27 Chương 27 Bí Cảnh Bá Chủ
“Khu an toàn nào cũng thế này sao?” Sylvie há hốc miệng nhìn quanh khu nhà trọ rộng rãi.
“Chắc không phải đâu? Bố em nói mấy khu an toàn như thế này thường chỉ là một cái quảng trường trống thôi mà,” Theo lắc đầu, có chút không tin được vào mắt mình.
“Nhưng nhìn tầng một đã đặc biệt như vậy, chứng tỏ chủ bí cảnh cũng không bình thường đi,” Sylvia vừa đọc bảng luật lệ vừa nói.
“Chị…Xem bảng vàng,” bên cạnh nàng, Lyon nói không ra hơi. Nghe thấy lời hắn, ba người còn lại vội tập trung lại chỗ bảng vàng, nhìn vào hạng mục mà bọn họ nhắm tới.
Qua ải trong vòng hai mươi phút hoặc ít hơn: —--
“Kh…không có tên chúng ta?” Mặt Sylvie tái đi. Nàng quỳ sụp xuống mặt đất, cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
“Không thể nào?” Lyon kêu lên, vài giọt nước mắt xuất hiện ở khóe mắt hắn. “Tại em tính sai thời gian sao?”
Sylvia và Theo cũng thấy ngực mình nghẹn lại, nhưng trước khi bọn họ kịp khóc, một giọng nói đến từ phía sau làm cả lũ giật bắn mình.
“Ngươi không tính sai thời gian đâu nhóc. Nhưng cũng phải cho ta một cái tên thì ta mới điền lên bảng được chứ.”
Sylvia nhận ra giọng nói này. Nàng trở nên vừa khẩn trương vừa chờ mong, lập tức quay phắt lại. Nhìn thấy người mà nàng vẫn nhớ tới đang ngồi đó với một chén trà trên tay thì đôi môi nhỏ bất giác nở một nụ cười. Bất quá, nhớ đến thì nhiều, nghĩ đến những gì nên nói cũng nhiều, nhưng đến khi gặp được người thật thì đầu óc nàng lại trở nên trống rỗng.
“A! Là ngươi!” Lyon cũng nhận ra hắn. Hai mắt mở to tròn đầy ngạc nhiên.
“Là ta,” người kia gật đầu. “Thiệt tình, ta chưa từng thấy qua đám nhóc nào liều lĩnh như các ngươi. May mà pháp lực của ngươi còn yếu, không thì tên Chiến Sĩ này cũng đi luôn rồi.”
“Làm sao ngươi biết…?” Lyon cau mày, nhưng chỉ một giây sau, đáp án đã đến với hắn. Miệng hắn há hốc, ngón tay giơ lên chỉ vào người trước mặt. “Ngươi…ngươi là chủ bí cảnh!”
Suy đoán của Lyon cũng không phải không có căn cứ. Chỉ có chủ bí cảnh mới có khả năng quan sát tình hình trong bí cảnh mà không cần trực tiếp có mặt ở đó.
Câu nói của Lyon làm căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng đến mức có thể nghe được tiếng chiếc kim rơi trên mặt đất. Đối diện với bốn cặp mắt nhìn mình chòng chọc, người kia cũng không gấp gáp, mà từ từ nhấp một ngụm trà rồi mới trả lời.
“Đúng vậy,” hắn gật đầu. “Ta cũng từng nói, nếu gặp lại thì sẽ cho các ngươi biết tên. Tên ta là Lâm Khang, là chủ bí cảnh này.”
Nghe được lời xác nhận của Lâm Khang, ba người ngạc nhiên đến độ không khép miệng lại được, chỉ trừ Sylvia. Nụ cười của nàng càng trở nên rạng rỡ hơn. Nếu hắn là chủ bí cảnh, vậy thì hắn sẽ luôn ở đây rồi.
“Được rồi, ngồi xuống nói chuyện chính đi. Bị thương thì đừng có đứng mãi thế,” Lâm Khang vẫy bọn trẻ đến ngồi vào mấy cái ghế cạnh mình. Không biết có phải chỉ là ảo giác không, mà khi đến gần hắn, mấy đứa trẻ Tinh Linh cảm thấy mấy vết thương dễ chịu hơn nhiều. “Ta nói rồi đó, ngươi không tính sai thời gian. Nhóm của các ngươi là nhóm đầu tiên vượt qua tầng một bí cảnh với thời gian mười chín phút năm lăm giây. Nhóc Pháp Sư nói đúng đấy, phải xuống đến khu an toàn này mới tính là đã qua ải.”
“Có thế chứ!” Lyon quên béng mất cơ thể suy nhược của mình, vung một nắm đấm lên trời. Ngay sau đó, hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, chút xíu nữa thì ngã vật ra. May mà Theo ngồi cạnh nhanh tay đỡ được.
“Bon ta…vượt qua thật sao?” Tên Chiến Sĩ lắp bắp một hồi, vẫn còn có chút không tin được.
“Ta lừa các ngươi làm gì?” Lâm Khang đảo mắt một vòng. “Đội của các ngươi tên gì, để ta điền lên bảng, rồi sau khi trở về mặt đất, các ngươi cũng tự điền lên tấm bảng treo ở ngoài đó đi.”
“Ừm…tên nhóm…đúng rồi, chúng ta còn chưa có tên nhóm!” Sylvie bừng tỉnh sau khi ngẩn ra vì quá ngạc nhiên và vui sướng.
“Tên nhóm à…” Sylvia cũng trầm ngâm một hồi.
“Gọi ‘Những đứa con của rừng xanh’ đi!” Lyon góp ý kiến.
Lâm Khang nghe thấy lời này thì bật cười, chút xíu nữa phụt cả nước trà trong miệng.
“Tên đó có vấn đề gì à?” Lyon lườm hắn một cái. Trên khuôn mặt trắng bệch xuất hiện một chút ửng đỏ.
“Không, không có gì,” Lâm Khang vừa che miệng vừa xua tay. “Cái tên đó làm ta nhớ đến một số thứ đã từng thấy trước đây.”
“Ồ…vậy nó bị lấy rồi à…”
“Không phải tên đội nhóm đâu,” hắn lắc đầu. “Nếu muốn dùng thì cứ dùng đi.”
“Nghe nó cứ sến sẩm thế nào ây,” Theo thì thầm. Hai chị em sinh đôi cũng gật đầu phụ họa. “Hay chúng ta cứ gọi ‘Tân Binh’ đi. Một nhóm còn chưa được đánh giá sức mạnh chính thức thì đúng là tân binh rồi còn gì?”
“Nghe bình thường quá, chẳng có tí khí phách nào,” Lyon lầm bầm ra điều không phục. Cuối cùng, suốt cả mười lăm, hai mươi phút sau, bốn đứa trẻ tiếp tục rì rầm to nhỏ tranh luận, không ai chịu ai.
—------------------------
Lâm Khang thì như bỏ ngoài tai những lời đó, chỉ ngồi yên lặng nhấm nháp tách trà của mình. Dù sao hắn cũng không có tư cách gì để góp ý. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, hắn phát hiện Sylvia ngồi cạnh mình không tiếp tục tranh luận nữa, mà cứ len lén nhìn mình, định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Trên mặt ta có gì sao?” Lâm Khang thì thầm vừa đủ cho nàng nghe thấy. Sylvia bị phát hiện nhìn lén thì mặt đỏ bừng, lắc đầu nhè nhẹ.
“Vậy ngươi có gì muốn hỏi à?”
“Vâng…” Nàng chần chừ một giây rồi trả lời. “Nếu ngài từ đầu đã là chủ bí cảnh, sao còn giúp bọn ta? Cứ để bọn ta chết trong đó không phải sẽ thu được rất nhiều linh lực sao? Dù sao bọn ta cũng chỉ là vài tên tân binh, có chết cũng là chuyện bình thường.”
“Ngươi biết vậy nhưng vẫn dám đi vào?” Lâm Khang nhướn mày, liếc qua khuôn mặt thanh tú của nàng. Hắn phải công nhận rằng những miêu tả về nhan sắc của Tinh Linh tộc ở kiếp trước cũng rất giống với thực tế.
“Nguy hiểm và cơ hội luôn đi cùng nhau mà. Khi còn sống, cha ta thường nói vậy. Lúc đó ta chỉ hiểu nó một cách mơ hồ, nhưng bây giờ thì rõ rồi,” Sylvia cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt Lâm Khang. Một nụ cười dễ thương nở ra trên môi nàng. “Nếu chúng ta không liều mạng, thì đâu thể kiếm được hai mươi Rupes này. Ngài xem có đúng không?”
Lâm Khang vừa cười vừa gật đầu. Hắn có ấn tượng rất tốt với cô bé Thuần Ma Sư này. Ở thời điểm này, nàng có phần yếu thế hơn so với những chức nghiệp khác ở mảng sức chiến đấu, nhưng nếu được đầu tư hợp lý, Sylvia sẽ trở thành một Du Hành Giả rất có giá trị.
“Vậy còn câu hỏi trước của ta?” Nàng lại hỏi.
“Giết các ngươi thì kiếm được nhiều linh lực ngay lúc đó, nhưng nếu để các ngươi sống sót trở ra, sau đó tiếp tục quay lại, vậy ta sẽ được lợi nhiều hơn trong tương lai.”
“Nhưng ngài vẫn để những người khác chết đó thôi?”
“Hmm…vì ta thấy các ngươi thú vị. Hơn nữa, các ngươi vẫn còn trẻ. Đây không phải là ta đang coi thường tuổi tác của các ngươi,” Lâm Khang vội nói thêm sau khi nhìn thấy sắc mặt của Sylvia trầm xuống. “Ý ta muốn nói là, các ngươi vẫn còn nhiều cơ hội để phát triển. Chết sớm như vậy quá đáng tiếc.”
Sylvia gật nhẹ đầu, nhưng dựa vào biểu cảm trên mặt nàng, Lâm Khang biết rằng nàng vẫn chưa bị thuyết phục bởi câu trả lời của hắn. Tuy nhiên, trước khi hai người bọn họ kịp nói thêm gì, Theo đứng bật dậy, đưa hai tay lên trời mà reo lên.
“Yeah! Ta thắng! Vậy lấy tên ‘Tân Binh’ đi!”
Hóa ra, trong lúc Lâm Khang và Sylvia đang trò chuyện, ba Tinh Linh còn lại đã quyết định rút thăm. Kết quả cuối cùng là Theo thắng. Sylvie và Lyon thì gục xuống bàn, thất vọng thấy rõ.
Sylvia cũng không ngờ là ba người kia lại rút thăm mà không gọi mình, nhưng sau khi thấy Sylvie lén nháy mắt một cái, nàng hiểu là bọn họ không muốn quấy rầy mình và Lâm Khang, trên mặt bất giác thoáng hiện chút đỏ ửng.
“Chắc chắn lấy tên ‘Tân Binh’ chứ?” Lâm Khang hỏi lại.
“Chắc chắn,” Theo vừa cười toe toét vừa gật đầu.
“Ài…Cứ vậy đi,” Lyon thở dài thường thượt. Gương mặt của thằng nhóc bây giờ đã có lại một chút màu sắc sau khi được Khu Vực của Lâm Khang chữa trị.
“Giao kèo rồi mà, thua thì phải chịu thôi,” Sylvie bĩu môi, nhưng nhìn nàng cũng không quá bất mãn.
“Vậy nhờ ngài,” Sylvia cũng gật đầu với Lâm Khang.
“Đây, tự điền lên đi,” Lâm Khang rút ra một cây bút, rồi đưa nó cho nàng. Trong lúc bọn trẻ kéo nhau đến điền tên đội nhóm lên bảng vàng, hắn lại lấy từ trong không gian trữ vật ra một hòm gỗ nhỏ, trong đó có hai mươi Rupes phần thưởng.
Khi bốn người kia trở lại và nhìn thấy đống tiền vàng sáng lấp lánh, mắt bọn họ cũng sáng lên theo.
“Em muốn một cái trượng phép!” Lyon nói ngay.
“Ừ, đũa phép của em cũng hỏng rồi,” Sylvia để cả nhóm nhìn cái hộp một lúc nữa rồi mới cất nó đi. “Sau khi trả hết nợ thì chúng ta còn khoảng chín Rupes, vậy cũng đủ.”
“Chúng ta có xuống nhìn tầng hai một chút không?” Theo hỏi. Thương thể của hắn cũng đã hồi phục một phần không nhỏ. Các vết thương đã ngừng chảy máu.
“Không, nghỉ ngơi một chút nữa rồi chúng ta trở lên thôi. Lyon đi còn không vững nữa kìa,” Sylvia lắc đầu ngay. Theo thấy thế thì tiu nghỉu một hồi, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy ta cũng không làm phiền các ngươi nữa,” Lâm Khang thấy hắn không còn việc gì ở đây nữa thì cũng đứng dậy. “Ừ, như vậy đi. Ta thực sự có hứng thú với nhóm các ngươi. Nếu các ngươi ở trong vùng an toàn mà không có đội nào khác thì có thể gọi ta. Nếu không bận gì ta sẽ đến.”
Lời này, hiển nhiên hắn nói với cả đội ‘Tân Binh’. Bản thân Lâm Khang cũng có ý định bồi dưỡng đội này trước khi ký khế ước đồng minh với tất cả bọn họ. Bất quá, nhìn vào ánh mắt mà ba đứa còn lại nhìn Sylvia và khuôn mặt đỏ bừng của cô nàng, thì chắc chắn đã có chút hiểu lầm rồi.
“Kệ đi. Ta cũng lười quản,” hắn nghĩ vậy rồi rời đi sau khi chào tạm biệt lũ trẻ Tinh Linh tộc.