34 Chương 34 Bí Cảnh Bá Chủ
Sáng hôm sau, cả nhóm Tinh Linh lại tiếp tục khám phá tầng hai của bí cảnh. Do tầng này tương đối an toàn, nên cả bốn người đều có chút thả lỏng. Chị em Sylvia đã đuổi hai thằng con trai đi trước, cách xa mình một đoạn để dễ bề nói chuyện.
“Em…Em biết từ bao giờ?”
Sylvia mặt đỏ bừng, vừa tránh đi ánh mắt của em gái mình vừa lí nhí hỏi.
“Từ lần đầu chị bắt đầu làm…cái đó,” Sylvie thở dài. Khuôn mặt xinh xắn cũng đỏ không kém chị mình. “Chúng ta ngủ chung phòng, mà em thì là Trinh Sát nên…”
“Vậy là em nghe hết…”
“Vâng…” Sylvie vừa thở dài vừa trả lời. “Em cũng không thể khơi khơi nói rằng chị làm ơn đừng…đừng…thủ dâm khi em ở trong phòng được, đúng không?”
“Ôi…” Sylvia rên rỉ. Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. “Làm sao chị dám nhìn em nữa đây…”
“Được rồi…” Sylvie nắm lấy bàn tay đang run run của chỉ gái mình. “Không cần phải như vậy. Chúng ta là chị em sinh đôi, còn bí mật gì của nhau mà không biết. Thêm một cái nữa…em cũng không ngại. Em cũng không ghét nghe chị…như vậy…”
Đoạn cuối Sylvie nói nhỏ đến mức Sylvia cứ ngỡ nàng đã nghe nhầm. Quên béng mất sự xấu hổ của mình, nàng quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào người em gái song sinh của mình. Hai mắt nàng mở to đầy vẻ ngạc nhiên.
“Em vừa nói…”
“Nhưng!”
Sylvie cắt lời nàng, sau đó lườm nàng một cái thật sâu.
“Ở trong nhà là một chuyện. Chị nghĩ gì mà lại làm thế ngay giữa bí cảnh? Theo và Lyon còn đang ở ngay gần nữa!”
“Chị…chị nghĩ là nếu bình thường một Trinh Sát cũng không nghe thấy thì…” Sylvia ấp úng, cúi gằm mặt xuống đất. Nàng bây giờ chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống thôi.
“Mà không chỉ hai bọn hắn. Chưa nói đến ma thú hay những mạo hiểm gia khác…”
“Chị có để bọn nhện đi cảnh giới…”
“Vâng! Còn ngài Lâm Khang thì sao?” Sylvie đảo mắt đầy châm chọc.
“Ngài ấy thì…” Sylvia đơ ra mất một giây, trước khi ngộ ra điều mà em gái nàng muốn nói.
Lâm Khang có thể nhìn thấy mọi việc diễn ra bên trong bí cảnh. Vậy có nghĩa là việc nàng làm đêm hôm qua…
“Không…” Nàng nức nở. Đôi mắt nâu xinh đẹp bắt đầu ngấn lệ. “Ngài ấy nhất định là…ghét một đứa hư hỏng như chị rồi…”
“Cũng…Cũng chưa chắc mà,” Sylvie luống cuống, vội vàng an ủi. “Biết đâu ngài ấy lại thích…”
“Làm gì có chuyện đó…” Sylvia vừa nói vừa cố để không khóc thành tiếng, sợ sẽ đánh động Theo và Lyon phía trước. “Em cũng không phủ nhận là chị hư hỏng…”
“Cái đó…” Sylvie chần chừ một hồi, trước khi quyết định rằng bây giờ có nói gì thì bà chị mình cũng chẳng nghe. Nàng hừ nhẹ một tiếng, rồi bắt đầu kéo tay Sylvia, dẫn theo nàng tăng tốc về phía trước.
“Sylvie?”
“Chị ngồi đó mà đoán với khóc thì có ích gì,” Sylvie nói mà không quay đầu lại. “Đến hỏi thẳng ngài Lâm Khang! Ngài ấy không trả lời, thì chúng ta chỉ còn cách vượt qua con Boss tầng hai thôi!”
“Hai chị vừa bàn việc đánh Boss tầng hai hả?”
Từ phía trước, Theo và Lyon cùng quay lại nhìn hai cô gái, mắt của bọn hắn sáng lên đầy phấn khích.
“Tốt quá,” Theo vừa cười vừa nói. “Tầng này kiếm được nhiều thật, nhưng chẳng có chút thử thách nào. Ma thú toàn lũ tép riu.”
“Chuẩn luôn. Em không nghĩ chúng ta có thể luyện tập thực chiến ở đây,” Lyon gật đầu lia lịa. “Bây giờ một đường đến Boss luôn nhỉ? Nhân lúc chúng ta còn sung sức.”
“Cắt! Dừng ngay!”
Một giọng nói vang lên làm Theo và Lyon giật bắn mình, còn hai chị em sinh đôi thì đơ cứng lại như tượng đá.
“N…Ngài Lâm Khang?” Sylvie run rẩy hỏi. Nàng không dám quay lại nhìn, mà bà chị bên cạnh nàng thì nhìn như muốn sụp đổ đến nơi rồi.
—-----------------------------------------------------
“Không thể rời cái lũ này ra được…” Lâm Khang nghĩ thầm trong đầu. Mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào bốn tên Tinh Linh ngốc đang có dự định đi khiêu chiến Boss tầng hai.
“Ngài Lâm Khang!” Lyon vui mừng chào hỏi. “Sao ngài lại cản bọn ta? Nếu bọn ta có thể thành đội đầu tiên vượt qua tầng hai…”
“Hoặc đội thứ ba chết vào tay nó,” Lâm Khang gằn giọng. “Ta có chút cảm tình với các ngươi, nên mới ra mặt cảnh cáo. Trình độ cùng trang bị của các ngươi chưa đủ để đối mặt với Cabl-3. Đừng bốc đồng rồi chết một cách nhảm nhí.”
“Nhưng tầng hai này…” Theo vừa định mở miệng thì bị Lâm Khang lườm cho một cái. Thằng bé vội vàng nuốt xuống những gì vừa định nói ra.
“Ngươi cho rằng ngươi không học được gì ở đây, đúng không?” Lâm Khang hỏi. Hắn bước lên phía trước, đặt một tay lên vai Sylvia, và tay còn lại lên vai Sylvie. Hắn có thể cảm thấy hai nàng run lên khe khẽ. “Sylvie, nói cho hắn mục đích của tầng này là gì.”
“T…Tầng này…” Sylvie giật thót một cái khi nghe tên mình. “Tầng này để rèn luyện cách chuẩn bị cho những chuyến đi dài ngày. Phần lớn các cuộc thám hiểm sẽ không kết thúc trong một hai ngày, nên chúng ta cần biết mình cần phải mang theo hay không mang theo thứ gì…”
“Chính xác,” Lâm Khang gật đầu, vỗ vai nàng khích lệ trước khi nhìn lại về phía hai tên nam Tinh Linh. “Vậy đã rõ chưa?”
“Bọn ta rõ rồi…” Hai vai Lyon chùng xuống đầy vẻ thất vọng, còn Theo thì chỉ lắc đầu chịu thua. “Nếu ngài Lâm Khang đã nói vậy thì chúng ta sẽ nghe theo.”
“Không cần thất vọng như vậy,” Lâm Khang cuối cùng cũng nở một nụ cười. “Các ngươi còn chưa khám phá hết niềm vui của tầng hai, vội vã vậy làm gì? Công sức ta bỏ ra xây nơi này đâu phải để các mạo hiểm giả lao thẳng đến Boss? Được rồi, biết rồi thì tốt, hai ngươi đi thám thính gần đây chút đi, ta có việc muốn hỏi hai nàng. Sau đó ta sẽ đem họ đến chỗ các ngươi.”
Từ ánh mắt của cặp song sinh, Lâm Khang có thể thấy họ đang thầm kêu lên với Theo và Lyon rằng ‘Đừng bỏ hai chị lại đây!’, nhưng khổ nỗi hai tên kia đâu có biết đọc tâm trí. Bọn hắn chỉ tò mò nhìn về hướng Lâm Khang một chút, sau đó liền rời đi.
Về phần Lâm Khang, hắn chờ cho hai tên kia đi khuất tầm mắt, liền đưa tay mở cửa một buồng làm việc bên cạnh rồi ra hiệu.
“Mời. Không cần quá căng thẳng như vậy.”
Sau một hồi lâu đấu tranh tư tưởng, Sylvia và Sylvie cuối cùng cũng chịu thua. Hai nàng lê bước vào phòng làm việc với hai khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn. Khi Lâm Khang vào phòng và đóng cửa lại, thì đã thấy hai người bọn họ ngồi trên một chiếc ghế, nắm chặt tay nhau không rời.
Sylvie thì lảng tránh ánh mắt của Lâm Khang. Cái tay rảnh rỗi của nàng không ngừng vò nắn tà áo lộ ra dưới lớp áo giáp. Còn cô chị thì đang giấu mặt vào lòng bàn tay, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.
Sự yên lặng đầy bối rối tràn ngập buồng làm việc nhỏ. Không ai nói với ai câu nào. Cặp song sinh thì ngại, còn Lâm Khang cũng không tiện mở lời. Dù sao chủ đề này cũng quá nhạy cảm.
Sau một hồi lâu, Sylvie len lén nhìn về phía hắn rồi lên tiếng.
“Ngài Lâm Khang…chuyện đêm qua…”
“Ta biết,” hắn gật đầu. Sylvia ngồi đó thì khóc nấc lên một cái.
“Nếu ngài biết hết mọi chuyện trong bí cảnh như vậy, sao khi chị ta gọi, ngài không trả lời?”
“Ngươi có biết một ngày có bao nhiêu tên mạo hiểm giả réo tên ta không?” Lâm Khang thở dài thườn thượt. “Dù có là chủ bí cảnh, ta cũng không thể cứ thế nghe toàn bộ những gì những người trong đây nói được, hiểu chứ?”
“Nhưng ngài có thể thấy bọn ta tiến vào…” Sylvie vẫn chưa chịu thua.
“Đúng là ta đặc biệt chú ý đến nhóm các người, nhưng nếu chỉ tiến vào cửa rồi đi ra, ta sẽ không để ý. Ta có thể thấy mọi thứ không có nghĩa là lúc nào ta cũng muốn thấy mọi thứ,” Lâm Khang lắc đầu nói. “Tuy nhiên, hôm qua các ngươi lại lần nữa vượt qua tầng một và tiến vào tầng hai, nên ta mới theo sát, và…ngươi cũng biết đó.”
Hắn lại liếc mắt sang Sylvia. Bây giờ nàng đã giấu mặt vào vai em gái mình, đôi vai thi thoảng lại run lên.
“Vậy khi bọn ta nói chuyện sáng nay…”
“Vô tình nghe được thôi,” Lâm Khang trả lời. “Cũng may nhờ vậy nên ta mới kịp thời phát hiện bốn tên ngốc định đi khiêu chiến Cabl-3.”
“Ta…Ta chỉ nói vậy chứ không có định…Rồi còn những gì ta nói với chị…” Sylvie lắp bắp nói. Mặt nàng càng lúc càng đỏ. Nhưng có lẽ Trinh Sát có tố chất tinh thần cao, nên chỉ sau một lúc, nàng đã dám lại nhìn thẳng về phía Lâm Khang, hít một hơi sâu, thu hết can đảm và hỏi.
“Ngài đã biết hết chuyện, những gì cần nghe cũng đã nghe rồi, vậy có thể cho chị em ta một câu trả lời chứ?”
“Đương nhiên là có…khoan?” Lâm Khang nói gần hết câu mới nhận ra có gì đó không đúng. “Cả hai chị em? Cả ngươi…”
Hắn ngạc nhiên đến mức hai mắt trợn tròn, vừa nhìn về phía Sylvie, vừa tự chỉ vào chính mình.
“Có vấn đề gì sao?” Sylvie phụng phịu hỏi.
“Chỉ là có chút…ngoài dự đoán…” Lâm Khang không ngờ rằng mình sẽ bị hai nàng Tinh Linh này làm cho ngạc nhiên. “Nhưng ý kiến của Sylvia thế nào?”
Sylvia không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ nhẹ nhàng vòng hai tay qua eo em gái mình rồi ôm thật chặt. Rõ ràng nàng đã ngừng khóc. Sylvie thì không mảy may ngạc nhiên về điều này, chỉ nhướng mày nhìn về phía Lâm Khang. Nàng cố trưng ra một vẻ mặt bình thản, nhưng hai bàn tay run rẩy đang nắm chặt vạt áo đã phản bội nàng.
“Vậy…đây quả thật là vinh hạnh của ta…” Lâm Khang mỉm cười. Hắn không phải thái giám. Hai nàng Tinh Linh sinh đôi dễ thương như vậy, mà Alice cũng không cấm đoán, hắn từ chối mới là điên.
Nghe được câu trả lời của Lâm Khang, hai nàng Tinh Linh như thả lỏng cả cơ thể lẫn tâm tình. Sylvie thở dài một cái, rồi bắt đầu vỗ về bà chị của mình với một nụ cười trên môi. Còn Sylvia thì lại bắt đầu khóc, nhưng lần này là vì vui mừng.
“Ổn rồi mà, đừng khóc nữa,” Sylvie vừa xoa xoa lưng chị mình, vừa ném cho Lâm Khang một ánh mắt cầu cứu.
Hiểu ý, hắn tiến đến, hơi khom người xuống ngang tầm mắt hai nàng. Một tay hắn cầm lấy bàn tay xinh xinh của Sylvie, khiến nàng ngượng đỏ mặt lần nữa, tay còn lại thì nhẹ nhàng vỗ lên lưng Sylvia.
“Sylvia, nhìn ta.”
Vài giây sau, nàng Tinh Linh mới thu đủ can đảm để quay ra đối mặt với hắn. Khuôn mặt dễ thương của nàng dàn dụa nước mắt, nhưng nụ cười e thẹn của nàng lại tỏa ra niềm hạnh phúc không che giấu được. Mà hiện tại, Sylvia lại làm lộ ra một vẻ yếu đuối hiếm thấy, làm cho người ta muốn che chở. Đến Lâm Khang cũng nhịn không được mà ngắm nàng thêm vài giây. Hắn tiến lại gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau. Một mùi thơm khó tả xộc vào mũi hắn.
“Uhm…” Sylvia khẽ rên lên một tiếng, rồi ngả vào lòng hắn. Một tay nàng vẫn không rời khỏi người em gái, tay còn lại thì từ từ đưa lên, chạm vào khuôn mặt Lâm Khang.
“Em thích ngài…” Nàng cười khúc khích một hồi rồi lại tiếp tục cuốn lấy hắn. Đôi môi nhỏ nhắn mở ra, để lộ chiếc lưỡi của nàng cho Lâm Khang tha hồ khám phá. Hắn cũng nhiệt tình đáp trả. Bàn tay hắn trên lưng Sylvia thì cứ vô thức nhích dần xuống dưới theo từng cử động của cả hai, cho đến khi nó úp lên cặp mông nhỏ nhắn của của nàng.
“Ah…Ngài Lâm Khang, Sylvie còn ở đây…” Sylvia giãy giụa một hồi. “Em ấy cũng đã nhận câu trả lời của ngài mà.”
“Ah!?” Đang bận nín thở xem cảnh kích thích diễn ra ngay trước mắt, Sylvie giật bắn mình khi nghe chị nhắc đến mình. “K…Không cần để ý đến ta. Sau này vẫn có thể…”
Câu nói của nàng bị chặn lại bởi nụ hôn của Lâm Khang. Khi môi hai người chạm nhau, Sylvie ngẩn ra một lúc, nhưng rồi cũng chịu thua. Nàng ngả vào hắn, môi khẽ tách ra cho hắn mặc sức tung hoành. Hai nàng Tinh Linh, dù giống nhau về ngoại hình, nhưng những điểm khác lại có phần khác biệt. Nếu như Sylvia có một mùi hương nhẹ nhàng, thì em gái nàng lại gần như không có mùi gì, có lẽ là do nghề nghiệp Trinh Sát cần phải che giấu tung tích kỹ hơn. Hay như vừa rồi, Sylvie tỏ ra là người dũng cảm hơn so với chị mình. Tuy nhiên, khi ‘công tắc’ đã được bật, thì Sylvia lại bạo dạn hơn rất nhiều.
Sau hai nụ hôn nồng cháy, cả hai nàng đều bắt đầu thở gấp. Hai khuôn mặt đỏ ửng với hai đôi mắt nhắm hờ ngước lên nhìn Lâm Khang đầy ham muốn, làm cho hắn cũng có chút khó chịu ở phía dưới. Tuy nhiên, hắn biết đây không phải thời gian, cũng như địa điểm phù hợp cho việc này.
“Được rồi…” Lâm Khang nhẹ nhàng tách ra khỏi Sylvie, rồi hôn lên trán cả hai. “Lần đầu của các nàng không thể ở đây được. Mà bây giờ cũng không phải lúc. Theo và Lyon vẫn đang đợi, nếu chúng ta vắng mặt quá lâu sẽ khó giải thích.”
“Nhưng…” Sylvia phụng phịu ra mặt, còn em gái nàng thì nhìn có chút thất vọng.
“Để sau, ngoan, nghe ta. Ở đây, giữa những mạo hiểm giả, ta không thể sử dụng hết năng lực của mình. Lỡ có người phát hiện ra thì làm sao?” Lâm Khang dỗ dành hai nàng. “Bây giờ chúng ta sẽ ký khế ước đồng minh, sau đó hai nàng có thể đến thăm ta vào tối nay.”
“Khế ước? Như vậy ma thú trong bí cảnh sẽ không tấn công bọn em nữa, làm sao bọn em tiếp tục tập luyện ở đây được?” Sylvie hỏi ngay.
“Chuyện này đơn giản,” Lâm Khang xoa đầu nàng. “Ta có thể ra lệnh cho bọn chúng cư xử như bình thường khi hai nàng đi cùng Theo hoặc Lyon.”
“Vậy cũng được,” Sylvie cười thật tươi.
“Chị cũng không có ý kiến gì.”
“Tốt, vậy Sylvia, Sylvie, hai em có đồng ý trở thành đồng minh của ta không?” Lâm Khang cười hỏi.
“Em đồng ý,” Sylvia trả lời trước, và trước đôi mắt trợn tròn vì ngạc nhiên của Lâm Khang và Sylvie, nàng tháo xuống áo giáp da rồi vạch ra áo lót bên dưới, để lộ một bên núm vú hồng hồng xinh xinh.
“Em muốn dấu ấn của ngài ở đây…” Nàng chỉ vào một điểm phía trên ngực trái của mình, rồi bẽn lẽn nói.
“E…Em cũng đồng ý,” Sylvie vội vàng trả lời, đồng thời làm y hệt chị mình, nhưng nàng là chọn bên phải.
Cái cảnh tượng hai chị em sinh đôi cùng đứng trước mặt, cùng trút bỏ một phần y phục, để lộ ra hai bộ ngực mới nhú lên một chút suýt làm cho Lâm Khang kệ mẹ lũ mạo hiểm giả mà lao vào hành sự tại chỗ. Cũng may mà hắn kìm lại được. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gắt gao, hắn tạo ra hai dấu ấn lên vị trí mà các nàng chọn, hoàn thành nghi thức ký khế ước.
“Vậy, ta chờ các nàng tối nay,” hắn ho nhẹ một cái để giấu sự bối rối của mình. “Đi thôi, bây giờ ta dẫn hai người đến chỗ Theo và Lyon, bọn hắn sắp khoắng sạch đồ đạc quanh đây rồi."