Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 31 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

31 Chương 31 Bí Cảnh Bá Chủ

“Kế hoạch của chúng ta thế nào đây?” Kite hỏi. Trong bốn người của đội ngũ tạm thời này, hắn lẽ ra là kẻ có thể lực thấp nhất, nhưng tên Pháp Sư này lại dễ dàng bắt kịp với những người khác. Sau khoảng nửa giờ, bọn họ đã được con nhện của Sylvia dẫn đến gần nơi hạ trại của bọn buôn nô lệ. Cả bốn người đang trốn tại một nơi gần đó để thống nhất một phương án hành động.

Jane liếc sang Lâm Khang, ngầm muốn hỏi ý kiến hắn, nhưng Lâm Khang chỉ lắc đầu, ra hiệu cho nàng tự quyết định. Dù sao hắn cũng chỉ là một lên lập trình game ở kiếp trước, kinh nghiệm chỉ huy nhiều nhất chỉ là qua những game chiến thuật, đương nhiên không thể so sánh với một đội trưởng thực thụ.

“Vậy đi,” hiểu ý hắn, Jane gật đầu. “Để Sarah đi thăm dò trước, chúng ta đợi ở ngoài. Điều quan trọng là phải tìm được nơi bọn chúng giam giữ nô lệ, cùng với tên Xạ Thủ kia. Tuy rằng ngài Lâm Khang có bộ kỹ năng khá giống một Xạ Thủ, nhưng mà…”

“Có gì ngươi cứ nói thẳng, ta không để ý đâu.”

“Được, vậy xin thứ lỗi,” nàng thở dài, len lén nhìn hắn một cái. “Nhưng ngài không phải là một Xạ Thủ thực sự, tức là không có tầm nhìn được cường hóa bởi chức nghiệp này. Nếu hai người đều ở trong bóng tối đối đầu với nhau, ngài sẽ thua. Vì vậy phải đảm bảo yếu tố bất ngờ nằm ở phía chúng ta.”

“Vậy nếu tìm được hắn, ta giết quách hắn đi không phải là được rồi sao?” Sarah hỏi.

“Như vậy tốt nhất,” Jane gật đầu. “Nhưng ngươi đã từng giao chiến với một Xạ Thủ có kỹ năng ngang mình bao giờ chưa?”

“...Chưa…” Sarah ngập ngừng một hồi. “Bọn chúng đều lẩn mất trước khi ta có thể đến gần.”

“Đúng vậy,” nàng Kỵ Sĩ cười khổ. “Đối thủ khó chịu nhất của một Trinh Sát là chính đồng nghiệp, hoặc Xạ Thủ. Cả hai đều có giác quan nhạy bén, cùng với xu hướng né tránh giao chiến trực tiếp. Nếu ngươi có thể giết được hắn thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu không thì đừng đến quá gần. Nếu hắn phát hiện ra thì sẽ rất rắc rối.”

Sarah nhăn mặt một cái rồi gật đầu, sau đó hướng phía trại của quân địch mà đi tới. Lâm Khang biết nàng có chút ghen tị với Jane, nhưng không thể nói gì để phản bác trong trường hợp này.

“Về phải dỗ dành nàng một hồi mới được,” hắn thầm nghĩ.

“Kite,” Jane quay qua tên Pháp Sư. “Trời mưa làm ngươi có chút bất lợi trong việc thi triển Hỏa ma pháp…”

“Chỉ với những phép nhỏ thôi,” Kite trả lời. “Những ma thuật diện rộng hoặc một vài Nghi Thức vẫn có thể dùng được. Có điều, mấy thứ đồ chơi này tiêu hao không nhỏ. Một, cùng lắm là hai phép là cực hạn của ta rồi.”

“Từ khoảng cách này được không?”

“Nghi Thức thì không vấn đề gì,” hắn gật đầu ngay. “Nhưng ma pháp thông thường thì phải đến gần hơn một chút.”

“Vậy có lẽ một phép…một phép là đủ rồi,” Jane trầm ngâm một hồi. “Chờ Sarah trở lại đi. Kế hoạch sẽ rõ ràng hơn nếu chúng ta nắm được tình hình quân địch.”

“Khoan…” Lâm Khang cau mày. “Ta chợt nhớ ra ta còn có một kỹ năng khác…”

—--------------------------------------------

Khoảng nửa tiếng sau Sarah một lần nữa xuất hiện từ trong màn đêm.

“Thằng cha Xạ Thủ đó đang không gác. Hắn đang ngủ trong cái lều to nhất trại, nhưng canh gác dày đặc quá nên ta không đến gần. Trên vọng gác là một tên khác, tay mơ thôi.”

“Cẩn thận vậy cũng tốt,” Lâm Khang gật đầu. Hắn đang ngồi trên một tảng đá bằng phẳng khá khô ráo để thực hiện nhiệm vụ mới nhất của mình - triệu hồi Nhện Robot.

Trở ngại lớn nhất của cuộc tập kích này là sự khác biệt về số lượng giữa hai bên, nhưng với kỹ năng triệu hồi của mình, Lâm Khang có thể làm giảm bớt sự chênh lệch này. Tuy vậy, hắn cũng không dám triệu hồi ồ ạt, vì mỗi con nhện, một khi nó còn tồn tại, sẽ vẫn liên tục bòn rút linh lực của hắn. Vì lý do này, Lâm Khang chỉ dám triệu hồi từng con một, rồi cẩn thận quan sát tốc độ linh lực mất đi, chỉ cần giữ cho nó không nhanh hơn tốc độ mà các Du Hành Giả ở bí cảnh đang bổ sung cho hắn là được.

“Còn con tin ở đâu?” Jane hỏi. Nàng đang đứng dựa vào một thân cây khác, nhìn Lâm Khang làm việc không chớp mắt. Người duy nhất không có mặt ở đây là Kite. Để chuẩn bị cho Nghi Thức mà sắp tới, hắn đã phải tự mình đi kiếm một số nguyên liệu.

“Bị đánh thuốc mê rồi dồn vào cái lều xanh chính giữa trại,” Sarah thở dài. “Ta không kiểm tra cẩn thận được nhưng có vẻ tất cả bọn họ đều ở đó.”

“Thuốc mê giải được không?” Jean cau mày, quay lại nhìn về hướng trại. “Nếu bọn họ không thể tự chạy trốn thì chúng ta có vấn đề rồi đó.”

“Có thể. Đây,” Lâm Khang trả lời thay Sarah. Trước mặt hắn, một cái bọc vải chứa hơn hai chục viên thuốc giải trạng thái Ngủ thông thường đồng loạt xuất hiện trước cặp mắt trợn tròn của Jean. “Chừng này đủ không?”

“Có lẽ đủ rồi, nếu không em có thể chia nhỏ chúng ra một chút cũng vẫn có tác dụng,” Sarah mỉm cười với hắn.

Jane thất thần mất vài giây mới trấn tĩnh lại được. Nàng lắc đầu vài cái rồi nói.

“Vậy ngươi quay lại đó, đem những con tin đó đánh thức, bảo bọn họ chuẩn bị, chờ nghe thấy động tĩnh thì tước vũ khí của tên gác cổng rồi đánh trở ra phối hợp với chúng ta.”

“Còn tên Xạ Thủ?” Sarah hỏi.

“Kite sẽ xử lý hắn.”

“Được,” nàng ngập ngừng một hồi, sau đó cúi xuống nhặt bao thuốc, tranh thủ hôn lên má Lâm Khang một cái, rồi lại một lần nữa nhắm hướng trại mà đi.

“Đây là đang đánh dấu chủ quyền sao?” Lâm Khang cũng hết nói nổi, chỉ thầm nghĩ như vậy.

“Sắp đánh nhau rồi mà còn có tâm trạng ghê,” Jane nhìn thấy cảnh đó, không biểu hiện chút nào khó chịu. Trái lại, nhìn vẻ mặt nàng rõ ràng là đang tự đắc vì gây được sức ép lên ‘quân địch’. Nhưng vẻ mặt đó hiện ra nhanh mà biến mất cũng nhanh, thay vào đó là sự nghiêm nghị như bình thường. “Ngài sắp xong chưa?”

“Sắp rồi,” Lâm Khang gật đầu. “Lẽ ra là được ba mươi con, nhưng vì tốn mất một chút linh lực tạo ra số thuốc giải kia, nên chỉ còn hai mươi thôi. Nếu chờ thêm được thì sẽ có thêm, nhưng chúng ta không có thời gian. Ta còn phải để lại một chút để kích hoạt các Khu Vực nữa.”

“Tạm coi là đủ,” Jane gật đầu. “Chút nữa cứ cho bọn chúng làm hết sức mình, không nên trông cậy quá nhiều vào những con tin kia. Bọn họ giỏi lắm cũng chỉ đủ để gây ra chút náo động đánh lạc hướng thôi.”

“Ta hiểu rồi,” Lâm Khang gật đầu, sau đó bắt đầu ra lệnh cho đàn nhện tiến lên trước, vào sẵn những vị trí dễ ẩn nấp xung quanh trại. Tiếc là bọn này đều làm bằng kim loại, cho dù có di chuyển trên bùn đất thì mấy chục đôi chân lách cách cũng sẽ gây ra tiếng động đáng chú ý. Nếu có dư giả tinh lực, Lâm Khang đã có thể triệu hồi một con giống Boss tầng hai của hắn, nó chỉ việc trườn vào, chia nhánh rồi xử lý cả đám buôn nô lệ một lượt.

Nhưng hiện tại điều đó còn khá xa vời. Khi Lâm Khang thử một chút, linh lực của hắn tụt một cách không phanh, làm hắn phải vội vàng giải trừ con đó ngay.

“Ra khỏi bí cảnh như bị chặt đứt cánh tay vậy,” Lâm Khang thở dài, tự nhủ rằng chặng đường mình còn phải đi để trở nên mạnh mẽ vẫn còn rất dài.

—-------------------------------

Ethan đang ngủ. Hắn đã có một ngày làm việc vất vả, từ kiểm tra lại một lượt kế hoạch với tên bạn chí cốt Kama, đến việc chỉ huy lũ thuộc hạ đến đúng điểm chỉ định, sau đó lại kiểm tra thêm hai lượt nữa rồi mới dám phát động tấn công.

Sở dĩ hắn cẩn thận quá mức bình thường như vậy, vì đây là một vụ lớn nhất mà nhóm của hắn đã làm trong vòng vài năm trở lại đây. Cả một làng Tinh Linh, cái này là bậc nào giá trị. Hiện nay chẳng còn lại mấy nơi đông Tinh Linh như vậy mà lại không phải là thành phố lớn được bảo vệ nghiêm ngặt. Cho dù vậy, để có thể bất ngờ tập kích ngôi làng này cũng không dễ dàng. Đầu tiên, Ethan còn không biết đến sự tồn tại của nó cho đến khi có một bí cảnh đột nhiên xuất hiện ở vùng phụ cận. Mà khi biết rồi thì hắn cũng không thể mạo hiểm. Do bí cảnh đó mới mở, chưa có công trình phục vụ sinh hoạt gì xung quanh, nên cũng có vài Du Hành Giả chọn ngôi làng này làm nơi nghỉ chân.

Ethan và Kama không hề yếu ớt, nhưng với đặc thù nghề nghiệp của bọn chúng, tránh được đối đầu thì vẫn nên tránh. Lộ mặt ra cho đám Du Hành Giả ghi hận chỉ làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh.

Sau một thời gian dài chờ đợi và lên kế hoạch, cuối cùng công sức của bọn chúng cũng được đền đáp. Gần như cả làng Tinh Linh đều thuộc về bọn hắn, trừ một số thành phần quá cứng đầu làm chậm tốc độ di chuyển của đoàn thì đã bị giết tại chỗ. Có một con bé chạy thoát làm Ethan tiếc đứt ruột, vì nó là một trong hai đứa song sinh. Mẹ kiếp, Tinh Linh trẻ như vậy, cực kỳ ưa nhìn, còn trinh, mà lại còn là song sinh thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Nhưng hắn cũng chỉ biết cắn răng mà chịu, sống bằng cái nghề này mà không biết buông bỏ đúng lúc thì không thọ. Rất có thể con bé đó đã chạy đi báo tin cho bọn Du Hành Giả đang đóng ở trước cửa bí cảnh, nên việc cấp bách nhất bây giờ là đem lũ nô lệ đắt tiền này đi càng xa càng tốt. Một khi đã an toàn vào đến khu vực được ông trùm Hardy bảo kê thì dù có là cả cái trụ sở Du Hành Giả ở Charleme kéo đến cũng chẳng làm được gì.

Khổ nỗi sức người cũng có hạn, không thể liên tục di chuyển ngày đêm không nghỉ nên bọn chúng bắt buộc phải hạ trại. Ethan và Kama đã rất mệt nên đi ngủ trước, để bọn thuộc hạ canh gác ca đầu tiên. Hắn cũng không quá lo sợ. Bản thân Ethan là một Xạ Thủ lành nghề, đặc biệt thành thạo khoản xóa dấu vết, mà trời lại mưa to như vậy thật đúng là muốn hắn thất bại cũng khó. Kama thì lại là một pháp sư đặc biệt nhạy cảm với linh lực. Chỉ cần có ai đó ếm phép theo dõi thì bọn chúng sẽ biết ngay.

Vậy nên hắn yên tâm nhắm mắt, nghĩ về việc sẽ làm gì với số tiền kiếm được từ vụ này, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngủ chưa được bao lâu, Ethan đã nghe thấy giọng thằng bạn mình hốt hoảng gọi.

“Ethan! Dậy mau! Có tên nào đó đang nhắm một Nghi Thức lớn về phía chúng ta!”

“Cái gì…” Hắn ngái ngủ kèo nhèo.

“Không kịp rồi. Mẹ nó!”

Đó là tất cả những gì Ethan nghe thấy trước khi hắn cảm nhận được Kama nhào đến, ôm chặt lấy mình. Ngay sau đó, một biển lửa bùng lên tứ phía, nuốt trọn cái lều của bọn chúng. Ethan chỉ kịp thấy vậy trước khi khung cảnh chung quanh hắn đột nhiên đảo lộn, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.

-------------------

Các bác thông cảm giờ rảnh được thì mình viết thôi :).

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.