Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 33 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

33 Chương 33 Bí Cảnh Bá Chủ

Ba ngày sau trận chiến với đội buôn nô lệ, cuộc sống bên trong bí cảnh của Lâm Khang theo một cách nào đó đã bình thường trở lại. Các mạo hiểm giả vẫn đều đặn ra vào dưới sự trông chừng của các nhân viên Hiệp Hội, có số ít người đã đến gần với Boss tầng hai, nhưng khi đối mặt với sự cám dỗ của những đồ vật rải rác khắp nơi, họ vẫn chọn quay lại thay vì mạo hiểm đối đầu với một con ma thú không rõ thông tin.

Do độ nguy hiểm của ma thú ở tầng hai không cao, phần lớn kẻ xâm nhập cũng chỉ thụ thương nhẹ. Chỉ có hai nhóm chết vào tay Boss tầng, và một nhóm bỏ mạng do bị lạc đường trong mê cung rồi chết đói.

Bên ngoài thì càng là một mảnh nhộn nhịp. Những cư dân được giải cứu của làng Tinh Linh quyết định không trở về nơi ở trước kia của họ, mà nhận lời mời của Lâm Khang, chuyển đến trước cửa bí cảnh. Tuy một số người vẫn lưu luyến nơi ở cũ, phần lớn Tinh Linh đều cảm thấy việc di dời là cần thiết. Họ đã được nếm qua sự tàn ác của ngoại nhân, và không ai nguyện ý trải qua việc đó một lần nữa. Ít ra họ sẽ nhận được sự bảo trợ của Hiệp Hội ở nơi ở mới.

Tất cả những chuyện đó không ảnh hưởng gì đến Lâm Khang. Sau khi trở về bí cảnh, hắn đã sắp xếp mọi việc theo lời Kite dặn. Đầu tiên, hắn xây thêm một buồng ngủ cạnh buồng của chính mình, sau đó tạo cho Kite và Jane hai chiếc giường thoải mái nhất có thể.

Việc tiếp theo là ký kết hiệp ước đồng minh với Lance và Mary, hai thành viên còn lại của Kim Thuẫn. Hai người bọn họ cũng lưu lại trong bí cảnh một ngày để đảm bảo tình trạng của Kite và Jane, sau đó cùng nhau rời đi, hướng về phía Graveyard nhằm tìm kiếm thông tin vị sư phụ mà Kite nhắc đến.

Lam Khang có thể cảm nhận được độ hảo cảm mà Mary dành cho mình đã chạm đáy. Ngay cả Lance, một người khá trầm tính và hiền lành, cũng tỏ rõ sự lạnh nhạt với hắn. Lâm Khang không trách họ, chính hắn đã bảo Jane tách đoàn và đưa bọn họ quay về, kèm với lời hứa sẽ không để nàng ta bị thương nặng, mà bây giờ…

Sarah cũng đã rời khỏi bí cảnh sau khi thu thập dụng cụ và đồ ăn đi đường. Nàng dự định sẽ quay trở lại tìm Alice để xin trợ giúp. Tốt nhất là Alice có thể tự mình đến đây dựng trận pháp, nhưng nếu không thể, dựa vào tài lực của gia đình nàng, việc tìm được một Pháp Sư đủ mạnh mẽ mà họ có thể tin tưởng cũng không quá khó khăn.

Nếu là trước kia, Lâm Khang sẽ khá khổ sở với việc Sarah rời đi. Nhưng hiện tại, tâm trí của hắn không để trên việc đó. Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc, hắn trở lại phòng của mình, ngồi lên giường, nhắm mắt lại và dồn toàn sự chú ý của mình vào việc xây dựng tầng ba.

Cho đến khi có tin tức mới từ những người ra ngoài tìm kiếm, hắn chỉ có thể dùng những việc cần sự tập trung cao độ để giết thời gian. Lâm Khang muốn không nghĩ đến cảnh Jane gục ngã trước mặt hắn, nhưng không thể.

Sự thanh tỉnh của chủ bí cảnh bây giờ giống như một lời nguyền.

“Thôi kệ đi,” Lâm Khang thở dài. Hắn đem ‘ánh mắt’ của mình quét một vòng bí cảnh. Sau khi đảm bảo không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn dồn nhiều sự tập trung nhất có thể xuống phía dưới.

Về cơ bản, địa hình của tầng ba đã làm xong. Lối kiến trúc vẫn mang dáng vẻ khoa học giả tưởng như hai tầng đầu. Nhưng thay vì là những đoạn hành lang dẫn đến sảnh chính như tầng một, hay khối văn phòng ở tầng hai, thì tầng ba là một khu thí nghiệm bị bỏ hoang. Nó là một mê cung thu nhỏ, với những mảng tường bị tróc, những cửa sổ vỡ vụn, những cánh cửa tự động bị đánh văng khỏi bản lề, hoặc bị kẹt một nửa. Dọc theo trần nhà là những bóng đèn lập lòe, lúc bật lúc tắt, tạo nên một khung cảnh tranh tối tranh sáng.

Để hoàn thiện tính kinh dị, Lâm Khang còn tạo ra những vết máu loang lổ trên tường và nền nhà, cùng với những thông điệp bằng máu rải rác khắp nơi.

Điều cuối cùng phải làm là thả vào đó một con ma thú duy nhất. Đây là điều khó khăn nhất. Lâm Khang cần một con ma thú đủ mạnh mẽ để đảm bảo không ai trong số ‘khách hàng’ hiện tại có thể đánh bại được nó, kể cả Percival và Isabella.

Nhằm đảm bảo tính công bằng, con ma thú này sẽ bị giới hạn, chỉ cho phép nó di chuyển và tấn công khi đạt đủ một số điều kiện nhất định. Điều này sẽ cho những Mạo Hiểm Giả kia một cơ hội qua cửa, cũng như giảm chi phí tạo ra nó xuống đến mức Lâm Khang có thể gánh vác được. Nhưng cho dù vậy thì hắn vẫn còn thiếu rất nhiều linh lực.

—----------------------------------------

“Đã bốn ngày rồi, ngài Lâm Khang vẫn không trả lời chúng ta,” Sylvia thở dài, một tay ôm lấy con nhện máy trong lòng mình, một tay khác thì vuốt ve con ma thú mà nàng mới thu phục ở tầng hai - một cái kẹp ghim với mấy cái chân nhỏ nhỏ bằng kim loại. Con nhện thứ hai thì đang nằm yên bên cạnh nàng.

Sylvia đang ngồi trước cửa một buồng làm việc trong tầng hai của bí cảnh. Nàng vừa thay ca gác đêm cho Theo chợp mắt một chút. Độ rộng của tầng hai khiến cho việc thám hiểm trong một ngày là không hiệu quả, nhất là khi những phần thưởng có giá trị ở gần câu thang đi xuống đã bị thu thập gần như sạch sẽ. Do đó, Sylvia, Sylvie, Theo và Lyon đã chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài ngày.

Lần này, việc tiến vào bí cảnh của họ được trưởng làng hoàn toàn ủng hộ. Sau sự kiện khủng khiếp kia, số lượng người có khả năng chiến đấu của làng Tinh Linh đã giảm đi đáng kể, nên đây coi như là cơ hội cho bốn chiến binh trẻ tuổi rèn luyện kỹ năng chiến đấu, cũng như thu thập một số vật quý giá mà những chủ cửa hàng trong làng có thể mua lại, rồi bán cho những mạo hiểm giả khác.

Ngoài những việc đó, Sylvia còn có một mục tiêu khác, đó là gặp Lâm Khang. Sau khi đưa nữ Kỵ Sĩ bị thương đó về bí cảnh, hắn ta trở nên bặt vô âm tín, không đáp lại lời gọi nào của nàng. Sylvia biết hắn có tai mắt ở khắp nơi trong bí cảnh, nhưng nàng không biết rằng Lâm Khang cũng cần phải tập trung khi hắn muốn nghe một hội thoại nào đó. Nếu không, hàng vạn đến chục vạn lời nói một ngày được thốt ra trong bí cảnh, chồng chéo lên nhau, sẽ sớm làm hắn phát điên.

“Mày bảo ngài ấy sẽ ổn chứ?” Sylvia cúi xuống, áp mặt trên cái lưng tròn tròn của con nhện máy mà Lâm Khang tặng nàng. Mà con nhện thì hiển nhiên là không thể trả lời, nó chỉ phát ra một vài tiếng lách cách như để trấn an nàng, rồi lại nằm yên.

Sylvia thở dài, cảm thấy tinh thần có chút đi xuống. Dù không nói ra, nhưng nàng thực sự nhớ Lâm Khang. Nàng đã rất ấn tượng về hắn ngay từ lần đầu gặp mặt. Cái cách Lâm Khang xuất hiện đúng lúc để giải nguy cho họ, cùng với vẻ đẹp rất đặc biệt của hắn đã làm cho trái tim của cô bé Tinh Linh có chút loạn nhịp.

Ấn tượng đó lại càng sâu sắc hơn khi Sylvia biết rằng Lâm Khang là chủ bí cảnh. Tinh Linh luôn có một sự sùng bái nhất định với Tự Nhiên và Tạo Hóa, mà một bí cảnh, cũng như chủ của nó, là một trong những sự hiện diện mạnh mẽ nhất của Tự Nhiên.

Trong cuộc chiến với đội buôn nô lệ, khi vừa ra khỏi nơi giam giữ và nhìn thấy Lâm Khang, Sylvia đã muốn lao ngay đến và ôm lấy hắn, nhưng nàng không thể bỏ rơi mẹ mình giữa chiến trường khốc liệt. Sau khi chiến đầu kết thúc, nàng lại phải ở bên an ủi mẹ mình, người đang khóc hết nước mắt vì em trai của bà đã bị giết trong chiến đấu.

Rồi sau đó, thảm kịch xảy ra với vị nữ Kỵ Sĩ bên cạnh Lâm Khang.

“Tìm được một cơ hội thổ lộ đúng là quá khó khăn…” Sylvia nhỏ giọng thì thầm. Gương mặt của Lâm Khang một lần nữa hiện lên trong tâm trí nàng. Không chỉ một lần, nàng ước mình được thay vị trí của vị nữ Trinh Sát xinh đẹp kia, được ngồi cạnh Lân Khang, tựa đầu lên vai hắn, và còn hơn thế nữa. Sylvia không biết chắc chắn, nhưng trong trí tưởng tượng phong phú của nàng, những điều hai người bọn họ làm với nhau trong bí cảnh này đã vượt qua giới hạn bạn bè thông thường.

Những hình ảnh hư hỏng (tưởng tượng) hiện lên trong đầu Sylvia, làm nảy lên một tia ghen tuông, nhưng cùng lúc đó, cơ thể của nàng cũng cảm thấy nóng dần lên, và một sự ẩm ướt khó chịu lại diễn ra giữa hai chân nàng. Bất giác, bàn tay nhỏ nhắn của nàng bắt đầu di chuyển từ cặp đùi thon, tiến lại gần khe suối của mình. Hai chân nàng khẽ tách ra, cho phép những ngón tay xinh xắn tiến vào sâu hơn, rồi chạy dọc theo cái khe nhỏ bên dưới chiếc quần lót trắng mỏng manh bây giờ đã có chút ẩm.

Nhận được mệnh lệnh ngầm, con ‘kẹp ghim’ trên vai nàng nhảy xuống, cùng với con nhện đang nằm dưới đất bắt đầu di chuyển ra xa, tạo thành một vòng cảnh giới.

“Ahh…” Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ Sylvia. Cả người nàng khẽ run lên khi ngón tay mình chạm vào cái núm nhỏ nhỏ, cương cứng sau lớp vải mỏng. Tay còn lại của nàng ôm chặt lấy con nhện mà Lâm Khang cho. Nàng ưỡn người lên, hai chân dang rộng thêm chút nữa, để những ngón tay của mình có thể mặc sức di chuyển, chà xát lên cái lỗ ướt đẫm phía dưới.

“Ngài Lâm Khang…Sờ em nữa đi…” Đôi môi nhỏ của Sylvia mím chặt, cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn. Em gái nàng và hai người bạn từ nhỏ đang ngủ ngay phía sau lưng, chỉ cách nàng có một bức tường mỏng. Nếu bọn họ thức dậy và phát hiện ra Sylvia trong bộ dáng hư hỏng này, với một tay đang thọc sâu vào trong quần lót…

Thật trớ trêu là sự mạo hiểm này càng kích thích Sylvia hơn. Nàng nằm hẳn ra nền đất, một tay không ngừng chà xát khe suối nhỏ của mình, tay còn lại thì vạch ra lớp áo giáp cùng áo mỏng ở dưới, để lộ ra núm vú xinh xinh, trước khi bắt đầu mân mê nó bằng hai đầu ngón tay. Những âm thanh hư hỏng nho nhỏ không ngừng tuôn ra từ miệng nàng.

“Ngài Lâm Khang, em muốn ngài…ước gì…đây là tay ngài đang chạm vào em…”

Tưởng tượng đến việc hai bàn tay đang chơi đùa với những nơi thầm kín nhất trên cơ thể mình là của Lâm Khang, một đợt sóng dục cảm quét qua cơ thể Sylvia, làm nàng sướng run người. Mông của nàng hẩy lên một chút, xém chút nữa thì đem cả ngón tay mình đút vào cái lỗ còn trong trắng đó. May mà Sylvia kịp dừng lại, nàng muốn người đầu tiên thâm nhập vào đó là Lâm Khang.

“Ừm…sao ngài không trả lời em…” Sylvia tiếp tục thì thầm. Khuôn mặt xinh xắn của nàng giờ đã đỏ ửng và ướt đẫm mồ hôi. Hai chân nàng hướng lên trần nhà, còn ngón tay thì di động nhanh như chớp, đem cái hạt nhỏ giữa hai chân mình chà xát cho đỏ ửng. Dịch nhờn không ngừng tiết ra từ khe suối đó, tạo nên những âm thanh ướt át. Tuy nhiên, Sylvia đã không còn đủ tỉnh táo để quan tâm đến việc bị đồng đội của mình phát hiện. Tất cả cảm giác của nàng bây giờ như đang tập trung về giữa hai chân. Đôi mắt rớm lệ đang nhìn lên trần nhà, miệng nàng thì há to với những âm thanh rên rỉ không ngừng phát ra.

Một tay nàng bây giờ đang vạch ra hai mép của khe suối đó, tay còn lại thì không ngừng di chuyển, chà xát với tốc độ ngày càng cao.

“Ng…Ngài Lâm Khang…Em ra!!”

Với một tiếng rên cuối cùng, cả người Sylvia ưỡn lên. Toàn thân nàng run rẩy khi một làn nước ấm bắn ra từ cái lỗ trinh trắng của mình, làm cho cả hai tay nàng ướt đẫm.

Sylvia giữ tư thế đó một hồi lâu mới có thể khôi phục lại tinh thần. Nàng vội vàng bò dậy, chuẩn bị sửa sang lại quần áo thì giọng nói của Sylvie vang lên từ phía sau, khiến cho tim nàng nhảy thót một cái.

“Chị xong chưa? May mà hai tên kia ngủ say như chết. Chị nghĩ gì mà lại làm cái trò đó khi đang gác đêm chứ?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.