Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 40 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

40 Chương 40 Bí Cảnh Bá Chủ

Lâm Khang bật dậy, chạy lại phía phòng sinh hoạt chung. Mặc dù đã ‘nhìn’ thấy Alice bằng kỹ năng của chủ bí cảnh, hắn vẫn muốn xác nhận lại bằng chính đôi mắt mình.

Nhưng chỉ vừa mở cửa, một cái bóng màu đỏ đã lao thẳng vào ngực hắn, làm hắn suýt không thở nổi. Cả hai sau đó ngã ngược về trong phòng ngủ. Trước khi lưng hắn chạm đất, một chiếc đệm hiện ra bên dưới, đỡ lấy sức nặng của cả hai người.

“Al…” Lâm Khang gọi, nhưng trước khi lời nói của hắn kịp ra khỏi miệng, nó đã bị chặn lại bởi một đôi môi quen thuộc áp chặt vào môi hắn.

“Hmm…” Alice rên nhẹ lên, hai tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Khang, dường như đang hận không thể đem hắn giữ bên người mọi lúc mọi nơi.

Hai người cứ như vậy âu yếm nhau một hồi lâu. Bốn bàn tay không ngừng di chuyển khắp nơi, khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nhau để bù lại cho khoảng thời gian xa cách. Lâm Khang cũng không biết phải mất bao lâu bọn hắn mới ngừng lại để lấy dưỡng khí.

“Nàng…về rồi,” hắn nói hổn hển, ngước nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng, cùng với nụ cười hạnh phúc của cô vợ cả.

“Em về rồi,” Alice đáp trả, rồi lại cúi xuống một lần nữa. Lần này không dài bằng lần trước, nhưng cũng tạm đủ để nàng thỏa nỗi nhớ của mình. Sau khi xong xuôi, hai người dìu nhau dậy, chỉnh đốn lại trang phục trước khi đi ra phòng sinh hoạt chung. Ở đó, Sarah đang đứng nghiêm chỉnh cạnh bàn trà, cùng với một ấm trà mới pha. Thoạt nhìn, cô nàng đang biểu hiện hết sức chuyên nghiệp, nhưng Lâm Khang vẫn nhìn ra được một thoáng buồn bã trên gương mặt nàng.

Alice cũng nhận ra điều này. Nàng cười khúc khích một hồi, rồi khi Lâm Khang liếc nàng một cái để hỏi ý kiến, Alice chỉ vỗ nhẹ lên lưng hắn, ra hiệu cho hắn cứ làm theo ý mình, còn bản thân nàng thì ngồi vào trên một băng ghế sofa, giả vờ như mình không có mặt trong phòng.

Lâm Khang thấy vậy cũng phì cười, rồi tiến đến trước mặt Sarah. Có lẽ trực giác của Trinh Sát đã mách bảo cho nàng biết có gì đó không ổn, Sarah nhất quyết không nhìn vào hắn hay Alice, mà quay mặt đi nơi khác. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút phiếm hồng.

“Để nàng đợi lâu rồi,” Lâm Khang cầm lấy hai bàn tay Sarah, khiến nàng giật mình, định rút ra nhưng lại không nỡ.

“Kh…Không lâu, nhưng ngài đừng…tiểu thư còn ở đây…” Sarah cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên.

“Không phải lúc mới đến, em nói Alice đã cho phép rồi sao?” Lâm Khang cười hỏi.

“Thì cho phép, nhưng ở ngay trước mặt tiểu thư…” Sarah liếc nhìn Alice một cái, chỉ thấy tiểu thư nhà mình đang mang một vẻ mặt tinh nghịch làm quần chúng ăn dưa một bên. Nàng chưa kịp nghĩ xem sẽ làm gì tiếp thì miệng của Lâm Khang đã áp lên miệng nàng rồi.

—-------------------------

Sau một màn dài ‘chào hỏi’, Lâm Khang cuối cùng cũng ngồi xuống cạnh Alice để bàn chính sự. Sarah thì đứng sau hai người, trên mặt nàng vẫn mang vẻ hờn dỗi, nhưng Lâm Khang biết nàng cũng rất vui về chuyện vừa rồi.

“Nơi này thay đổi nhiều thật,” Alice thốt lên, vừa ôm lấy cánh tay Lâm Khang vừa nhìn quanh phòng sinh hoạt chung. Nàng sau đó dùng một ngón tay thon của mình chọc nhẹ vào má hắn. “Ngài cũng nhanh lắm, Sarah thì thôi đi, còn có cặp Tinh Linh song sinh kia nữa.”

“Sao nàng biết?” Lâm Khang há hốc mồm. Hắn không có ý định giấu diếm Alice, nhưng việc hắn nạp thêm Sylvia và Sylvie xảy ra trong khi cả nàng và Sarah đều không ở đây.

“Sarah nói cho em,” Alice trả lời.

“Em…ngửi thấy mùi của ngài trên người hai Tinh Linh đó,” Sarah có chút ngượng ngùng. Giọng nàng nhỏ đến mức Lâm Khang phải chú ý lắm mới nghe được. “Sau khi nói chuyện với hai nàng và biết họ đã trở thành đồng minh của ngài thì em mới chắc chắn.”

“Vậy cũng được luôn hả?” Lâm Khang càng ngạc nhiên hơn.

“Ừm…vốn là không dễ dàng như vậy,” Sarah lắc đầu. “Nhưng mùi đó còn rất…mới. Với cả em còn nhớ một trong hai nàng không mang trên người mùi hương nào lúc gặp chúng ta trong rừng, mà hôm qua lại có, nên em mới chú ý.”

Lâm Khang không biết làm gì khác hơn là giơ một ngón cái về phía nàng. Kỹ năng Trinh Sát của nàng cũng quá cao đi.

“Vậy bốn người đã gặp nhau rồi à?” Cuối cùng, hắn hỏi.

“Vâng,” Alice tựa đầu lên vai hắn. “Bọn em đến đây từ tối qua, nhưng cần dựng trại tạm thời cho đoàn người đi theo, nên không thể xuống ngay được. Sau đó, bọn em bắt gặp hai nàng đang dựng một truyền tống trận nên mới đến bắt chuyện. Hai cô bé dễ thương thật, ngài cũng biết chọn đấy.”

Nàng ngừng lại, hôn lên má hắn một cái, rồi tiếp tục.

“Em thì không sao, nhưng…ừm…đừng để cha em biết về hai nàng ấy trước khi chúng ta chính thức cưới. Riêng việc em lén gửi Sarah cho ngài đã làm ông ấy nổi điên rồi…” Alice lại ngập ngừng một hồi. Nàng cúi đầu xuống, giọng nhỏ hẳn đi. “Ngài…vẫn còn muốn cưới em chứ?”

“Đương nhiên rồi,” Lâm Khang lập tức trả lời. Ngay sau đó, hắn mới phát hiện ra có gì đó không đúng. “Cha nàng…Công tước Langeton cũng ở đây sao?”

“Cha em cũng đến,” Alice nhẹ gật đầu. Nàng ngước nhìn hắn với nụ cười tươi như hoa. “Sau khi nghe Sarah thuật lại tình hình đại khái và miêu tả qua về trận pháp đó, em liền đi tìm ông ấy. Một mình em không đủ sức. Ông ấy cũng rất nóng lòng muốn gặp ngài nữa.”

“Vậy cái người đang cày nát tầng một của ta là cha nàng sao?” Lâm Khang thấy gáy mình có chút lạnh. Ngay sau khi cùng Sarah ‘chào hỏi’ xong, hắn đã phát hiện một Ma Pháp Kiếm Sĩ vũ trang tận răng tiến vào bí cảnh. Nhìn độ tinh xảo của trang bị, cộng với khí thế hoàn toàn khác so với Du Hành Giả, Lâm Khang cũng có chút sợ. Đến khi thấy người đó không xông thẳng đến Boss, mà bỏ thời gian khám phá khắp tầng một, hắn mới buông lỏng một chút.

Cho đến bây giờ, khi Alice nói cho hắn biết đó là ai, Lâm Khang mới nhận ra việc mà hắn đang làm đếch phải là khám phá. Đó đơn giản chỉ là bố vợ tương lai đang dằn mặt con rể thôi.

“Vâng,” Alice cười bẽn lẽn. “Cha không thể dùng truyền tống trận, mà em lại bỏ ông ấy lại một mình rồi lẻn xuống đây trước…”

“...” Lâm Khang không còn lời nào để nói. Đây không phải chỉ đơn thuần là nhổ củ cải trắng nhà người ta, mà là dụ dỗ cải trắng tự hiến dâng rồi. Ai mà biết trong đầu công tước Langeton đang tưởng tượng ra những gì khi bị con gái cưng bỏ lại để đến trước với tình nhân.

“Đến đâu thì đến vậy,” Lâm Khang cuối cùng lựa chọn buông bỏ. Sống hai kiếp, hắn chưa từng có kinh nghiệm gặp gỡ phụ huynh của người yêu, nên cũng chẳng biết làm sao cho phải phép. Điều duy nhất hắn có thể làm là tạo ra một hành lang dài, đem cầu thang xuống tầng ba nối thẳng đến khu sinh hoạt của mình. Dù sao tầng đó cũng chưa khai trương, để cho vợ chồng Percival cùng Sylvia và Sylvie thấy là đã đủ rồi.

Thật trớ trêu, công tước Langeton đã gặt nốt hạng mục cuối cùng của tầng một, và hạng mục tương tự ở tầng hai - ‘Đơn độc qua cảnh’. Hắn cũng trở thành người đầu tiên vượt qua Cabl-3. Con Boss tội nghiệp bị thiêu sống chỉ với một chiêu. Hắn sau đó hùng hổ xông thẳng xuống cầu thang mà không thèm dừng lại để nhặt hòm thưởng.

“Đúng là không nên coi thường sức mạnh của các ông bố vợ đang nổi giận…” Lâm Khang nhìn toàn cảnh mà toát mồ hôi lạnh. Bên cạnh hắn, Alice vẫn tươi như hoa. Nàng biết chắc rằng cha sẽ không trút giận lên đầu mình. Nhất là khi có một cái bia to hơn ở ngay đây.

Đến Sarah cũng phải lấy cớ xuống bếp để cười, mà quên mất rằng nàng có trốn ở đâu thì Lâm Khang cũng nhìn thấy.

“Để xem ta trừng trị hai nàng thế nào,” Lâm Khang nghĩ một cách tức tối. “Nếu ta còn sống hết hôm nay…”

—-------------------------------

“Rất vui được gặp ngài, Công tước Langeton,” Lâm Khang nở một nụ cười đậm chất dịch vụ khi cánh cửa chính nhà hắn bị thổi bay khỏi bản lề. Trước mặt hắn là một người đàn ông với khí thế phi phàm, và đang bị chọc giận cực độ.

Công tước Langeton có mái tóc đen đã điểm hoa râm và đôi mắt đen láy. Dáng người của hắn cao to, vạm vỡ, nhưng đã bị che khuất bởi một bộ giáp kim loại tinh xảo được Hệ Thống giám định là cấp Bạc. Một tay hắn cầm một thanh kiếm nạm ngọc cũng cấp Bạc, tay còn lại đang giữ một quả cầu lửa mạnh mẽ hơn tất cả những phép Hỏa Cầu khác mà Lâm Khang từng thấy từ đám Du Hành Giả.

“Alice!” Hai mắt ngài Công tước như bốc hỏa. “Tránh xa ra để ta thu thập hắn một chút. Chỉ cần ta không đụng tới hạch tâm thì hắn sẽ không chết.”

“Cha!” Alice nũng nịu kêu lên. Hay tay nàng thì càng ôm chặt lấy cánh tay Lâm Khang, mà động tác này thì càng làm cha nàng điên tiết hơn. “Không phải cha đã hứa sẽ nói chỉ nói chuyện thôi sao?”

“Đây là cách đàn ông nói chuyện,” ngài Công Tước nghiến răng, hận không thể đem Alice lôi về phía mình. “Và đó là trước khi con lén trốn đi để…để…”

“Con đến gặp chồng tương lai thì làm sao?” Nàng bĩu môi, lườm hắn một cái. “Mà con cũng học từ cha thôi. Mẹ đã kể cho con rồi, hồi đó cha toàn lợi dụng giờ học phụ đạo với mẹ để quyến rũ bà ấy, mà mẹ khi đó còn là sư phụ đang dạy cha Ma Pháp…”

“Cái…cái con bé này…” Công tước Langeton mặt tái mét, cơn thịnh nộ trong nháy mắt tan biến. Hắn đứng đó trăn trối nhìn bảo bối của mình cứ như vậy mà chống lại hắn, đứng về phía một tên con trai khác. Cuối cùng, ngài Công tước uy nghiêm cũng gục đầu chịu thua. Hắn thở dài thườn thượt, tra kiếm lại vào bao, thu hồi lại phép thuật trong tay, rồi lườm Lâm Khang một cái.

“Ngươi, Lâm Khang phải không? Ta không biết ngươi dùng cách gì để quyến rũ con bé, nhưng nếu ngươi làm nó buồn, thì một mình ta thôi cũng đủ để san bằng cái bí cảnh này. Hiểu chứ?”

Alice nghe được câu hăm dọa không thể cổ hơn này của cha mình thì chỉ biết quay mặt đi mà thở dài.

“Ta rõ rồi, bố vợ. Ta sẽ đảm bảo Alice được hạnh phúc,” Lâm Khang thì khác. Sau khi nghe ‘chiến tích’ của bố vợ mình, hắn đã tự tin lên rất nhiều. Lại thêm Alice ở đây, cái mạng nhỏ của hắn vẫn chưa mất được.

“Ai là bố vợ ngươi!?” Công tước Langeton quát lại, rồi ngập ngừng một chút. “Ít ra là vẫn chưa. Ta vẫn chưa chấp nhận ngươi đâu. Nhưng để sau đi, Alice mời ta đến để dựng trận pháp cứu người, vậy cũng không nên phí thời gian nữa.”

“Sao lúc đòi thu thập ta, ông không nghĩ vậy đi?” Lâm Khang rủa thầm trong đầu, những vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, lấy ra quyển trục có ghi lại trận pháp cấm của Kite.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.