Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 35 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

35 Chương 35 Bí Cảnh Bá Chủ

Tâm trạng của Lâm Khang đã tốt hơn nhiều khi hắn quay trở lại phòng mình. Mặc dù vẫn còn một ngày dài trước khi trời tối, nhưng màn dạo đầu vừa rồi với hai cô bé đã khiến hắn có chút chờ mong.

“Hệ thống,” hắn gọi.

[Xem ra tinh thần ký chủ hồi phục đủ để nhớ đến ta rồi nhỉ?]

Một giọng nói quen thuộc đáp trả hắn.

“Ta chỉ không ngờ ngươi lại im lặng lâu vậy thôi, không phải cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ hay có thông tin gì mới, ngươi đều tự xuất hiện sao? Sao lần này lại chờ được gọi?”

[Chứ không phải vì ký chủ gạt bảng thông báo qua một bên mà không thèm nhìn lấy một lần sao?]

“Ta…có làm vậy à?” Lâm Khang lộ ra một nụ cười bối rối. “Quả thực mấy hôm trước có chút hỗn loạn, chắc ta quên. Tổng kết lại giúp ta lần nữa đi.”

[Không vấn đề.]

Một loạt các bảng thông báo lần lượt hiện lên trước mắt Lâm Khang.

—-------------------------------

[Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt: Giải cứu làng Tinh Linh(1).

Phần thưởng: Bản thiết kế Đồng minh truyền tống trận x2.

Để sử dụng, ngài hoặc đồng minh của mình cần sử dụng hai bản thiết kế tại các vị trí phù hợp. Hai người sau đó cần phải chọn tên cho trận pháp. Hai trận pháp cùng tên sẽ liên kết với nhau. Thao tác này không thể bị đảo ngược, trừ khi một trong hai trận pháp bị phá hủy. Đồng minh truyền tống trận không có giới hạn về khoảng cách.]

—--------------------------------

[Nhiệm vụ đặc biệt: Giải cứu làng Tinh Linh(2).

Thuộc chuỗi nhiệm vụ ‘Làng Tinh Linh’

Trong vòng hai tuần, hỗ trợ làng Tinh Linh xây dựng nơi ở mới của họ.

Thời gian còn lại: 9 ngày.

Tiến độ: 15%.

Phần thưởng: +2 cấp cho một Khu Vực tùy chọn.

Nhiệm vụ tính là hoàn thành khi toàn bộ cư dân của làng Tinh Linh có một ngôi nhà của riêng mình.]

—------------------------------------

[Nhiệm vụ phụ: Kỵ Sĩ Jane Henford(1).

Thuộc chuỗi nhiệm vụ Jane Henford.

Cứu sống Jane.

Phần thưởng: Một lần hồi phục 20% linh lực tức thì.

Thất bại: Đồng minh Jane Henford chết. Chuỗi nhiệm vụ thất bại.]

—-------------------------------------

[Xin nhắc nhở hữu nghị rằng ký chủ vẫn còn một lần hồi phục 50% linh lực tức thì chưa sử dụng.]

—-------------------------------------

“Ừm?” Lâm Khang chớp mắt vài lần. “Ngươi không nhắc thì ta cũng quên, nhưng bây giờ chưa phải lúc dùng tới. Cái đồ chơi đó, ta cấp càng cao thì nó càng có giá trị.”

Hắn quay lại xem xét các bảng thông báo một lúc, rồi cau mày khi thấy nhiệm vụ về Jane. Có vài điểm kỳ lạ ở nhiệm vụ này. Đầu tiên, Jane mang họ Henford. Trong thế giới này, những người dân bình thường chỉ có tên chứ không có họ. Điều này chứng tỏ Jane, cũng giống Alice, là thành viên của giới quý tộc.

Nhưng tại sao một cô nàng tiểu thư lại chọn khoác lên bộ giáp Kỵ Sĩ rồi đi phiêu bạt khắp nơi? Lâm Khang tạm thời không có câu trả lời cho điều này.

Điểm thứ hai, nhiệm vụ ‘Cứu sống Jane’ quá mơ hồ. Với những thông tin mà Lâm Khang đang có hiện tại, thì những người có thể làm được điều này đều không ở gần đây. Điều duy nhất mà hắn có thể làm là chờ đợi thông tin từ họ.

Nhưng chẳng lẽ hệ thống lại ra một nhiệm vụ mà cách để hoàn thành nó là chờ đợi? Hay đây là nó đang đưa ra gợi ý cho Lâm Khang, rằng vẫn còn có điều gì đó mà hắn có thể tự mình làm?

“Vẫn là hỏi thăm xung quanh một chút,” hắn nghĩ thầm. “Nhân tiện tối nay, ta có thể hỏi hai chị em kia về tình hình của làng Tinh Linh luôn.”

Tạm thời đã có kế hoạch, Lâm Khang đem những nhiệm vụ đó gạt qua một bên, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ của mình một chút. Vẫn là căn phòng quen thuộc, nhưng giờ có vẻ không đủ rộng. Bản thân hắn cũng không ngờ rằng sau khi xuyên qua, hắn còn có thể có một dàn hậu cung cho riêng mình. Alice, Sarah, Sylvia và Sylvie, nếu tất cả các nàng đều ở đây, thêm cả hắn nữa là năm người, vượt quá sức chứa của cái phòng ngủ đôi này. Chưa kể dù là ai thì đôi khi cũng sẽ cần không gian cho riêng mình.

“Vậy thì cải tạo một chút.”

Mặc dù hắn đang trong quá trình tích linh lực để thiết kế ma thú cho tầng ba, bỏ ra một ít để cải tạo khu vực sinh hoạt của chính mình cũng là điều nên làm.

Đối với buồng ngủ của chính mình, Lâm Khang đem nó nới rộng ra gấp đôi, tạm thời đem tủ sách và bàn làm việc bỏ đi, vì dù sao khi không có máy tính và sách thì bọn chúng cũng chẳng có tác dụng gì. Thay vào đó, hắn đem giường nới rộng, đủ cho sáu bảy người nằm thoải mái. Chăn gối đệm trên đó cũng đổi thành loại xịn nhất mà hắn có thể chế tạo.

Ở phía đối diện, Lâm Khang làm ra một cái bàn tròn cùng vài chiếc ghế gỗ có lót đệm êm ái. Sau khi suy nghĩ thêm một hồi, Lâm Khang vẩy tay một chút, một bàn cờ vua bằng pha lê cùng một bộ bài tây xuất hiện trên mặt bàn. Trước đây, khi chỉ có hắn và Sarah, những thứ này không có chỗ dùng, nhưng bây giờ thì khác.

“Rồi dần dần ta sẽ tạo ra thêm những trò giải trí khác,” Lâm Khang nghĩ trong đầu. Với kiến thức lập trình viên của hắn, chỉ cần hắn nghiên cứu thành công mạch điện và màn hình, thì thậm chí tạo ra những trò chơi điện tử như ở thế giới cũ cũng không phải là chuyện không thể.

Nhìn quanh một vòng phòng ngủ, Lâm Khang cảm thấy vẫn có chút trống trải. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu hắn. Với một nụ cười không được đứng đắn cho lắm, Lâm Khang liếc về phía cạnh giường, nơi một chiếc ghế tình yêu đang dần dần hiện ra. Đồng thời, ở một góc phòng khác mọc lên hai bức tường và một cánh cửa bằng pha lê trong suốt, ngăn ra một khoảng không gian nhỏ. Bên trong đó, sàn và tường phòng biến thành một loại hợp kim không gỉ (do Lâm Khang chưa thể chế tạo gạch men). Một chiếc bồn tắm lớn cùng với vòi sen cũng được hắn làm ra.

Lâm Khang không biết hắn có thể thuyết phục các nàng tắm trong đó hay không, nhưng thà có mà không cần còn hơn cần mà không có. Dù sao phòng tắm cũ vẫn còn đó nếu các nàng muốn dùng.

“Vậy cũng khá đủ rồi,” hắn nhìn quanh rồi tự gật đầu. “Hơi đơn điệu chút, nhưng ta cũng không biết trang trí thế nào. Để các nàng thay ta làm đi.”

Hài lòng với buồng ngủ, Lâm Khang bèn tiếp tục với các hạng mục khác. Cánh cửa phòng vốn dẫn thẳng ra bí cảnh, bây giờ sẽ thông đến một phòng tròn có trần cao, được định làm phòng sinh hoạt chung. Nền phòng được lát gỗ và trải thảm. Ở giữa phòng là một bộ bàn trà lớn, kèm theo hai băng ghế sofa êm ái và vài chiếc ghế lẻ. Hắn cũng tạo ra thêm một bộ cờ và một bộ bài ở đây, sau đó thêm một chùm đèn phía trên trần.

Xung quanh phòng, Lâm Khang tạo ra tám cánh cửa. Bốn trong số đó dẫn đến buồng ngủ riêng của từng cô gái trong hậu cung của hắn. Những phòng này, Lâm Khang tạm thời để trống. Hắn sẽ xây dựng sau dựa trên sở thích riêng của từng người.

Cánh cửa thứ năm dẫn đến một khu bếp được trang bị đầy đủ nhất dựa theo khả năng hiện tại của hắn. Cửa thứ sáu là căn phòng nhỏ mà Kite và Jane đang nằm dưỡng thương. Cửa thứ bảy là cửa chính dẫn ra bí cảnh, và cánh cửa cuối cùng là phòng ngủ của chính Lâm Khang.

“Không tệ chút nào,” Lâm Khang gật gật đầu, rất hài lòng về tác phẩm của mình. Mặc dù hắn lại lậm vào thói quen cũ, tiêu hoang một chút, nhưng căn phòng này hoàn toàn xứng đáng với số linh lực mà hắn bỏ ra.

“À, xíu nữa thì quên,” Lâm Khang chặc lưỡi một cái. Một cánh cửa nữa hiện ra trên bức tường của phòng sinh hoạt chung. Hắn dự định dùng căn phòng mới này làm nơi đặt truyền tống trận.

—----------------------------------

“Oa…Ngài Lâm Khang sống ở đây sao?” Sylvie thốt lên đầy ngạc nhiên khi bước vào căn phòng sinh hoạt chung mà Lâm Khang mới xây. Ở phía sau nàng, Sylvia cũng một mặt mộng bức. Đôi mắt xinh đẹp không ngừng nhìn quanh, như muốn đem khung cảnh trước mặt in vào trong tâm trí.

“Trước đây nó chỉ là một phòng ngủ thôi, nhưng vì hôm nay có các nàng đến, nên ta mới xây thêm,” Lâm Khang vừa cười vừa nói, bước ra khỏi phòng ngủ của mình. “Hai nàng thấy thế nào?”

“Hơi giản dị một chút, nhưng rất rộng rãi,” Sylvie thẳng thắn nhận xét. “Không phải em chê đâu. Riêng phòng này đã lớn bằng cả nhà cũ của bọn em rồi.”

Sylvia lại không nói gì, mà chỉ một đường đi thẳng đến trước mặt Lâm Khang. Trước khi hắn kịp phản ứng, nàng đã đưa tay lên kéo lấy cổ hắn, rồi áp môi của mình lên môi hắn, hôn lấy hôn để.

“Chị! Chúng ta là khách mà!” Sylvie kêu lên từ phía sau, nhưng tựa như không ai để ý lời nàng, vì Lâm Khang, sau khi định thần lại, cũng đưa tay ra ôm lấy Sylvie, thậm chí nhấc bổng nàng lên rồi bắt đầu đáp trả. Mà cô nàng cũng rất biết phối hợp. Chiếc lưỡi vụng về của nàng như dính chặt lấy Lâm Khang, còn hai chân cũng đưa lên kẹp chặt lấy eo hắn.

“Hai cái người này…” Sylvie làu bàu. Cảnh tượng kích thích đến một cách bất ngờ làm mặt nàng đỏ au, nhưng đôi mắt thì nhìn không chớp lấy một cái. Cặp đùi thon thả khép chặt, thi thoảng lại cọ vào nhau một chút.

Lâm Khang và Sylvia quấn lấy nhau một hồi lâu. Một tay hắn giữ lấy thân hình nhỏ bé của nàng, tay còn lại thì không ngừng khám phá từ lưng, đến cặp mông nhỏ, đến đùi, rồi lại bắt đầu đi ngược lên. Sylvia cũng không vừa, tay nàng đưa hẳn vào trong áo hắn mà sờ soạng. Hai người chỉ tách nhau ra khi Sylvia bắt đầu không thở được nữa. Hai mắt nàng nhìn hắn đầy say đắm, giữa miệng hai người là một sợi chỉ nước mảnh trong suốt.

“Lại đây, Sylvie,” Sylvia nhảy xuống đất, rồi quay đầu gọi em gái mình. Đôi mắt nàng mở to, có chút ngạc nhiên khi thấy Sylvie đang phải dựa vào một bên ghế sofa để đứng thẳng, mặt đỏ bừng, với một tay kẹp giữa hai đùi.

Sylvia nuốt nước bọt một cái. Nàng chưa từng thấy em mình như vậy bao giờ, nhưng dường như hình ảnh đó cũng rất kích thích.

Nghe lời chị mình, Sylvie ngại ngùng liếc nhìn Lâm Khang một cái, rồi chầm chậm bước đến phía trước hắn. Mặc dù không dám tấn công mạnh mẽ như Sylvia, có vẻ như màn dạo đầu từ buổi sáng cũng đã để cho nàng một chút thèm muốn.

Lâm Khang cúi xuống, đem Sylvie ôm gọn vào trong lòng, nhưng thay vì môi, hắn đặt nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, rồi nhẹ nhàng liếm một cái.

“Ahh…? Ngài làm gì vậy? Nhột em…” Sylvie rên lên một tiếng, nửa ngạc nhiên, nửa khoái cảm, nhưng cũng không đẩy hắn ra. Nàng chủ động ngửa đầu ra sau để hắn càng dễ dàng hành sự. Hai tay nàng ôm cứng lấy đầu hắn.

“Hmm…” Lâm Khang gừ nhẹ một tiếng trong cổ họng. Miệng hắn di chuyển dần lên trên, từ cổ, đến má, rồi môi nàng. Ở phía dưới, dương vật hắn đã cương cứng trong quần, độn lên một khối, ép vào bụng Sylvie.

“Ưm…cái của ngài…” Sylvie ngập ngừng nói giữa những cái hôn của Lâm Khang và nhịp thở gấp gáp của bản thân. Nhưng nàng chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy một làn hơi nóng phả vào sau gáy. “C…Chị?”

Sylvia không còn muốn đứng xem nữa, nàng tiến đến phía sau rồi hôn lên gáy Sylvie. Một tay nàng ôm lấy eo em mình, tay còn lại thì cầm tay nó, đưa đến trước dương vật của Lâm Khang. Nàng cảm nhận được một chút chống cự yếu ớt, trước khi Sylvie thuận theo, bắt đầu dùng tay mân mê chỗ độn lên phía trước quần hắn.

Chờ cho đến khi em mình quen hẳn, Sylvia cũng bắt đầu để cho tay mình chạy dọc theo khúc thịt nóng hổi đó. Tay còn lại thì luồn vào trong áo Sylvie, vuốt ve cái bụng và làn da mềm mại phía dưới.

“Ngài Lâm Khang…Chị! Sao hai người lại…” Sylvie giãy dụa lấy lệ, nhưng tay và lưỡi nàng vẫn không hề chậm lại, mà ngược lại còn trở nên bạo dạn hơn. “Em thấy nóng quá...”

Lâm Khang luồn một tay mình xuống dưới váy Sylvie, tìm kiếm cái khe nhỏ đã ướt đẫm sau lớp quần lót. Sylvia thì lại khám phá dần lên trên, rồi bắt đầu đùa nghịch với hai núm vú nho nhỏ đã cương cứng của em mình. Miệng nàng thì không ngừng hôn hít cái gáy trắng muốt của nó, rồi liếm dần lên vành tai.

“Ah…Hai người bắt nạt em…Nhưng em sướng quá!” Sylvie rên rỉ. Hai chân nàng tự động tách ra để Lâm Khang có thể dễ dàng đùa nghịch với nơi thầm kín nhất của mình. Tay nàng thì đưa ra phía sau, tìm kiếm Sylvia. Sau đó, nàng kéo chị mình tới trước, rồi quay đầu ra. Hai nàng Tinh Linh nhìn vào mắt nhau, thăm dò ý kiến của đối phương. Rồi chỉ một giây sau, hai cặp môi của các nàng chạm nhau.

“Sylvie…” Sylvia thì thầm, sau đó tách môi mình ra cho em gái mặc sức khám phá.

Cảnh tượng đó làm cho Lâm Khang suýt chút nữa thì đầu hàng tại chỗ, nhưng hắn kiềm chế được. Cảm thấy mình không nên làm phiền hai người vào lúc này, hắn tập trung vào chuyên môn phía dưới. Tay hắn không ngừng chà xát cái khe nhỏ của Sylvie, miệng thì liếm láp đầu vú nàng. Hắn có thể thấy rõ ràng hơi thở của nàng đang gấp gáp dần lên.

“Chị…Ngài Lâm Khang!” Những tiếng rên đầy dục cảm, nhưng vẫn pha lẫn chút thẹn thùng phát ra từ miệng Sylvie. Thân hình nhỏ bé của nàng run lên từng chập. “Em sắp…rồi. Mạnh lên chút nữa đi.”

Lâm Khang rất vui lòng nghe theo. Tay và miệng hắn dần dần tăng tốc. Sylvia cũng không kém cạnh. Nàng tốc hẳn váy Sylvie lên, rồi bắt đầu nhào nặn cặp mông xinh xắn của em mình.

Chẳng mấy chốc, Sylvie bị đẩy đến cực hạn.

“Em ra đây!” Nàng rên lên. Cơ thể nàng căng cứng, run lẩy bẩy, cùng lúc với một làn nước ấm bắn ra từ cái lỗ ướt át của nàng. “Sướng…sướng quá…”

Sylvie tiếp tục hôn Sylvia đắm đuối, cho đến khi khoái cảm qua dần, rồi chuyển qua hôn Lâm Khang. Hai chân nàng lúc này đã mềm nhũn. Nàng phải dựa vào hai người kia mới có thể đứng vững cho đến khi được dìu đến ghế sofa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.