Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 29 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

29 Chương 29 Bí Cảnh Bá Chủ

Sau khi hoàn thành nâng cấp tầng ba, nhu cầu tích trữ linh lực của Lâm Khang lại giảm xuống. Một phần linh lực thu được từ Du Hành Giả được hắn sử dụng để xây dựng tầng ba. Một phần khác dùng cho việc nghiên cứu ma thú mới. Phần còn lại Lâm Khang chia đôi, một nửa dùng để nâng cấp các Khu Vực của mình, phần còn lại thì để dành cho các trường hợp khẩn cấp.

Dựa theo phần thưởng từ nhiệm vụ nâng cấp Hệ Thống, Lâm Khang đã mở khóa được thêm các Khu Vực cấp hai. Trong số đó có một vài cái mà hắn khá thích. Điển hình là cặp đôi ‘Tốc Độ Khu Vực - tăng tốc cho bản thân và đồng đội’, cùng với ‘Khu Vực Nguyền Rủa: Lời Nguyền Của Nhện (Sơ cấp) - Tất cả quân địch trong phạm vi ảnh hưởng của Khu Vực này sẽ bị giảm tốc độ hành động’. Tuy nhiên, nó cũng có một số hạn chế.

Thứ nhất, đây không phải là một Khu Vực bình thường, mà nó thuộc dòng Nguyền Rủa. Lâm Khang chỉ có thể có một Khu Vực Nguyền Rủa kích hoạt tại bất kỳ thời điểm nào.

Thứ hai, vì thuộc dòng Khu Vực đặc biệt, hắn không thể tự do chỉ định ai là đối thủ, ai là đồng minh như các Khu Vực bình thường khác. Trừ một số trường hợp đặc biệt, những người duy nhất miễn nhiễm với Khu vực này là bản thân Lâm Khang, cùng với những người mang dấu ấn đồng minh của hắn. Những người còn lại mặc định tính là quân địch.

Thứ ba - các trường hợp đặc biệt. Một số chức nghiệp, ví dụ như Mục Sư, Thánh Hiệp Sĩ hoặc Kỵ Sĩ có nội tại kháng nguyền rủa. Tùy thuộc vào sức mạnh của họ, cùng với cấp bậc của Khu Vực, họ có thể chịu ít ảnh hưởng hơn hoặc hoàn toàn không bị tác động bởi lời nguyền bên trong. Những trang bị có chức năng kháng nguyền rủa cũng có thể mang lại hiệu quả ở một mức độ nào đó.

Nhưng dù vậy thì hai Khu Vực mới này vẫn là một bộ đôi quá mạnh mẽ để có thể bỏ qua, nên Lâm Khang không chần chừ mà nâng liền bọn chúng lên cấp hai. Việc này đã tiêu tốn hết phần linh lực dành ra để nâng cấp đã được tích trữ trong một tuần của hắn. Sau khi tích trữ thêm một thời gian nữa, Lâm Khang sẽ tiếp tục nâng cấp Ưng Nhãn, cho đến khi đạt được bách phát bách trúng, hoặc gần đến đẳng cấp đó hết mức có thể. Dù sao cũng không chỉ có cung tiễn, mà cả kỹ năng phóng vũ khí của hắn cũng là công kích tầm xa. Cuộc đầu tư này chỉ có lợi chứ không hại.

—-----------------

Trong thời gian này, mọi thứ rơi vào một khoảng lặng. Mỗi ngày trôi qua như đã có một lộ trình nhất định. Lâm Khang vẫn hàng ngày xây dựng các cấu trúc cơ bản cho tầng ba của bí cảnh, nghiên cứu thêm về con ma thú mà hắn muốn cho tầng này, sau đó về ăn cơm rồi lại cùng Sarah ‘giải trí’ cho đến khi nàng ngủ thiếp đi vì mệt.

Dù Sarah không phàn nàn gì, thậm chí còn càng lúc càng thích thú và bạo dạn với việc giường chiếu, hắn vẫn thấy có chút tội nghiệp nàng, ngày nào cũng chỉ có mỗi một hình thức giải trí. Lâm Khang càng cảm thấy có thêm động lực để có thể tạo ra một số trò chơi điện tử đơn giản.

Hắn không muốn ‘phát minh’ ra mấy trò như cờ hay đánh bài vào thời điểm này. Lý do cũng không có gì phức tạp, là do bản thân hắn không thích chơi cờ, nên có tạo ra cũng không có ai chơi cùng Sarah. Còn đánh bài mà chỉ có hai người thì không biết là sẽ đánh được bao lâu trước khi Lâm Khang lại bắt đầu đè nàng ra mà dày vò.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hình như đánh bài lột đồ là một ý tưởng rất không tồi…

—-------------------

Vào một buổi chiều đặc biệt âm u cuối mùa thu sau khi Lâm Khang đến thế giới này được bốn tháng, khí trời đã bắt đầu trở lạnh, và cuộc sống bình yên của hắn cũng đã có biến động lớn đầu tiên.

[Nhiệm vụ đặc biệt: Giải cứu làng Tinh Linh(1).

Thuộc chuỗi nhiệm vụ làng Tinh Linh.

Ngôi làng Tinh Linh gần bí cảnh của ký chủ đã bị bọn buôn nô lệ tấn công. Lập tức đuổi theo giành lại người.

Kể từ ngay lúc này, ký chủ nhận được quyền hạn ra khỏi bí cảnh trong khoảng thời gian bốn mươi tám giờ. Quá thời gian quy định, nếu vẫn còn ở bên ngoài, cơ thể hiện tại sẽ bị triệt tiêu.

Xin lưu ý, nếu chết bên ngoài bí cảnh, cơ thể này sẽ mất bảy ngày để hồi phục, thay vì vài giờ đồng hồ như hiện tại. Khi ở bên ngoài bí cảnh, hết linh lực cũng đồng nghĩa với chết.

Lưu ý thứ hai, khả năng nhìn thấu mọi vật của ký chủ sẽ bị giới hạn trong hình cầu đường kính hai mét khi ra bên ngoài bí cảnh. Ma thú và trang bị sẽ chỉ có thể được triệu hồi trong phạm vi này, và sẽ tiếp tục tiêu hao linh lực của ký chủ cho đến khi được giải trừ hoặc bị tiêu diệt.

Phần thưởng: Mở ra giai đoạn tiếp theo của chuỗi nhiệm vụ. Hai bản thiết kế: Đồng Minh Truyền Tống Trận.

Thất bại: Mất tất cả những dân làng Tinh Linh đã bị bắt. Chuỗi nhiệm vụ về làng Tinh Linh thất bại.

Đồng Minh Truyền Tống Trận cho phép đồng minh của ký chủ truyền tống qua lại giữa một cặp trận pháp được chỉ định trước. Lưu ý: Phần thưởng lần này là bản thiết kế bình thường, chứ không phải bản gốc, chúng sẽ biến mất sau khi được sử dụng.]

Lâm Khang đang ôm ấp Sarah thì nhận được thông báo nhiệm vụ từ Hệ Thống. Hắn ngước lên đọc một lúc, chợt cảm thấy lạnh xương sống, lập tức vùng dậy, một bộ giáp da màu đen cùng với một bộ cung tiễn cấp Hồng Ngọc xuất hiện trên người hắn.

“Chủ nhân…có chuyện gì vậy?” Sarah không hổ danh là hầu gái chuyên nghiệp và Trinh Sát cấp cao. Thấy Lâm Khang như vậy, vẻ mơ màng hưởng thụ trên mặt nàng hoàn toàn biến mất. Gần như ngay sau đó, nàng cũng nhảy xuống giường, bắt đầu sửa sang đầu tóc. Bộ quần áo Trinh Sát cùng với trang bị của nàng đã được Lâm Khang lưu trữ, nên hắn cũng không ngần ngại mà ‘mặc’ luôn cho nàng tại chỗ, lần này kèm cả đồ lót. Sarah thì đã quá quen với chuyện này, nên vẫn tiếp tục phần việc của mình như không có gì xảy ra.

“Ngôi làng Tinh Linh lần trước, đưa ta đến đó,” Lâm Khang chờ nàng chuẩn bị xong mọi thứ, sau đó hắn tạo ra hai viên đá truyền tống cấp thấp. “Bọn họ vừa bị một nhóm buôn nô lệ tấn công.”

“Làm sao ngài biết được? Mà…dẫn ngài đi? Ngài có thể đi ra ngoài sao?” Miệng nhỏ của Sarah mở to đầy ngạc nhiên, làm cho Lâm Khang xíu nữa không kiềm chế được mà hôn lên đó một cái.

“Có thể, trong thời gian bốn mươi tám tiếng tới,” hắn gật đầu. “Còn về làm sao ta biết, nói ra thì dài dòng lắm. Việc quan trọng bây giờ là cứu họ, giải thích để sau đi.”

Sarah gật đầu mà không nói gì thêm. Nàng cũng hiểu được sự nghiêm trọng của tình huống này nên không đòi hỏi gì cả. Lâm Khang đưa cho nàng một viên đá truyền tống. Hai người bọn họ sau đó đồng thời kích hoạt nó. Một luồng sáng lóe lên tràn ngập cả căn phòng ngủ nhỏ. Khi nó biến mất thì đã không ai còn ở đó nữa.

—--------------------

Việc Lâm Khang và Sarah xuất hiện đột ngột ngay trước cửa bí cảnh gây nên một loạt những tiếng bàn luận, từ thì thầm nho nhỏ cho đến những tiếng quát lớn đầy ngạc nhiên từ các Du Hành Giả cũng như lính gác của hiệp hội. Lâm Khang bỏ ngoài tai tất cả, chỉ tập trung chạy theo Sarah, người mà vừa hiện ra đã nhắm thẳng bìa rừng phía bên trái bí cảnh mà chạy tới.

Hai người đi như vậy không biết bao lâu. Mây đen trên đầu bọn họ thì không ngừng kéo tới. Sarah cứ thi thoảng lại phải chậm lại để chờ Lâm Khang, mà hắn thì ruột gan đang nóng như lửa đốt, muốn sử dụng Tốc Độ Khu Vực để bắt kịp nàng. Nhưng bản thân hắn biết, nóng vội sẽ hỏng việc. Cho dù không ngừng được các Du Hành Giả bổ sung, số linh lực dự trữ của hắn còn chưa đủ nhiều để có thể kích hoạt các Khu Vực một cách phung phí như vậy.

Vậy nên hắn chỉ có thể cắn răng mà đi theo Sarah. Bọn họ đi mãi, cho đến khi những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, xuyên qua các kẽ lá, rồi rớt xuống mặt đất, tạo thành một loại âm thanh rì rào mà ở bất cứ thời điểm nào khác cũng có thể làm Lâm Khang bình tĩnh lại. Hắn rất thích mưa, đặc biệt là mưa ở những chỗ vắng vẻ như thế này, nhưng từ khi xuyên qua tới nay, hắn chưa từng một lần được tận mắt thấy cơn mưa nào.

Đen một nỗi, lần đầu tiên thấy mưa ở thế giới này cũng đúng là lúc hắn không có thời gian hay tâm trạng để thưởng thức nó. Hắn cứ thế đi tới trước, hai mắt dán chặt vào Sarah đang dẫn đường. Nước mưa làm cho bộ y phục càng dán sát vào cơ thể nàng hơn, để lộ ra những đường cong gợi cảm.

Đến khi trời đã tối hẳn, hai người bọn họ mới đến nơi, bây giờ ai nấy đều ướt như chuột. Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn trở nên hung dữ hơn. Điều đầu tiên đập vào mắt Lâm Khang sau khi hắn bước ra khỏi rặng cây là một bãi chiến trường vẫn còn đang bốc khói với những căn nhà bị đập nát, hoặc vẫn còn đang cháy dở trước khi mưa xuống. Đồng ruộng cũng bị đốt trụi. Đây đó trên mặt đất còn vương vết máu, hoặc một số dụng cụ sinh hoạt hàng ngày của người dân nơi đây. Rõ ràng là họ đã bị đánh úp nên không kịp trở tay.

Tiến vào sâu hơn, Lâm Khang bắt đầu thấy một số thi thể. Nam có, nữ có, có người già, người trẻ, nhưng cũng may là không thấy đứa trẻ con nào. Hắn không chắc là mình đã chuẩn bị đủ tinh thần để nhìn thấy cảnh đó. Bất giác, Lâm Khang run lên, vừa vì lạnh, vừa vì phẫn nộ. Hắn cũng rất lo lắng cho bốn đứa kia, không biết bọn nó đang ra sao rồi. Hắn chỉ hy vọng sẽ không nhìn thấy ai trong số bọn chúng đang nằm trên mặt đất.

“Bọn chúng có một tên Xạ Thủ lợi hại đấy,” Sarah vừa quỳ xuống kiểm tra mấy thi thể vừa nói. “Bản thân tộc Tinh Linh có linh cảm rất tốt về tình huống xung quanh khi sống giữa rừng núi như thế này. Để có thể ám sát họ bằng cung tiễn, e là khoảng cách bắn cũng không gần. Hmm…”

Nàng đứng lên, bắt đầu chầm chậm đi vòng quanh, vừa đi vừa thi triển một loại ma pháp gì đó. Lâm Khang cũng không làm phiền nàng, mà cũng bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

“Sau khi hai người gác cổng chết, một tên pháp sư đã sử dụng nghi thức truyền tống diện rộng, đưa quân chủ lực của bọn chúng đến gần ngôi làng, rồi bất ngờ xông vào chém giết. Bọn họ thực sự không có cơ hội nào…”

Sarah lắc đầu thở dài. Sau đó cũng ngừng việc thi triển ma pháp mà bắt đầu cùng hắn đi quanh làng, tìm kiếm manh mối hoặc một người sống sót.

“Nếu bọn chúng có nghi thức đó, không phải chúng ta mất dấu rồi sao?” Lâm Khang cảm thấy trong lòng nặng trịch.

“Không, bọn chúng đưa con tin đi bộ,” Sarah lại nói. “Nghi thức đó không phải muốn là dùng được, mà phải cần sự chuẩn bị rất lâu. Hơn nữa nó cũng rất đắt tiền. Bọn chúng chắc chắn là sẽ kiếm được một khoản lớn từ việc bán Tinh Linh làm nô lệ, nên mới dám đầu tư như vậy, nhưng cũng không thể dùng được lần thứ hai đâu.”

“Nô lệ Tinh Linh được giá lắm hả?” Hắn cau mày hỏi.

“Cũng tùy vào mục đích,” lần đầu tiên kể từ khi gặp nàng, Lâm Khang thấy Sarah có chút đáng sợ. Đôi mắt vốn nghiêm nghị nhưng cũng đầy tình cảm của nàng bây giờ nheo lại một cách giận dữ. “Nếu là nữ nô, dùng vào mục đích…đó, thì giá cao tận trời.”

“Được rồi, bình tĩnh lại đi,” hắn đưa tay ra ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xoa mái tóc đã ướt đẫm. Trên đầu họ, mưa vẫn liên tục xả xuống không ngừng nghỉ. “Dục tốc bất đạt. Chúng ta sẽ cứu họ ra.”

“Vâng…Em xin lỗi…” Một giây sau, Sarah tự trấn tĩnh lại. Nàng đang định nói thêm gì đó thì chợt dừng lại, đẩy Lâm Khang ra. Trên tay nàng là thanh đoản kiếm đã ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía trước, nơi có một vài ánh lửa lập lòe từ những cây đuốc đang tiến dần về phía họ.

“Ai ở đó?” Nàng nghiêm giọng hỏi. Lâm Khang do không có đôi mắt tinh tường của Trinh Sát, nên trong điều kiện ánh sáng không đủ như thế này, hắn không thể thấy gì bên ngoài phạm vi quan sát có được từ kỹ năng của chủ bí cảnh. Tuy vậy, hắn cũng lấy cung xuống, một tay thì cầm sẵn một mũi tên.

“Đừng tấn công. Bọn ta là Du Hành Giả!” Bên kia đáp lại. Lâm Khang nhướng mày một cái, vì hắn cảm thấy giọng nói này có chút quen.

“Kim Thuẫn?” Hắn cất giọng hỏi.

“Giọng nói đó…Chủ bí cảnh Lâm Khang?” Nữ Kỵ Sĩ Jane đáp lại, trong giọng nói có lẫn chút ngạc nhiên. Một cây đuốc từ phía kia đột nhiên tách ra, tiến đến phía bọn họ nhanh hơn trước. Vài giây sau, khuôn mặt có chút quen thuộc với mái tóc ngắn đỏ xuất hiện. Vừa nhìn thấy Lâm Khang là đôi mắt của nàng sáng bừng lên. “Đúng là ngươi rồi. Sao ngươi lại ở đây? Ngươi có thể ra khỏi bí cảnh sao?”

“Tạm thời thôi,” Lâm Khang lắc đầu. “Chúng ta đến đây sau khi nhận được tin báo về việc ngôi làng này bị tấn công. Còn các ngươi?”

“Bọn ta có việc phải trở về Charleme mấy ngày trước, nên có nhận lời giúp dân làng mua một số thứ,” Jane thở dài, đưa một tay vén lên lọn tóc ướt sũng che mất một bên mặt nàng. “Hôm nay trở lại định đến giao hàng thì gặp cảnh này…”

“Đã kiểm tra hết rồi, bên kia không còn ai sống sót,” đằng sau nàng vang đến giọng của Pháp Sư Kite. “Nhưng nếu dựa trên dân số của làng này, thì phần lớn đã bị bắt đi rồi. Đây là buôn nô lệ sao?”

“Đúng vậy,” Lâm Khang trả lời. Đúng lúc này, một ý nghĩ nảy lên trong đầu hắn. “Và bọn ta định cứu họ ra. Thế này đi, ta có thể thuê các ngươi không? Sẽ không để các ngươi chịu thiệt.”

“Ngài không thuê thì bọn ta cũng sẽ tự mình làm,” Mục Sư Mary lên tiếng. “Bất quá…bọn ta không có Trinh Sát, mà cũng không có ai quá giỏi trong việc tìm kiếm dấu vết.”

“Vậy phải nhờ nàng rồi,” Lâm Khang quay qua nói với Sarah. Nàng do dự một lúc, ánh mắt liếc từ người hắn qua đến bốn người đội Kim Thuẫn, rõ ràng là không an tâm.

“Không sao đâu, ta tin bọn họ,” hắn vỗ nhẹ lên vai nàng. “Mà kể cả nếu có gì xảy ra, ta cũng dư sức thoát thân. Đi, chúng ta không nên tốn thêm thời gian nữa.”

“Vâng, vậy ngài chờ em một chút,” Sarah nhẹ gật đầu, cho bốn người kia một cái lườm cảnh cáo, sau đó thân hình nàng biến mất trong bóng tối.

“Cô ta…không thích ta lắm thì phải?” Jane khẽ hỏi.

“Không phải đâu, nàng ấy chỉ lo cho ta thôi,” Lâm Khang xua xua tay, lập tức nói lảng sang chuyện khác. Sau đó, hắn và bốn người Kim Thuẫn tụ họp lại một chỗ, tìm hiểu về ưu nhược điểm của nhau, nhưng chẳng bao lâu sau thì Sarah đã trở về. Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng mà Lâm Khang cảm thấy như có một cục đá đang chặn lên ngực mình vậy.

“Mưa to quá…lại rất lâu rồi,” nàng lắc đầu, đôi mắt đen đã bắt đầu ngấn lệ. “Dấu vết bị xóa sạch rồi, em không tìm được gì cả. Em xin lỗi…”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.