38 Chương 38 Bí Cảnh Bá Chủ
“Ừm…Ta muốn hỏi một chút,” Lâm Khang cúi xuống nhìn Sylvia.
“Vâng?” Nàng ngước lên nhìn hắn. Trong mắt lộ ra vẻ tinh nghịch.
“Hai nàng thực sự không muốn làm một lần nữa sao?”
Hắn có chút khổ tâm. Sau khi dỗ dành Sylvie, vì quá mệt mỏi, một người hai Tinh Linh cũng lười đi về phòng ngủ của Lâm Khang, mà trực tiếp cải tạo cái ghế sofa thành một cái giường tạm thời. Lâm Khang nằm giữa, hai nàng ở hai bên ôm lấy hắn. Cả ba cứ thể không mảnh vải che thân, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Đến khi linh lực hồi phục kha khá, Lâm Khang mở mắt ra thì đã thấy tràng cảnh này. Hai chị em Tinh Linh gối đầu lên ngực hắn, thì thầm nói chuyện với nhau, thi thoảng còn cười đùa khúc khích. Nhưng quan trọng hơn là, tay của hai nàng đang không ngừng vuốt ve, xoa nắn dương vật của hắn.
“Muốn thì có, nhưng vẫn còn đau lắm, không được đâu,” Sylvia nói. Vẻ mặt nàng lộ ra chút tiếc nuối. Ở bên còn lại, em nàng cũng gật gật đầu, đồng tình với chị mình.
“Vậy các nàng có thể đừng kích thích ta không?” Lâm Khang muốn hỏi vậy, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ đáng yêu của hai nàng, cuối cùng lại nuốt xuống. Hắn đưa tay ra kéo cả hai sát về mình rồi thay đổi câu hỏi.
“Đúng là nên nghỉ ngơi một chút. Vậy nói chuyện khác đi. Việc di chuyển chỗ ở của làng Tinh Linh đến đâu rồi? Ta cũng hơi bất cẩn, mời các ngươi về đây rồi lại không hỏi han gì đến.”
“Bọn em biết ngài…ừm…có việc khác phải lo,” Sylvia vỗ nhẹ lên ngực hắn. Mắt nàng thì liếc về phía cánh cửa dẫn đến phòng của Kite và Jane. “Không sao hết, việc xây dựng tuy chậm một chút, nhưng để dân làng ở tạm trong lều một thời gian cũng không vấn đề gì.”
“Hơn nữa ở đây mọi người cũng yên tâm hơn,” Sylvie thêm vào. “Đa số các Du Hành Giả đều rất lịch sự, lại thêm các nhân viên Hiệp Hội trông chừng, nên không ai dám làm gì quá đáng. Lâu lâu cũng có vài người say xỉn gây chuyện, nhưng nghiêm trọng nhất cũng chỉ là xô xát to tiếng một chút thôi.”
Lâm Khang gật đầu. Hắn cũng biết với tính cách của Du Hành Giả, khi tụ tập đông đúc như vậy thì va chạm là khó tránh khỏi, thậm chí xảy ra án mạng cũng là điều có thể.
“Vậy mọi người có kế hoạch gì không?” Hắn hỏi tiếp. “Trước đây, làng các nàng sống biệt lập, chỉ đôi khi mới giao dịch với ngoại nhân, nhưng bây giờ đã chuyển đến đây rồi, có suy nghĩ làm một chút sinh ý không?”
“Có,” Sylvie gật đầu. “Lân trước bọn em vào bí cảnh là để thu thập đồ quý giá để trao đổi với những Du Hành Giả ngoài đó.”
“Ý ta không phải như vậy,” Lam Khang cười cười, xoa nhẹ lưng nàng một chút. “Ví dụ như…kinh doanh chỗ nghỉ chẳng hạn. Cho thuê phòng, phục vụ ăn uống. Du Hành Giả kéo đến đây sẽ ngày càng đông, ở lại cũng sẽ ngày càng lâu. Ta khẳng định, không phải tất cả bọn họ sẽ chịu ở trong lều mãi đâu.”
“Chỗ nghỉ ngơi…như là khu an toàn của ngài sao?” Hai mắt Sylvia sáng lên. “Nghe cũng rất khả quan. Để khi trở về em cùng trưởng làng nói một chút.”
“Còn nữa,” Lâm Khang hôn lên trán nàng rồi nói tiếp. “Cũng không cần tiếp tục giao dịch nhỏ lẻ với ngoại nhân. Các em trực tiếp mở một trạm thu mua, dùng tiền mua lại chiến lợi phẩm từ tay những Du Hành Giả đó, rồi lấy giá cao hơn bán cho người khác. Dù sao, cũng không thể dựa vào bốn người các nàng đi vào thám hiểm mà cung cấp đủ những thứ cần thiết được.”
Quả thực, đã là nữ nhân của hắn, thì chỉ cần hắn còn sống, các nàng sẽ không bao giờ phải lo đói khổ. Cho đến nay, Lâm Khang đã thu thập đủ thông tin vật phẩm để chế tạo ra các sản phẩm phục vụ ăn mặc. Tuy không phải quá xa hoa, nhưng cũng đủ để cho các nàng sống tốt hơn đa số dân thường ở thế giới này.
Nhưng Lâm Khang cũng biết, bốn nữ nhân của hắn sẽ không ai mở miệng ra yêu cầu hắn chu cấp. Các nàng đều là người mạnh mẽ, đều muốn tự khẳng định bản thân. Mà hắn thấy như vậy cũng không có gì xấu.
“Nhưng vẫn là kiếm chút trang bị phòng thân cho các nàng thì hơn…” Lâm Khang nghĩ thầm.
“Nhưng nếu chúng ta bán giá cao hơn, bọn họ có thể không mua mà tự ra ngoài giao dịch với nhau, không phải chúng ta sẽ không bán được hàng sao?” Câu hỏi của Sylvie kéo Lâm Khang trở lại thực tại. Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng thì chị nàng đã lên tiếng trước.
“Em nói không sai, nhưng cũng không đúng hẳn. Nếu làm theo ngài Lâm Khang, chúng ta không thắng được về giá cả, nhưng thắng về tiện lợi. Chị tiếp xúc với bọn họ mấy ngày nay cũng thấy, để có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc thám hiểm, nhiều người đều đem những công đoạn khác như mua bán chiến lợi phẩm cắt giảm hết sức có thể, thậm chí là chịu mua bán lỗ để tiết kiệm thời gian.”
“Đến mức như vậy?” Hai mắt Sylvie mở lớn, nhìn chị mình đầy ngạc nhiên. Nàng cũng ở bên chị mình cả ngày, thân lại là một Trinh Sát, mà không nhìn ra chuyện đó.
“Ừm, theo lời họ nói, thì thay vì tốn thời gian tìm người trả giá hợp lý, bọn họ có thể kiếm càng nhiều tiền hơn trong cùng khoảng thời gian đó ở dưới bí cảnh.”
“Sylvia nói đúng đó. Những Du Hành Giả đó cần một người, hoặc một nhóm người đáng tin làm trung gian, có thể giúp bọn họ mua bán. Đây là chỗ để trạm giao dịch chen vào,” Lâm Khang gật gật đầu, nói thêm vào. Hắn nằm im hưởng thụ hai bàn tay nho nhỏ của các nàng vuốt ve chính mình, tay thì không ngừng đùa bỡn hai cặp mông trắng muốt, bây giờ cũng có chút sắp không chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng nói lệch đi chuyện khác. Ai bảo các nàng làm cũng quá dễ chịu, làm hắn muốn kéo dài thêm chút nữa?
“Lý thuyết là như vậy,” Sylvia thở dài, vô thức chổng mông ra một chút, ép chặt vào tay Lâm Khang. Tuy không thể làm tiếp vì đau, nhưng cảm thấy hắn yêu thích cơ thể mình, nàng vẫn rất vui. “Nhưng thực tế thì bọn em không có tiền để thu mua số lượng lớn. Trước đây giao dịch với ngoại nhân, quá nửa là dùng vật đổi vật. Ngoại trừ Du Hành Giả bọn em cần phải mua trang bị có chất lượng, hầu như dân làng không dùng đến tiền.”
“Tiền ta có thể bỏ ra. Nhưng…!” Lâm Khang nhanh chóng cắt đứt lời phản đối còn chưa ra đến miệng của hai nàng. “...Là cho vay. Nếu các nàng thu được vật gì quý hiếm, ta muốn được quyền ưu tiên mua lại. Tiền mua sẽ trừ dần vào khoản ta bỏ ra, đến lúc hết thì ta sẽ tự xuất thêm.”
Tuy rằng hầu hết những đồ ‘quý hiếm’ trong vùng này đều từ chính bí cảnh của Lâm Khang đi ra, cũng tồn tại khả năng có người đem vật từ vùng khác đến mua bán. Đến lúc đó, hắn lại càng có thêm nhiều tư liệu nghiên cứu.
Mặt khác, cho dù là bỏ tiền ra mua lại đồ của chính mình thì Lâm Khang vẫn có lời. Để tạo ra một món đồ được coi là quý với công năng mạnh mẽ cần tiêu tốn rất nhiều linh lực, trong khi đó, tạo ra tiền lại chẳng tốn mấy. Đổi ít lấy nhiều, sau đó lại có thể tái sử dụng món đồ ‘quý’ kia làm phần thưởng, nghe đã thấy chỉ lợi chứ không hại.
“Dạng này à…” Sylvia suy nghĩ một hồi rồi trả lời. “Để em về bàn bạc với mọi người trước đã, nhưng khả năng cao là sẽ được đó.”
“Ừm, nếu được thì cứ đến báo cho ta.”
Ba người nói chuyện thêm một hồi lâu nữa. Lâm Khang, vì muốn đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ Làng Tinh Linh, đã ra đề nghị hỗ trợ vật liệu xây dựng cho dân làng. Chỉ cần họ đưa đến cho hắn một mẫu gỗ đã phơi khô, có thể sử dụng, hắn sẽ tạo ra thêm, rồi để hai chị em sinh đôi chuyển ra ngoài qua Đồng Minh Truyền Tống Trận.
Hai nàng lúc đầu còn muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Khang thuyết phục bằng cách đem hai nàng hôn hít, vuốt ve cho đến khi không còn nghĩ được gì nữa mà phải đầu hàng, đồng ý để hắn trợ giúp.
“Ngài xấu lắm!” Hai gương mặt giống nhau như hai giọt nước cùng lườm Lâm Khang, mà ở bên dưới, hai bàn tay nhỏ bóp chặt lấy dương vật hắn mà mạnh bạo xóc. Sau một hồi, hắn cũng chịu thua, bắn đầy tinh dịch lên tay các nàng.
—-----------------------------------
“Lần sau đến, ta sẽ giúp các nàng trang trí phòng riêng. Định sẽ làm luôn lân này nhưng mà…không đủ thời gian,” Lâm Khang vừa cười vừa tiễn hai nàng Tinh Linh ra cửa. Cả ba bây giờ đã ăn mặc chỉnh tề. Hắn cũng đã đưa một bản thiết kế truyền tống trận cho Sylvia và dặn dò nàng cách sử dụng nó. Sau này các đồng minh của hắn có thể vào thẳng đây mà không cần chạy qua mấy tầng bí cảnh nữa.
“Ngài còn làm phòng cho bọn em nữa?” Sylvia ngạc nhiên thốt lên.
Sylvie đứng bên cạnh nàng thì lại chỉ mỉm cười vui vẻ. Có lẽ nàng cũng đã đoán được tại sao phòng tròn lại có nhiều cửa như vậy. Nàng cũng đã nhận ra rằng ngoài hai chị em nàng và vị Trinh Sát cấp cao kia, bên cạnh Lâm Khang vẫn còn một nữ nhân khác mà các nàng chưa được gặp.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả, nửa ghen tuông, nửa tò mò. Có thể để Lâm Khang để ý đến, hẳn là một nhân vật không tầm thường đi.
“Được rồi, lời vừa rồi có chút tự luyến,” Sylvie thở dài, bỏ mấy ý nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. “Đã cùng là của ngài ấy, trước sau gì cũng gặp thôi.”
“Đương nhiên,” Lâm Khang trả lời Sylvia, đồng thời cũng kéo lại sự chú ý của Sylvie. “Nếu có thể, ta muốn các nàng chuyển xuống đây ở luôn.”
“Bọn em cũng muốn. Nhưng còn mẹ nữa,” Sylvia nở một nụ cười buồn.
“Sau chuyện kia, mẹ vẫn chưa được ổn lắm. Bọn em đi một hai đêm còn có thể, chứ dọn ra luôn để bà ấy một mình thì…” Em nàng tiếp lời.
“Ta cũng có thể xây thêm cho mẹ các nàng một phòng,” Lâm Khang liền nói. Gì chứ ở đây hắn là địa chủ, đất là thứ không bao giờ thiếu. Chỉ cần có đủ linh lực thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Cái này…” Sylvia bẽn lẽn nhìn hắn. “Nếu chúng ta về ở chung, vậy sẽ lại…như tối qua, phải không?”
“Cái đó là tất nhiên,” Lâm Khang cười đáp, nhưng vừa dứt câu, hắn cũng nhận ra vấn đề.
Cuộc sống của hắn ở dưới này với các nàng, nói giảm nói tránh đi, là khá phóng túng. Nếu như hắn đang chơi đùa với các nàng mà mẹ nàng nhìn thấy…
*“Ừm…mặt dày như ta cũng có chút xấu hổ,” *Lâm Khang vừa nghĩ vừa thở dài đầy thất vọng. Hắn đã vậy, hai nàng còn khó xử đến mức nào nữa? Tốt nhất là hiện tại không nên chọc vào ổ kiến lửa này.
“Đừng buồn,” Sylvie tiến đến trước mặt hắn, rồi nhón chân lên hôn nhẹ hắn một cái. “Bọn em sẽ cho mẹ biết về ngài, rồi thay phiên nhau ngủ lại đây.”
“Mà như em nói, cả ba thi thoảng ở cùng nhau một hai đêm vẫn được,” Sylvia cũng bắt chước em gái mình, hôn tạm biệt Lâm Khang.
Âu yếm thêm một hồi, cặp song sinh cuối cùng cũng dắt tay nhau rời đi. Lâm Khang nhìn theo một lúc, rồi quay lại vào trong nhà, mang theo một tâm trạng vui vẻ.
Nhiệm vụ Làng Tinh Linh đã tạm thời đi vào quỹ đạo, bây giờ là lúc để làm nhiệm vụ còn lại - Cứu sống Jane. Mà manh mối của nhiệm vụ này vừa bước qua cửa bí cảnh, chính là Percival và vợ hắn, một Pháp Sư có hạng - Isabella.
Sở dĩ Lâm Khang không nhớ tới nàng là vì trong mấy ngày qua, hai người đó có công vụ cho Hiệp Hội nên vắng mặt. Bây giờ bọn họ đã về rồi, không có lý do gì không đi nói chuyện thử một chút.