tối chút nhé,” một lúc sau, Lâm Khang quay ra nói với Sarah. Chờ nàng gật đầu rồi, hắn mới bắt đầu xây dựng. Từng hàng đuốc đang cháy bừng bừng dọc những bức tường đột nhiên biến mất. Cấu trúc cả tầng bắt đầu thay đổi. Về tổng thể, nó không khác gì khu an toàn thứ nhất, chỉ là diện tích lớn hơn, vì Lâm Khang muốn làm nhiều phòng nghỉ hơn, chưa kể mỗi phòng còn cần có nhà tắm riêng.
Không lâu sau, khu an toàn được chiếu sáng trở lại, lần này là từ những bóng đèn điện chạy dọc trần nhà bằng phẳng phía trên. Lâm Khang cũng cảm thấy linh lực của mình có chút cạn kiệt. Hắn cần phải nghỉ ngơi một chút để đám người phía trên có thời gian bổ sung cho mình.
Hắn tạo ra một cái bàn ăn nhỏ. Sarah đi tới và đặt lên đó một vài món ăn dã ngoại mà nàng mang theo trong một cái giỏ nhỏ. Hai người sau đó đã có một bữa ăn vui vẻ, nói đủ chuyện trên trời dưới biển để giết thời gian, nhưng cuối cùng, bàn tay của Lâm Khang vẫn không chịu nổi mà bắt đầu trở nên nghịch ngợm. Nó nhẹ nhàng vuốt ve đùi nàng, rồi từ từ tiến dần lên trên, trước khi thọc vào trong áo Sarah mà nắn bóp bộ ngực đầy đặn trong đó. Một ngón tay cũng không quên thi thoảng trượt qua hạt ngọc hồng hồng đã bắt đầu cương lên từ lâu của nàng.
“Vừa ăn xong mà ngài đã không chịu được rồi à…?” Sarah vừa hỏi vừa ưỡn người lên, áp chặt hai cái gò mịn màng vào tay hắn, ngầm ra hiệu cho hắn cứ việc thoải mái nghịch ngợm. Hai tay nàng thì vòng lên ôm cổ Lâm Khang, trước khi kéo đầu hắn xuống rồi hôn một cách say đắm.
“Ta thấy…nàng còn gấp gáp…hơn ta đó…” Lâm Khang vừa đáp lại nụ hôn của nàng, vừa trêu chọc mỗi lần môi của hai người tách ra. Tay còn lại của hắn đã bắt đầu đưa vào trong quần nàng mà khám phá. “Ừm…không có đồ lót…luôn mà…”
“Người ta quên thôi…” Sarah mặt đỏ bừng, từ từ liếm dần xuống cổ hắn. Hai tay nàng cũng đã trở nên bạo dạn hơn trước nhiều. Một tay thì vuốt ve không ngừng vuốt ve ngực và bụng Lâm Khang, tay còn lại thì đã cầm lấy dương vật của hắn mà xóc nhè nhẹ. Lâm Khang cũng thấy người mình nóng bừng lên rồi. Hắn kéo Sarah đứng lên, môi hai người lại tìm đến nhau. Lưỡi nhỏ của nàng quấn chặt lấy hắn.
Toàn bộ thức ăn còn lại cùng cái bàn theo lệnh hắn bị dẹp qua một bên.
“A…ngài cởi đồ ra đi,” Sarah vừa thở hổn hển vừa nói. Khuôn mặt ửng đỏ tràn đầy ham muốn. Hai mắt nàng nhắm hờ nhìn hắn cầu xin. Lâm Khang cũng đáp ứng ngay. Do quần áo mà nàng đang mặc bây giờ cũng là hắn tạo ra, nên chỉ với một ý nghĩ, hai người bọn họ đã không mảnh vải che thân. Hai thân hình trần trụi lập tức dính chặt vào nhau. Bốn bàn tay không ngừng sờ soạng, khám phá cơ thể đối phương.
“Em…em muốn quá,” Sarah vừa thỏ thẻ, vừa đưa lưỡi nhỏ liếm láp ngực hắn. Càng gần gũi với nhau nhiều, nỗi sợ của nàng càng giảm bớt. Tuy cả hai vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng Sarah cũng đã đồng ý cho Lâm Khang làm nhiều thứ với nàng hơn trước. Như bây giờ, tay nàng đang đi dần xuống dưới, nắm lấy dương vật cương cứng của hắn, rồi đem nó kẹp vào giữa hai đùi mình.
“Ưm…nó nóng quá,” nàng rên nhẹ, cơ thể mịn màng khẽ run lên. Lâm Khang bị đùi nàng kẹp lấy, ép chặt vào mu thịt mềm mại đã sớm ướt đẫm. Sarah nhắm chặt mắt, tận hưởng cảm giác đó một lúc, rồi vòng ba đầy đặn của nàng bắt đầu động đậy, đem khe suối nhỏ của mình không ngừng chà xát lên khúc thịt nóng hổi đó.
“A…A…” Mỗi lần đưa đẩy lại làm cho một trận khoái cảm trào lên bên trong nàng. Sarah ngửa mặt lên trời mà rên rỉ không ngừng. Hạ thân hai người đã bắt đầu tạo ra những tiếng động ướt át.
“Nàng ướt quá…Mạnh lên nữa đi,” Lâm Khang hôn nhẹ lên cái cổ trắng muốt của Sarah. Hai tay hắn thì vòng ra đằng sau, đem đôi mông mịn màng của nàng tách ra, rồi bắt đầu nghịch ngợm hai cái lỗ nhỏ nhắn cùng lúc. Ngón tay của hắn day nhẹ ở ngoài cái lỗ ướt át ở dưới, rồi di chuyển lên trên, dùng chính dịch của nàng để làm ướt bông hoa nhỏ hồng hồng ở đó, trước khi ấn nhẹ ngón tay vào. Lâm Khang cũng không muốn làm nàng đau, nên hắn cũng chỉ đi vào đến một lóng tay rồi lại trở ra, cứ như vậy lặp lại, làm cho Sarah như muốn phát điên, cả cơ thể mảnh mai không ngừng run lên từng đợt.
“Em sướng…em sướng quá…” Nàng bây giờ đã chỉ muốn tận hưởng càng nhiều khoái cảm càng tốt. Miệng xinh không ngừng rên hừ hừ. Hông nàng đưa đẩy càng lúc càng nhanh theo nhịp nhấp của Lâm Khang. Hai người dính lấy nhau như vậy một hồi lâu, cho đến khi Sarah không thể trụ nổi nữa.
“A!...Em…ra…” Nàng cúi xuống cắn mạnh lên vai Lâm Khang. Những tiếng rên rỉ đầy dục cảm tuy đã bị chăn lại phần nào, nhưng vẫn không ngừng thoát ra từ môi nàng. Hai cánh tay ôm chặt lấy eo hắn. Người nàng cứng lại, lưng ưỡn cong, nhưng khe suối nhỏ thì không ngừng co giật. Cho đến cuối cùng, Lâm Khang cảm nhận được một làn nước ấm tràn ra trên dương vật của mình, nhỏ tí tách xuống sàn nhà phía dưới.
Vài giây sau, Sarah cũng dần trở lại. Cả người nàng như mềm nhũn ra trong vòng tay hắn. Nàng đưa lưỡi ra, liếm nhẹ dấu răng mà mình để lại trên vai Lâm Khang, trước khi ngửa đầu lên, rồi lại bắt đầu cho hắn một nụ hôn đầy tình cảm.
Mà bản thân Lâm Khang thì hiển nhiên là chưa thỏa mãn. Hắn đáp trả nụ hôn của Sarah một hồi, sau đó bế thốc nàng lên theo kiểu công chúa, đưa vào cái phòng ngủ duy nhất đã được hoàn thành ở gần đó. Chẳng bao lâu sau, từ trong đó đã lại bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm cùng tiếng thở gấp gáp đứt đoạn của nàng.
Trong khoảng thời gian vài tiếng sau đó, Lâm Khang hoàn toàn đắm mình vào việc giết thời gian với Sarah, chờ cho linh lực của mình hồi phục. Quả thực là không có chỗ nào để chê cả.