Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 22 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

22 Chương 22 Bí Cảnh Bá Chủ

Đã trở lại :D. Sr anh em. Lên cơn gút đau vl ra nên éo nghĩ ra được chữ nào để viết.

--------------------------------------

“Bí cảnh của ngài sắp chính thức mở cửa rồi,” Sarah nằm gọn trong lòng Lâm Khang mà thỏ thẻ. Cơ thể trần trụi chỉ mặc độc một chiếc quần lót trắng của nàng áp chặt vào người hắn, khiến cho Lâm Khang có chút động tâm, mặc dù hắn mới được nàng phục vụ tận tình.

“Ừ, người của bên Hội Du Hành Giả sẽ sớm đến để lập trạm gác ngoài cổng, sau đó sẽ bắt đầu cho phép ngoại nhân vào.”

Sáng nay, Percival và Isabel đã quay lại gặp Lâm Khang để báo cho hắn về việc bí cảnh của hắn vượt qua đánh giá một cách xuất sắc. Nhân viên của Hội Du Hành Giả sẽ đến để giúp hắn điều tiết lượng ngoại nhân tiến vào bí cảnh, đề phòng trường hợp bọn họ tự ý xông vào trước khi ma thú của hắn có thể hồi sinh. Giới hạn đặt ra là nếu có một nhóm Du Hành Giả tiến vào, thì nhóm sau phải đợi hai tiếng, hoặc đến khi nhóm trước quay ra.

Một nhóm thám hiểm cũng không được quá bốn người. Đây là giới hạn đặt ra với các bí cảnh mới. Sau này khi Lâm Khang trở nên mạnh mẽ hơn, hắn cũng có thể thương lượng với Hiệp Hội để thay đổi những thứ này.

“Cũng vừa kịp lúc ngài hoàn thành tầng hai,” Sarah cười cười, trước khi ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn. Bản thân nàng cũng thấy có chút tự hào. Mặc dù toàn bộ công xây dựng là của Lâm Khang, nhưng nếu không có nàng và tiểu thư Alice gửi đến những nguyên liệu mới, hắn cũng khó lòng có thể hoàn thành tầng hai sớm như vậy.

Hơn nữa, Sarah cũng là tự mình chứng kiến tầng này từng bước hình thành, nên trong lòng cũng sinh ra một chút cảm giác thành tựu.

“Cũng nhờ có hai nàng,” Lâm Khang vừa vuốt ve chiếc má hồng hồng của Sarah vừa nói. “Nàng nói xem, liệu sẽ mất bao lâu để nàng vượt qua tầng hai?”

“Cũng khó nói lắm,” Sarah suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Nếu đã biết chiêu trò trong đó rồi thì nó rất đơn giản, nhưng nếu đi vào một mình mà không biết gì thì… Chắc khoảng một tuần đi?”

“Nói vậy thì chúng ta không cần phải lo lắng sẽ có người vượt qua tầng hai trong một thời gian rồi,” Lâm Khang gật đầu, cảm thấy yên tâm không ít. Nếu như cả Sarah mà còn mất tận một tuần, vậy những Du Hành Giả thông thường sẽ còn cần thời gian dài hơn. Hắn bây giờ chỉ hi vọng rằng bí cảnh sẽ đắt khách một chút. Cái giá phải trả để nâng Hệ Thống lên cấp ba lớn hơn lần trước nhiều. Nếu chỉ dựa vào lượng ma lực hồi phục tự nhiên thì không biết phải đến tháng năm nào.

Nằm một lúc, Lâm Khang cũng hồi phục không ít. Bàn tay hắn đang ôm sau lưng Sarah cũng bắt đầu trở nên thiếu đứng đắn. Lúc đầu hắn chỉ lơ đang xoa xoa lưng nhỏ mịn màng của nàng một chút, rồi bàn tay dần dần lùi xuống, dịu dàng miết lên chỗ nhạy cảm ở eo nàng, khiến cơ thể nhỏ bé trong lòng Lâm Khang run lên. Một tiếng rên ngọt ngào thoát ra từ cặp môi nho nhỏ khiến cho bao nhiêu máu từ trên đầu hắn lại cuồn cuộn tập trung về phía dưới.

“Ngài lại muốn rồi à?” Sarah cảm nhận được sự biến đổi ở hạ thân Lâm Khang, ngước đầu lên cười hỏi. Dù là trong cảnh tranh sáng tranh tối của phòng ngủ, hắn cũng thấy được hai má nàng đã đỏ bừng, lần này vì hưng phấn nhiều hơn là thẹn thùng.

Cảm thấy miệng có chút khô khốc, hắn chỉ có thể nhìn nàng rồi gật đầu.

“Vậy để em giúp ngài,” Sarah hôn chụt một cái lên môi hắn rồi bắt đầu từ trong lòng hắn trườn xuống dưới. Lâm Khang vừa vuốt ve mái tóc dài của nàng, vừa nhắm mắt lại hưởng thụ. Một tiếng gừ nhẹ phát ra từ cổ họng mình khi hắn cảm thấy côn thịt của mình bắt đầu được bao bọc bởi một cảm giác vừa ẩm ướt vừa ấm áp…

—---------------------------------------

“Làm ăn nhanh gọn thật,” Lâm Khang vừa gật gù vừa nhìn vào quả cầu truyền hình ảnh mà Percival mang tới. Hắn đang cùng tên Trinh Sát này thưởng thức chút trà ở khu an toàn thứ nhất.

“Bọn họ có thừa kinh nghiệm làm mấy chuyện này rồi,” Percival cười cười nhìn vào hình ảnh đang được được phát ra phía bên trên quả cầu. Đó là hình ảnh ngay bên ngoài cửa bí cảnh, một nhóm khoảng sau bảy người mặc đồng phục của Hiệp Hội Du Hành Giả vừa dựng lên một trạm gác bằng gỗ tại đó, cùng với một số lều vải.

“Bọn họ sẽ phải sinh hoạt như vậy sao?” Lâm Khang có chút áy náy. Dù sao những người này cũng đến từ thành phố lớn, bây giờ họ lại phải ở trong lều vải, ăn lương thực dã chiến hoặc tự săn bắn.

“Ngài không cần lo lắng,” Percival liếc hắn một cái, gật gật đầu ra vẻ tán thưởng. “Chỉ vài hôm nữa sẽ có một nhóm mới đến thay ca. Chỉ sợ sau này chính bọn hắn cũng sẽ không muốn rời đi thôi.”

“Sao vậy?”

“Ở đâu có bí cảnh, ở đó sẽ có làng mạc thị trấn được xây dựng,” tên Trinh Sát vừa nhấp một ngụm trà vừa từ tốn trả lời. “Bí cảnh càng nổi danh, lượng người đến càng nhiều, thì tự nhiên sẽ có những công trình phục vụ ăn ở ra đời ở vùng phụ cận thôi.”

“Cũng rất có lý,” Lâm Khang gật gù. Một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu hắn. “Nếu sau này có người sống ở quanh đây, vậy ta có thể giao dịch với họ không?”

“Bản thân ngài mở cửa đón ngoại nhân, chính là thông qua họ giao dịch,” Percival lắc đầu. “Còn về việc tự mình ra mặt giao dịch… chúng tôi không khuyến khích. Ngài có khả năng tạo ra đủ lượng tiền tệ để lũng đoạn nền kinh tế của bất kỳ quốc gia nào. Sẽ không có thế lực nào giương mắt nhìn ngài làm vậy đâu.”

“Nhưng nếu như ta cần nguyên liệu mới, thì hạn chế một chút vẫn có thể chứ?”

“Nếu ngài thực sự muốn, thì có thể,” Percival thở dài một hơi. “Nhưng hãy kín đáo một chút. Nếu những thế lực đó nhận ra ngài có ý muốn tự mình giao dịch thì cũng sẽ rất phiền toái. Nếu ngài cần nguyên liệu mới, hãy để đồng minh của mình đi kiếm về. Tuy mất thời gian nhưng an toàn hơn nhiều. Bất quá cũng cần hạn chế, đồng minh của bí cảnh cũng sẽ bị theo dõi sát sao đó.”

Lâm Khang tuy có thất vọng, nhưng hắn cũng bắt đầu hiểu ra. Chủ bí cảnh quả thực là một tồn tại đáng gờm. Bản thân hắn chỉ quan tâm đến linh lực, nhưng những thứ mà hắn tạo ra có thể thay đổi hiện thực của rất nhiều người.

—-----------------------------------

Những nhóm khách đầu tiên xuất hiện khoảng nửa ngày sau khi trạm gác được dựng lên. Hầu hết bọn họ đều là cấp Sắt với một vài ngoại lệ cấp Thép dẫn đội. Sự khác biệt giữa bọn họ cũng rất rõ ràng. Những đội được dẫn dắt bởi những đội trưởng có kinh nghiệm sẽ rất thận trọng. Bọn họ tiến vào chỉ với mục đích thăm dò, sau đó rút lui trước cả khi thấy phòng Boss. Tuy rằng cũng ăn chút thiệt thòi từ đám nhện và cái hòm thưởng phụ, nhưng không có ai thiệt mạng, dó đó linh lực mà Lâm Khang thu được từ họ không nhiều.

Tuy nhiên, những đội non nớt hơn lại làm hắn có chút cảm xúc lẫn lộn. Bọn họ bị thương nặng có, thậm chí bỏ mạng cũng có, làm cho linh lực không ngừng tuôn chảy vào cơ thể Lâm Khang, khiến hắn lâng lâng cả ngày. Trong số này, phải đến một phần ba là bị dính cái bẫy ánh sáng ở ngay gần cửa vào. Cái hòm thưởng có chứa con nhện nổ làm thịt hơn một nửa số còn lại. Những đội cứng đầu hơn, cố lết đến phòng Boss thì bị Arachnite xử đẹp. Những đội cố đấm ăn xôi đến mức này đều chịu kết cục toàn diệt, vì đã bước vào phòng Boss thì chỉ có giết Boss, hoặc bị giết, thì cửa mới mở ra.

Lâm Khang thực sự cạn lời khi thấy tình cảnh này. Khi đối mặt với Sarah và vợ chồng nhà Percival,. thậm chí bọn trẻ làng Tinh Linh, hắn thực sự đã mất tự tin, nghĩ rằng bí cảnh của mình quá dễ, nhưng thực tế đã chứng minh điều ngược lại.

Trong bốn ngày đầu tiên, không đội nào vượt qua tầng thứ nhất. Tuy nhiên những đội có đội trưởng cấp Thép vẫn chưa từng thử sức với Arachnite. Hơn nữa, thương vong vào hai ngày sau cũng giảm hẳn, cho thấy lời Percival là đúng. Những Du Hành Giả này đang trao đổi thông tin với nhau về những bẫy rập bên trong bí cảnh.

—----------------------------------

Lâm Khang thu được lượng lớn linh lực, hiển nhiên sẽ không vì đó mà lười biếng. Ngoài việc xây dựng bí cảnh, hắn cũng còn rất nhiều hạng mục khác cần tiêu tốn rất nhiều. Trong đó, hai hạng mục quan trọng nhất là nghiên cứu và tự rèn luyện thân thể.

Về mặt nghiên cứu, Lâm Khang đã sớm xác định thiết lập mà hắn muốn ở tầng ba của bí cảnh. Lần này, hắn định lấy chất bù số, tạo ra một vài con ma thú siêu khỏe. Để bù lại điểm này, những ma thú này sẽ không tấn công khi Du Hành Giả ở đó vẫn tuân thủ điều kiện mà hắn đặt ra.

Còn về bối cảnh, Lâm Khang cứ nghĩ đến đây là cười không nhặt được mồm, đến nỗi lắm lúc Sarah còn nghĩ là đầu hắn hỏng rồi. Qua mấy ngày nghe lén chuyện giữa những ngoại nhân, cộng với việc hỏi han thêm Sarah, Lâm Khang biết được các loại hình giải trí ở thế giới này thật quá sức nghèo nàn, nên hắn đảm bảo tầng ba này sẽ có giá trị giải trí to lớn.

Ít nhất hắn sẽ thấy như vậy, còn những kẻ xâm nhập kia có thấy thế không thì…

Tất nhiên để nghiên cứu ra một con ma thú cấp cao thì cái giá phải bỏ ra cũng không nhỏ. Từ nguyên liệu, vũ khí, đến lập trình, lưu linh hồn gốc, và triệu hồi, mỗi giai đoạn đều cần một lượng lớn linh lực. Nhưng Lâm Khang không quá lo điểm này. Công viên của hắn đang hoạt động rất tốt, khách ra vào nườm nượp, đó là còn chưa kể đến khu nhà nghỉ ở dưới chưa được sử dụng.

Sau khi đã để ra một phần linh lực dành riêng cho việc phát triển bí cảnh, hắn không ngần ngại sử dụng hết phần còn lại để đầu tư vào bản thân mình.

“Đúng rồi. Thẳng người lên, ưỡn ngực ra một chút,” giọng nói của Sarah vang vọng trong một căn phòng trống mà Lâm Khang dành ra để làm nơi tập luyện của mình. Hiện tại, hắn đang một mình đối đầu với hai hình nhân bằng gỗ. Mỗi hình nhân khỏe tương đương một người trưởng thành, và được trang bị một thanh kiếm gỗ không đẳng cấp.

Lâm Khang làm theo lời Sarah, tự chỉnh sửa tư thế của mình. Trong tay hắn là một cái cung đã được kéo căng dây. Mũi tên nhắm thẳng vào hình nhân gỗ trước mặt mình. Hắn hít vào một hơi sâu, rồi từ từ thở ra và buông tay, để mũi tên xé gió lao đi. Hình nhân gỗ theo bản năng né tránh, nhưng điểm này đã bị Lâm Khang, với sự trợ giúp của Ưng Nhãn Khu Vực, đoán trước được. Mũi tên của hắn cắm thẳng vào ngực nó, gây nên một tiếng ‘bụp’ nho nhỏ, trước khi hình nhân quỵ ngã và tan biến.

Sau khi trải qua vô số lần chiến đấu cùng hình nhân gỗ, Lâm Khang dường như đã quen với cách mà bọn nó tấn công. Ngay sau khi mũi tên bay đi, cái cung trong tay hắn cũng tan biến. Hắn tự hạ thấp cơ thể, dùng một chân trụ quay người lại phía sau, vừa kịp lúc thấy hình nhân thứ hai áp sát mình, kiếm gỗ giơ cao.

Lâm Khang không chần chừ đưa tay trái lên đỡ. Ngay trước khi kiếm của hình nhân va chạm với cánh tay hắn, một tia sáng lóe lên giữa hai người, và một tấm khiên nhỏ bằng đồng hiện ra vừa kịp lúc để ngăn trở đòn tấn công từ hình nhân.

Keng!

Kiếm gỗ va chạm với khiên đồng tạo nên một âm thanh chát chúa vang vọng khắp căn phòng trống, đồng thời cũng khiến hình nhân mất thăng bằng, bật về phía sau vài bước. Lâm Khang, dưới tác động của Sức mạnh khu vực thì không mảy may lay chuyển. Trước khi nó kịp lấy lại thăng bằng, hai thanh đoản kiếm không đẳng cấp hiện hình từ phía sau lưng Lâm Khang rồi tự phóng mình đi. Một cái găm vào đầu hình nhân, một cái vào ngực, làm cho nó tan biến tại chỗ.

Hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi, trước khi làm cho cái khiên đồng trong tay mình tan biến.

“Ừm, không tệ nha,” Sarah nhào đến ôm chầm lấy Lâm Khang, rồi nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay vẫn hơi run run vì va chạm của hắn. “Khả năng triệu hồi vũ khí của ngài đúng là quá hữu dụng. Nhưng tiêu tốn cũng không ít, đúng không?”

“Chỉ là đồ không đẳng cấp, cũng không tốn nhiều lắm,” Lâm Khang cười cười, xoa đầu nàng. Mặc dù nói cứng vậy nhưng việc vào đến tầm cận chiến vẫn còn làm hắn hơi run. Bất quá, hắn đồng ý với Sarah, cái khả năng tạo ra vũ khí từ hư không này cũng có chút quá bá đạo rồi, nếu hắn có thể duy trì linh lực để tạo ra hàng chục hàng trăm vũ khí cấp cao rồi bắn chúng về phía đối thủ…

Nghĩ đến đây Lâm Khang không khỏi cảm thấy có chút kích động. Hắn biết thừa bản thân chỉ đang sao chép kỹ năng của một nhân vật anime mà hắn đã thấy từ kiếp trước, nhưng ngầu như vậy thì ai thèm để ý là hàng gốc hay hàng sao chép chứ.

-----------------------------

Nhân vật anime này là Archer từ anime Fate/Stay Night.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.