32 Chương 32 Bí Cảnh Bá Chủ
Cuộc tập kích trại của bọn buôn nô lệ diễn ra thuận lợi hơn Lâm Khang dự kiến. Ngay sau khi Kite triển khai thành công Nghi Thức thiêu rụi chiếc lều có tên Xạ Thủ ở trong, Jane không do dự nhảy lên lưng ngựa lao thẳng vào khu trại quân địch. Tên gác đêm nhìn thấy nàng, nhưng chưa kịp phát kêu lên tiếng nào thì đã bị Lâm Khang tặng một mũi tên giữa ngực, ngã lộn nhào từ trên tháp canh xuống đất.
Giữa cơn hỗn loạn, đám nhện robot cũng bắt đầu chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, tràn vào trong trại, sau đó bu lấy tất cả những tên buôn nô lệ mà chúng có thể tìm thấy. Mặt khác, Sarah ở trong cũng kích động đám con tin đã được đánh thức, sau đó để Theo dẫn đầu bọn họ, còn bản thân mình thì quay ra ngoài tham chiến.
Tiếng la hét cùng kim loại va chạm nhau vang vọng khắp đồng cỏ. Lửa từ chiếc lều bị thiêu cháy đã lan ra ngày càng rộng, bất chấp trời vừa mưa, nhuộm đỏ một mảnh trời.
Lâm Khang chần chừ một hồi bên ngoài. Hắn cảm thấy tay mình vẫn còn có chút run rẩy. Tên canh gác đó là mạng người đầu tiên mà hắn trực tiếp lấy. Trong thâm tâm mình, Lâm Khang biết rằng những việc như vậy sẽ còn lặp lại, thậm chí là rất nhiều, nhưng điều đó cũng không làm cho hắn dễ chịu hơn chút nào.
“Bình tĩnh,” hắn hít thở sâu một hồi, liếc khỏi cái xác của tên buôn nô lệ với mũi tên ghim giữa ngực. “Đây là điều phải làm. Nếu ta không giết hắn thì bản thân ta và những người khác sẽ bị hắn hại.”
Sau đó, Lâm Khang ngước nhìn lên, đem chiến trường trước mặt thu vào trong mắt. Jane đang tả xung hữu đột trên con ngựa chiến, biểu cảm trên khuôn mặt nàng đã bị che khuất bởi chiếc mũ sắt. Bộ giáp Kỵ Sĩ đã nhuộm đầy máu đỏ.
Cách đó không xa, Theo cùng một vài Tinh Linh trưởng thành đang ôm khiên tạo thành vòng tròn bảo vệ Lyon và một Pháp Sư Tinh Linh khác, cho họ không gian để thi triển phép thuật.
Ở một góc khác, Sarah đang giằng co với một tên buôn nô lệ có kỹ năng cận chiến khá cao, nhưng cuộc chiến đã kết thúc ngay khi hắn bị con nhện của Sylvia nhảy lên lưng. Chỉ một giây phân tâm của hắn cũng đủ cho Sarah hành động. Con dao trong tay nàng bay vụt ra, cắm thẳng vào cổ họng tên kia. Hắn chỉ còn biết ôm cổ họng đang trào máu, nhìn nàng một cách vừa trăn trối vừa giận dữ trước khi ngã nhào trên mặt đất.
Khắp nơi trong trại, xác những tên buôn nô lệ nằm la liệt, mà lũ nhện robot thì biến mất ngay khi chúng bị đánh bại, sau đó một con khác được tạo ra để thay thế ngay lập tức. Ngay cả một tên gà mờ như Lâm Khang cũng có thể nhận ra rằng thế cục của trận chiến đang dần dần nghiêng về phía bọn họ.
Hắn lại hít sâu một hơi. Một mùi hỗn hợp của máu, tro và mùi khét của thịt bị thiêu cháy xộc thẳng vào khoang mũi Lâm Khang, làm hắn có chút buồn nôn, nhưng cũng khiến hắn nhận ra hiện thực của mình và trở nên thanh tỉnh hơn nhiều. Một mũi tên xuất hiện trong bàn tay nắm chặt của hắn, đồng thời, ba thanh kiếm cấp Sắt cũng hiện hình, lơ lửng phía sau lưng Lâm Khang, trước khi tự phóng đến ba mục tiêu gần nhất…
—--------------------------------------------------
Không lâu sau đó, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc. Bọn buôn nô lệ bị giết toàn bộ. Lâm Khang chịu vài vết thương nhỏ, nhưng cũng đã gần lành hẳn nhờ vào Trị Liệu Khu Vực của hắn. Jane thì khỏi phải nói. Với bộ giáp Kỵ Sĩ cũng chiếc khiên lớn của mình, cộng với sự cơ động mà chiến mã mang lại, nàng trở thành một pháo đài bất khả xâm phạm đối với mấy tên buôn nô lệ.
Sarah cũng bình an vô sự. Không tên nào trong số kẻ địch chạm được tới nàng. Hầu hết bọn chúng đều bị Sarah giết trước cả khi nhận ra sự hiện diện của nàng ở cạnh mình.
Tuy nhiên, một số Tinh Linh lại không may mắn như vậy. Bọn họ đang túm tụm lại một chỗ để sơ cứu tạm thời những người bị thương nhẹ. Một vài người bị nặng hơn thì được đặt gần Lâm Khang để được giúp đỡ bởi Khu Vực của hắn. Mà xa hơn nữa, cách biệt với bọn họ, là nơi gia đình của ba Tinh Linh hy sinh trong chiến đấu đang tụ tập. Bầu không khí ở đó tang thương nặng nề đến mức Lâm Khang không dám nhìn. Thi thoảng, tiếng khóc nức nở của ai đó vang đến chỗ họ, làm ngực hắn như quặn lại.
“Ngài ổn chứ?” Giọng nói của Sarah kéo Lâm Khang trở lại hiện tại. Nàng đã nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn từ lúc nào. Thấy Lâm Khang quay ra nhìn mình, Sarah nhẹ nhàng gối đầu lên vai hắn.
“Ừ, chỉ có chút chưa quen thôi,” Lâm Khang vừa gượng cười vừa cầm tay Sarah. “Có phải những Du Hành Giả chết trong bí cảnh của ta cũng có gia đình đang chờ họ trở về như những Tinh Linh kia không?”
“Nếu em nói không, ngài có tin không?” Sarah hỏi lại.
“Có.”
“Ừm, cũng không nên quá cả tin như vậy,” nàng bật cười, vỗ ngực hắn một cái. “Nhưng đúng là phần lớn bọn họ không có gia đình. Nghề Du Hành Giả là vậy đó. Bản thân họ còn chẳng biết ngày mai mình còn sống không, nói gì đến chuyện chăm lo cho vợ chồng con cái.”
“Nhưng Percival và Isabel…” Lâm Khang ngập ngừng hỏi.
“Cũng khó gọi bọn họ là Du Hành Giả đúng nghĩa được, đúng không?” Sarah lắc đầu. “Mà kể cả như vậy, họ cũng là thuộc về những Du Hành Giả hiếm hoi lập gia đình. Thường thì vợ hoặc chồng của những người này là chính đồng đội của họ, nhưng những đôi như vậy cũng sẽ sớm giải nghệ rồi chọn một nghề khác an toàn hơn thôi, đặc biệt là khi họ sắp có con. Còn một số nhỏ thì… đúng là họ có gia đình đang chờ họ đó…”
“Nhưng dù có thế…” Nàng tiếp tục ngay, trước khi Lâm Khang kịp nói gì. “...thì đó cũng là do họ tự lựa chọn. Bọn họ cùng với gia đình cũng biết được rủi ro của nghề này, nhưng vẫn chọn tiếp tục. Ngài không thể tự trách mình vì lựa chọn của người khác được.”
“Ừ, nàng nói đúng,” Lâm Khang thở dài. Sao hắn lại không biết điều đó được, chỉ là đây là lần đầu hắn thấy tận mắt những cảnh như thế này nên có chút xúc động. “Thôi được rồi, ta thấy bọn họ thu xếp cũng gần xong rồi đó. Chúng ta đưa họ về thôi.”
“Vâng.”
Lâm Khang đứng dậy trước, rồi kéo Sarah lên theo, nhưng mới được nửa đường, hắn đột nhiên bị đẩy bay ra một bên. Bên tai hắn cũng vang đến mấy tiếng hét thất thanh. Ngay khi vừa tiếp đất, Lâm Khang chồm dậy, nhìn về phía Sarah thì thấy nàng đang quỳ trên mặt đất, ngước nhìn lên một cách kinh hãi.
Phía trước Sarah là Jane, vẫn trong bộ giáp sắt, tay nâng cao tấm khiên dày. Tuy nhiên, cả tấm khiên, cùng với cánh tay nàng ở phía sau, và cả bộ giáp sắt đã bị một mũi tên lớn xuyên thủng. Mắt Jane mở to, như không dám tin vào việc vừa xảy ra. Nàng nhìn xuống ngực mình một giây, rồi ngước mắt nhìn lên một mỏm đá cao ở phía trước.
Lâm Khang cũng bất giác đưa mắt nhìn theo, thì thấy một tên trong trang phục Xạ Thủ trừng mắt nhìn bọn hắn, sau đó quay đi, mang theo một tên khác đã bị lửa thiêu cháy nửa người.
Mà bên cạnh hắn vang lên một tiếng kêu thảng thốt của Sarah, cùng với tiếng Jane ngã quỵ xuống, hai đầu gối của nàng gõ mạnh lên nền đất.
—-----------------------------------------------------
“Ah…Chết tiệt thật…” Jane nghĩ thầm. Hai mắt nàng đã mờ đi, cơ thể cũng đã bắt đầu mất cảm giác, trừ con đau buốt truyền đến từng đợt từ cánh tay và ngực. Đây hẳn không phải là một vết thương thông thường. Mũi tên đó đã được tẩm độc, hoặc có một lời nguyền gì đó ếm lên nó rồi.
Nàng vẫn còn loáng thoáng nghe được những người chung quanh mình đang hò hét gì đó, rồi cảm thấy mình được đỡ nằm xuống đất. Sau đó, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt nàng. Jane nở một nụ cười, cho dù không nhìn rõ, nàng vẫn nhận ra đó là Lâm Khang đang nhìn mình một cách đầy lo lắng.
Cơn đau trước ngực nàng càng ngày càng dữ dội hơn. Jane cũng cảm giác được có một thứ gì đó đang theo từng mạch máu lan tỏa ra khắp người mình.
Lúc đó là Sarah phát hiện ra tên Xạ Thủ kia trước, nên đã đẩy Lâm Khang ra một bên. Jane nhận ra chậm hơn một chút, nhưng cũng không ngần ngại mà đưa mình ra trước mũi tên đó.
“Ja…”
Jane không hối hận. Nàng đã làm đúng chức trách của mình, đó là bảo vệ đồng đội. Hơn nữa, Lâm Khang có vẻ rất yêu quý Sarah, nếu có chuyện gì xảy ra với cô ta, hẳn là ngài ấy sẽ buồn lắm.
“Jane…”
“Đúng là nực cười,” Jane vừa tự cười giễu vừa nghĩ. “Ai đời ta mà lại đem mạng mình ra để giúp cho tình địch chứ? Nhưng ai mà biết được tên đó lại lợi hại như vậy…”
“Jane! Ngươi có nghe thấy ta không?”
Lần này, giọng của Lâm Khang truyền đến đặc biệt rõ ràng, làm Jane bừng tỉnh trong thoáng chốc. Đen một nỗi là sự thanh tỉnh này càng làm cho cơn đau trở nên dữ dội hơn. Nàng cắn răng, nặng nhọc gật đầu một cái.
“Tốt…được rồi, ngươi có đồng ý trở thành đồng mình của ta không?”
Không thể nói rằng Jane không bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cùng với nó cũng là sự vui mừng. Được Lâm Khang nhớ đến trước khi chết cũng không tệ lắm. Nàng không ngần ngại mà lấy hết chút sức còn lại, thì thào một hồi.
“Sau lưng…giữa hai xương vai…dấu ấn ở đó…”
“Ta rõ rồi,” Lâm Khang gật đầu. Ngay sau đó, một luồng hơi ấm như tỏa ra từ phía sau lưng Jane. Nàng mỉm cười mãn nguyện, cảm thấy hai mắt mình đang từ từ trở nên nặng trĩu.
Chỉ một giây sau, cả thế giới của Jane bị bóng tối nuốt chửng.
—----------------------------------------------
“Sao rồi? Ta đã ký hiệp ước đồng minh thành công với Jane và ngươi, bước tiếp theo là gì?” Lâm Khang hỏi, quay sang nhìn Pháp Sư Kite. Tên này sau khi hồi phục từ việc thực hiện một Nghi Thức lớn thì đã vội đến giúp đỡ, nhưng cũng chỉ vừa kịp lúc nhìn thấy Jane bị mũi tên bắn xuyên ngực. Ngay lập tức, hắn chạy đến và bắt đầu chỉ đạo mọi người cách sơ cứu.
“Ta làm cho cô ấy hôn mê rồi, để tránh đau đớn không cần thiết,” Kite vừa thở hổn hển vừa trả lời. Mặt mũi hắn lúc này đã tái nhợt - biểu hiện của việc say linh lực. Hắn vừa liếc nhìn Jane vừa dùng đũa phép vẽ những vòng tròn ma thuật đủ kích cỡ lên mặt đất. “Mũi tên đó có chứa một lời nguyền vượt xa sự hiểu biết của ta. Để giải trừ nó, ngươi cần một vật có tính kháng nguyền cực mạnh, hoặc một Pháp Sư cấp cao có am hiểu về các lời nguyền.”
“Vậy bây giờ…” Sarah lên tiếng, nhưng nàng đã bị Kite ngắt lời ngay lập tức.
“Đừng có xen vào khi ta đang nói,” hắn trừng mắt lườm nàng. “Chúng ta không có thời gian. Ta cần phải khống chế lời nguyền này ngay, vậy nên đừng có ngắt lời. Bây giờ, ta sẽ giữ lại mạng sống cho Jane bằng cách liên kết mạng sống của cô ấy với ta thông qua một Nghi Thức bí truyền. Tuy nhiên, ta sẽ không giữ được tỉnh táo sau khi liên kết, vậy nên nghe cho rõ đây.”
Hắn hít một cái lấy hơi rồi tiếp tục nói.
“Điều quan trọng nhất, nếu linh lực của ta cạn kiệt thì cả hai bọn ta sẽ chết, vậy nên sau khi ta bất tỉnh, hãy đem cả hai bọn ta vào trong bí cảnh và liên tục cung cấp linh lực cho ta. Không phải theo cách đó!”
Kite nhăn mặt khi nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt Lâm Khang.
“Mẹ nó, đừng có mà suy nghĩ lung tung. Ta sẽ giao cho ngươi một trận pháp. Sau khi trở về, trong vòng một tuần phải tìm được một Pháp Sư khác đến để dựng nó, rồi đặt ta và Jane vào trong đó. Ta chỉ có thể cầm cự được đến lúc đó thôi, nên đừng chậm trễ. Trận pháp phải được dựng trong phạm vi bí cảnh, rõ chứ?”
“Rõ,” Lâm Khang gật đầu ngay.
“Tốt. Sau khi đã dựng được trận pháp và cung cấp linh lực thường xuyên cho ta, thì coi như tạm ổn. Tiếp theo đó, hãy cho người đi tìm dụng cụ giải nguyền, đồng thời đến cầu cạnh sư phụ ta một chút. Ngài ấy tên là Helena. Lần cuối ta nhận tin thì ngài đang tiến về phía bí cảnh Graveyard. Ta…cũng không đảm bảo với tính khí đó thì ngài ấy có đồng ý giúp chúng ta không, nhưng mà…”
“Hiểu rồi, dù sao cũng đáng thử,” Lâm Khang trả lời. “Còn gì nữa không?”
“Ta nghĩ vậy là đủ rồi,” Kite lắc đầu, sau đó rút ra một quyển trục bằng giấy da từ trong ngực ra và đưa cho Lâm Khang. “Đây là trận pháp, đừng quên đó. Ta bắt đầu đây, mọi chuyện sau này trông cậy vào các ngươi.”
“Yên tâm, ta sẽ làm hết sức,” Lam Khang đáp ứng hắn, sau đó kéo Sarah đứng dậy, đi ra ngoài phạm vi của vòng tròn ma thuật. Kite liếc nhìn bọn họ một lần, sau đó gật đầu, rồi nằm xuống bên cạnh Jane và bắt đầu niệm chú. Một ánh sáng trắng từ từ phát ra từ những nét vẽ trên mặt đất. Ánh sáng đó càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, đến mức đủ để khiến tất cả mọi người xung quanh đó phải che mắt, quay đầu đi chỗ khác.
Một hồi sau, khi ánh sáng tan đi, Lâm Khang nhìn lại thì thấy Kite và Jane cùng nằm đó. Cả hai người nhìn như đang chìm trong một giấc ngủ sâu.
“Đi thôi,” hắn thở dài, cảm thấy có chút vừa kiệt sức vừa bất lực. “Đặt họ và những người bị thương lên cáng. Chúng ta về.”