39 Chương 39 Bí Cảnh Bá Chủ
Trải qua đoạn thời gian từ khi bắt đầu phát sinh xung đột cùng đội buôn nô lệ kia, các hạng mục thử thách tại tầng một của bí cảnh đã bị đám Du Hành Giả lấy được gần hết. Do bận bịu với các công việc khác, cũng như không có nhóm người nào đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn, Lâm Khang cũng không tự mình ra mặt để phát phần thưởng nữa. Thay vào đó, hắn thay đổi thiết kế của Arachnite, thêm vào đó một chiến lợi phẩm chỉ rơi ra khi đội Du Hành Giả thỏa mãn ít nhất một điều kiện của bảng xếp hạng.
Tính đến thời điểm hiện tại, hạng mục duy nhất tại tầng một còn chưa bị ai thực hiện là ‘Đơn độc qua ải’. Ngay cả hạng mục ‘Qua ải hoàn hảo’, vốn được coi là có độ khó tương đương, cũng bị một nhóm Du Hành Giả đại gia vung tiền mua trang bị đến vượt qua. Mấy tên đó chắc chắn là lỗ vốn, nhưng có vẻ như bọn hắn làm vậy vì muốn nhìn thấy tên mình trên bảng xếp hạng, chứ không phải vì tiền.
Tại tầng hai, Cabl-3 vẫn thủ vững lối xuống, chưa có ai qua được tầng này. Tuy nhiên, một tấm bản đồ khá hoàn chỉnh của mê cung văn phòng đã bắt đầu được truyền bá trong nội bộ những Du Hành Giả lắm tiền. Theo những gì Lâm Khang thấy, có một vài nhóm Trinh Sát chuyên đi vẽ địa hình của các tầng bí cảnh rồi bán lại với giá cao. Hắn cũng không thể cản được họ, nhưng cũng không quá bận tâm. Thiết kế của tầng ba sẽ hạn chế sự hữu dụng của các nhóm này.
Điều làm Lâm Khang lo lắng hơn, đó chính là đã có vài người lờ mờ đoán ra cấu tạo của Cabl-3. Hắn để ý thấy chỉ trong ngày hôm qua, đã có ba nhóm thử lần theo sợi dây điện lớn nhất và khiêu khích nó, sau đó rút lui ngay trước cửa phòng Boss. Cứ đà này, chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều người biết họ cần phải triệt tiêu sức mạnh của Cabl-3 ở bên ngoài trước khi trực tiếp đối mặt với bản thể của nó.
“Vẫn là ngoan ngoãn tích linh lực một chút,” Lâm Khang thở dài, sau đó nhấp lấy một ngụm trà tự tay hắn pha. Hắn không có tay nghề như Sarah, nhưng uống vẫn không có vấn đề gì.
Lâm Khang đang ngồi ở khu an toàn thứ hai, chờ đợi hai vị khách của hắn. Hắn cũng không phải đợi lâu, chỉ khoảng 20 phút sau, Percival cùng Isabel bước xuống từ cầu thang tầng hai. Phía trước họ là một con nhện dẫn đường mà Lâm Khang cử đi trước đó.
“Ngài Lâm Khang,” Percival chủ động đưa tay ra chào hỏi. “Khu an toàn này vẫn là kinh doanh nhà nghỉ sao?”
“Đúng vậy, nhưng nội thất phòng cao cấp hơn một chút,” Lâm Khang tươi cười nắm lấy tay hắn. “Hai người vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn tốt. Chỉ là có chút hơi căng thẳng,” sắc mặt Percival sa sầm xuống. “Vụ Graveyard bên kia…”
Hắn do dự một hồi, nhưng cuối cùng quyết định không nói gì nữa mà chỉ từ từ lắc đầu.
“Vẫn là ở đây tốt,” Isabel nhẹ nhàng vỗ lên lưng chồng mình. “Bí cảnh này không khó, nhưng tính giải trí lại rất cao. Ngài Lâm Khang đúng là rất giỏi thiết kế.”
Lâm Khang nghe được câu này, cảm thấy mí mắt mình giật giật một chút. Đúng là hắn muốn làm một công viên giải trí, nhưng chưa hề có ý định làm cho nó ‘dễ’.
“Tốt…Tốt…các ngươi cứ chờ đến lúc tầng ba ra mắt rồi hối hận cũng chưa muộn,” hắn nghĩ thầm trong đầu, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười bên ngoài và nói.
“Vậy thật ngại quá, làm phiên hai người…”
“Không có gì,” Percival xua tay nói. “Nếu đến một chủ bí cảnh cũng phải đi nhờ bọn ta, thì hẳn là chuyện nghiêm trọng.”
“Cũng không phải đại sự tầm cỡ to lớn gì,” Lâm Khang lắc đầu. “Chỉ là có vài người bạn của ta đang gặp nguy hiểm…Tới, ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Hắn mời hai vợ chồng ngồi xuống quanh một cái bàn được tạo ra từ trước, rồi rót cho mỗi người một chén trà. Percival thì yên lặng chờ Lâm Khang nói tiếp, còn vợ hắn thì vẫn đang đảo mắt nhìn quanh, vẻ tò mò và thích thú hiện rõ trong mắt nàng.
“Ta muốn nhờ Isabel dựng giúp ta một trận pháp,” Lâm Khang ngồi xuống, rồi lấy bản vẽ trận pháp ra từ trong không gian trữ vật của mình.
Percival nhận lấy bản vẽ, nhìn qua nó một chút. Hắn bỗng nhiên cau mày, nhưng không nói gì, mà chỉ đưa bản vẽ đó cho Isabel.
“Sao vậy?” Nàng nhìn hắn một cách khó hiểu. Nhưng sau khi tự mình nhìn vào bản vẽ, trên khuôn mặt vốn đang vui vẻ của nàng cũng hiện lên một tia ngưng trọng.
“Ngài Lâm Khang,” Isabel ngước lên nhìn Lâm Khang. Ánh mắt nàng lóe lên một tia cảnh giác. “Ngài định dùng trận pháp này để làm gì?”
Lâm Khang cũng có chút bất ngờ. Theo lời Kite nói, trận pháp này có thể kéo dài mạng sống cho hắn và Jane bằng một cách nào đó, nhưng cũng không nói rõ đó là trận pháp gì. Lâm Khang cũng chỉ có thể đem những gì diễn ra hôm đó thuật lại cho Percival và Isabel nghe.
Sau khi nghe xong câu chuyện, cả hai người đồng loạt thở ra một hơi. Sự căng thẳng của bọn họ đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.
“Vậy là ngài không biết đây là trận pháp gì,” Isabel gật gật đầu. “Bọn ta cũng không muốn nghi ngờ ngài, nhưng quả thực…Cái đồ chơi này đúng là gợi lại một số ký ức không tốt đẹp gì.”
“Ngài Lâm Khang, đây là cấm thuật,” Percival tiếp lời vợ mình. “Ừm…đúng ra mà nói, nếu ngài sử dụng nó bên trong bí cảnh thì cũng không phải chịu sự xử lý của bất kỳ cơ quan hành pháp nào. Nhưng nếu nó được sử dụng để đối phó với các Du Hành Giả, bọn ta sẽ buộc phải sửa đổi đánh giá với bí cảnh của ngài thành mức ‘nguy hiểm’.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Lâm Khang ngạc nhiên đến mức suýt làm rớt tách trà mà hắn đang cầm. “Nhưng Kite nói nó có thể kéo dài sự sống của bọn họ…”
“Tên Pháp Sư tên Kite đó, đúng là rất sáng tạo,” Isabel nở một nụ cười tán thưởng. “Đúng là trận pháp này làm cho những người chịu ảnh hưởng của nó không thể chết được, nhưng họ cũng sẽ luôn luôn có cảm giác như cơ thể mình đang bị thiêu đốt rồi xé ra làm trăm mảnh, đau đớn không thể tả. Đây là một trận pháp tra tấn.”
“Trên lý thuyết mà nói, nếu như có người chịu đựng được sự đau đớn đó, thì chỉ cần hắn không bước ra khỏi phạm vi của trận pháp, hắn sẽ bất tử,” Percival nhún vai, rồi hớp một ngụm trà. “Nhưng cách duy nhất để chịu đựng được nó trong thời gian dài là tự đem mình làm hôn mê như tên Kite đó, mà phép hôn mê đó phải không thể dễ dàng bị phá vỡ.”
“Ghi chép cuối cùng về trận pháp này mà ta thấy là từ 200 năm trước,” Isabel đặt bản vẽ xuống bàn. Một ngón tay mảnh mai của nàng không ngừng gõ lên đó. “Du Hành Giả cấp Bạch Kim duy nhất tại thời điểm đó - Ngài Croda, cũng chỉ chịu được tác dụng của nó trong 30 phút. Mà ngài ta lại còn là một bán Orc, sức chịu đựng cao hơn con người nhiều.”
“Ta cũng không ngờ nó lại có ‘lai lịch’ đáng gờm như vậy,” Lâm Khang xoa bóp cái trán của hắn một hồi. “Kite cũng quá liều lĩnh. Lỡ hắn hay Jane bị đánh thức thì…”
Hắn bỏ lửng câu nói, không muốn tưởng tượng đến viễn cảnh kia.
“Người tên Kite này, nếu có thể cứu sống hắn, bọn ta cũng muốn nói chuyện với hắn một chút,” Percival nói. “Xem hắn ta từ đâu mà kiếm được bản vẽ này. Trận pháp này được một hội Tà Giáo chế tạo ra, và hội đó đã bị dọn sạch từ rất lâu rồi.”
“Nhưng trước hết cũng phải cứu người đã,” Lâm Khang cũng không phản đối. Dù cho Kite là đồng minh của hắn, dính dáng đến Tà Phái vẫn là một chuyện động trời. “Isabel, ngươi có thể…?”
“Ta không thể, xin lỗi,” Isabel thẳng thừng từ chối. Ngay sau đó, dường như nhận ra mình cư xử lỗ mãng, nàng vội vàng mỉm cười xin lỗi Lâm Khang. “Ý ta là, không một Tinh Linh nào có thể giúp ngài dựng trận pháp này. Nó quá đen tối, hoàn toàn tương khắc với tín ngưỡng của bọn ta, bọn ta không thể truyền linh lực vào đó được.”
“Vậy cũng không thể trách ngươi được,” Lâm Khang thở dài. Hắn đem bản vẽ trận pháp bỏ lại vào trong không gian trữ vật. Hai người kia nheo mắt nhìn theo quyển trục giấy da biến mất, nhưng cũng không làm ra hành động gì ngăn cản.
“Xin lỗi…” Percival nói. “Nhưng nếu ngài đồng ý, ta có thể nhìn hai người này một lần không? Ta có thể thu thập một chút thông tin về lời nguyền trên người Kỵ Sĩ đó, rồi đem về đối chiếu với dữ liệu của Hiệp Hội. Nếu có thể khoanh vùng được đó là lời nguyền nào, việc chữa trị cũng sẽ đơn giản hơn.”
“Vậy phiền ngươi rồi,” Lâm Khang nghe vậy, tâm tình cũng có chút khá lên.
“Không phiền chút nào,” Percival cười đáp trả.
Hai vợ chồng sau đó theo Lâm Khang đi xuống tầng ba, hướng về nơi ở của hắn.
“Cái chỗ này…” Vừa bước xuống tầng ba, Isabel đã run lên, sau đó nép sát lại sau lưng chồng mình.
Lâm Khang cũng không trách nàng. Dù sao cái khung cảnh tranh tối tranh sáng, không gian yên tĩnh không có tiếng động nào khác ngoài tiếng bước chân của ba người, cùng với thông điệp ‘Chạy đi! Đừng đến đây!’ bằng máu (giả) viết trên tường quả thực có chút dọa người.
Mặt khác, hắn cũng đang cười thầm trong lòng. Phản ứng của Isabel chính xác là những gì hắn muốn thấy khi thiết kế tầng này. Ngay cả Percival, một Trinh Sát già dặn, cũng phải dừng bước một chút. Mặt hắn rõ ràng trắng bệch đi không ít so với lúc ở trên tầng hai.
“Cái này…Ngài Lâm Khang cũng thật biết chơi…” Hắn nuốt nước bọt ‘ực’ một cái, rồi đưa một tay ra nắm lấy tay vợ mình.
“Phải không?” Lâm Khang nhếch một nụ cười nửa miệng. “Vậy ta càng mong chờ đến lúc hai người đi đánh giá tầng này.”
“Percival, Percival,” Isabel lay nhẹ tay chồng mình. “Em…Em nghĩ vết thương của em chưa lành hẳn, chúng ta có thể cử Raymond đi thay được không?”
“Có thể, nhưng nếu chúng ta không tự mình qua tầng này, làm sao có thể xuống tiếp các tầng dưới được,” Percival an ủi nàng. “Trước sau gì cũng phải làm thôi.”
Lâm Khang chớp chớp mắt. Hắn có cảm giác nếu mình dọa bọn họ thêm một hồi nữa, thì bản thân mình sẽ phải ăn cơm chó. Tốt nhất là nhanh chóng đưa đôi tình nhân này qua đây một cách nhanh chóng trước khi bọn họ kịp làm quen với bầu không khí này.
“Đi thôi, tầng này cũng khá rộng. Chúng ta không nên lề mề,” hắn hắng giọng một cái rồi bắt đầu tăng tốc.
—-------------------------------------
Khoảng nửa giờ sau…
“Ta đã thu thập đủ thông tin rồi,” Percival thu tay về. Luồng sáng liên kết giữa tay hắn và cơ thể Jane cũng biến mất. “Bây giờ ta sẽ lập tức trở về hiệp hội để tra cứu thông tin.”
“Phiền các ngươi quá, vừa mới đến mà…” Lâm Khang có chút áy náy. Hắn định đền bù cho hai người một chút tiền hoặc trang bị, nhưng họ gạt đi.
“Vậy cũng không cần,” Isabel lắc đầu, đem túi tiền của Lâm Khang nhét lại vào tay hắn. “Chỉ là…”
“Ngươi cứ nói.”
“Nếu có thể, bọn ta muốn có mặt lúc ngài giải lời nguyền này,” nàng liếc nhìn chồng mình một cái, rồi quay lại nhìn Lâm Khang. “Một cơ hội học tập tốt như vậy cũng không dễ gì có được.”
“Tưởng gì, chuyện đó đơn giản,” Lâm Khang cười với nàng. “Đến lúc đó ta sẽ cho đồng minh đi thông báo cho hai người. Mà nhắc đến đồng mình, hai người có muốn ký khế ước với ta không? Nếu có thể sử dụng truyền tống trận, ra vào cũng dễ dàng hơn nhiều.”
“Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng bọn ta phải từ chối,” Percival lắc đầu. “Là nhân viên đánh giá của Hiệp Hội, bọn ta không thể trở thành đồng minh của bất kì bí cảnh nào.”
“Thật đáng tiếc,” Lâm Khang thở dài. “Vậy phải làm phiền hai người đi qua tầng ba một lần nữa rồi…”
Lời này của hắn làm hai vợ chồng như bị đóng băng tại chỗ.
“Ngài…ngài cũng biết chơi lắm…” Isabel vừa run lẩy bẩy, vừa ném cho hắn một cái lườm sắc lẻm.
—-------------------------------
Cuối cùng, Isabel và Percival vẫn không trở thành đồng minh của Lâm Khang. Hắn cũng không cưỡng cầu. Nói cho cùng, cho dù không công khai ký khế ước, chỉ riêng việc hai người họ giúp hắn nhiều việc như vậy, cũng có thể tính là đồng minh, thậm chí là bạn bè.
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Khang lại tiếp tục bận rộn, chỉnh lý lại tầng ba một chút, tránh cho việc Percival nhớ đường đi qua tầng làm ảnh hưởng đến chất lượng đánh giá sau này. Khi hắn hoàn thành phần việc này thì đã là ngày hôm sau.
Ngay lúc này, sự chú ý của hắn bị thu hút bởi một ai đó sử dụng Đồng Minh Truyền Tống Trận. Lâm Khang có chút ngạc nhiên, vì chị em Sylvia và Sylvie hiện tại đang ở bên trong bí cảnh cùng với Theo và Lyon, nên không thể là các nàng.
Hắn vội vàng dời tầm mắt mình đến phòng truyền tống. Ngay tức khắc, Lâm Khang cảm thấy tim mình đập hụt một nhịp.
Vẫn là mái tóc đen dài đó, cùng với khuôn mặt kiều diễm và chiếc áo choàng đỏ, một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.
Alice đã trở lại.