19 Chương 19 Bí Cảnh Bá Chủ
Khi Lâm Khang tỉnh dậy vào hôm sau, hắn bỗng nhiên hét lên một tiếng đầy kinh ngạc. Trong lòng hắn không phải là Sarah, người đã ngủ cùng hắn ngày hôm qua, mà là cái cơ thể tròn tròn bằng kim loại của Arachnite.
Cũng đúng, cái con đó vẫn còn giữ phần lập trình cho phép nó đến phòng Lâm Khang ngủ. Thấy hắn thức dậy, nó cũng lật đật bò dậy, rồi không nói không rằng quay lại vị trí canh gác của mình ở tầng một, bỏ ngoài tai tiếng làu bàu chửi bới của Lâm Khang.
Mà hắn cũng đếch biết nó nghe có hiểu không nữa.
Còn về Sarah, nàng đã rời đi từ sớm rồi. Trước khi đi, nàng còn chuẩn bị bữa ăn sáng cho hắn, và để lại một bức thư xin lỗi vì sẽ không phục vụ hắn được vài hôm. Nhớ lại những gì xảy ra tối qua, Lâm Khang có chút tiếc, nhưng là một người thấm nhuần đạo lý ‘dục tốc bất đạt’, hắn cũng không trách nàng. Ngôi làng Tinh Linh đó có thể gần, nhưng nếu không biết rõ vị trí của nó thì cũng sẽ mất kha khá thời gian tìm kiếm.
Sau khi nghĩ thông suốt thì Lâm Khang cũng thấy đỡ tiếc hơn một chút, dù sao Sarah cũng đã chấp nhận hắn, chuyện đó có thể làm không sớm thì muộn.
[Nhiệm vụ phụ: Tìm hiểu về gia tộc Westfall.
Chuỗi nhiệm vụ: Sarah (I), Alice (I)
Khi có cơ hội, ký chủ hãy liên lạc với Alice để dò hỏi thêm về gia tộc Westfall. Có một vài ẩn tình mà bản thân Sarah cũng không biết rõ.
Phần thưởng: Bản thiết kế gốc: Dây chuyền truy dấu
Thất bại: Không có trừng phạt, nhưng kết quả thu được từ nhiệm vụ này sẽ ảnh hưởng đến những nhiệm vụ sau trong chuỗi.]
Khi Lâm Khang vừa cầm đũa lên thì một bảng thông báo nhiệm vụ hiện lên trước mặt hắn. Hắn ngẩn ra vài giây trước khi đọc qua nó một lượt.
“Lâu lắm mới thấy mày xuất hiện nhỉ?” Hắn cười cười, ngước nhìn lên trần nhà.
[Hệ Thống chỉ xuất hiện khi cần thiết hoặc nếu ký chủ có câu hỏi. Ký chủ mấy ngày nay bận việc khác nên Hệ Thống cũng không làm phiền.]
“Mày…đang dỗi đấy à?” Lâm Khang cau mày. Hắn có cảm giác, từ sau khi tăng lên cấp hai, cách Hệ Thống nói chuyện có chút thay đổi.
[Hệ Thống chỉ nói sự thật.]
“...Thôi, bỏ đi,” Lâm Khang suy nghĩ thêm một chút rồi lại quyết định bỏ qua. Nếu Hệ Thống bớt cứng nhắc thì hắn cũng được lợi chứ không hại. “Mà tao không biết mày có thể giao nhiệm vụ không liên quan đến bí cảnh đấy?”
[Nhiệm vụ của Hệ Thống là giúp đỡ ký chủ và người của ký chủ. Nhiệm vụ này sẽ có lợi cho sự phát triển của ngài sau này.]
“Vậy sao…?” Lâm Khang trầm ngâm một lúc, vừa nghĩ vừa ăn. “Vậy tao có thể viết thư cho Alice rồi để Sarah mang về chứ? Đó là cách nhanh nhất rồi.”
[...]
[Hệ Thống khuyên ngài không nên nóng vội với các nhiệm vụ phụ.]
Lâm Khang lườm trần nhà một cái. “Mày định nói cái gì nữa, đúng không?”
[...]
[Hệ Thống không được phép đưa ra chỉ dẫn cho nhiệm vụ nếu chỉ dẫn đó không nằm trong cửa sổ thông báo.]
“Nhưng mày muốn nói?” Hắn lại hỏi.
[...]
[...]
[Ký chủ không nên để Sarah biết ngài đang điều tra gia đình nàng…]
“Hở?” Lâm Khang có chút chột dạ. “Rốt cuộc cái ‘ẩn tình’ này là cái gì vậy?”
Lần này, Hệ Thống không trả lời hắn, mặc cho Lâm Khang gọi nó nhiều lần. Hắn có chút đau đầu, chẳng lẽ đằng sau vụ xử tử toàn gia tộc nhà Sarah là bí mật động trời nào sao?
Nhiệm vụ này thực sự gợi lên sự tò mò của Lâm Khang, nhưng càng nghĩ về nó thì những giả thiết của hắn càng bay xa. Mà bực cái, hắn không thể hỏi trực tiếp Sarah, và cũng không thể nhờ nàng đưa thư. Nếu Hệ Thống đã phá quy định để cảnh cáo hắn, thì hậu quả của việc này có vẻ rất nghiêm trọng.
“Ầy…” Lâm Khang thở dài, mất cả hứng ăn cơm. Tuy vậy, hắn vẫn cố ăn hết, dù sao đây cũng là công sức mà Sarah bỏ ra. “Dẹp đi, sau này có khách đến thì tìm một người có thể tin cậy được rồi nhờ vậy.”
Vứt những ý nghĩ về Sarah và gia đình nàng qua một bên, Lâm Khang ăn xong bữa sáng thì lại bắt đầu một ngày làm việc khác. Nội dung công việc hôm nay là chế tạo dây điện, hoặc ít nhất là thứ nhìn giống dây điện, với lõi hợp kim được bọc bởi một lớp cao su dày. Để thực hiện kế hoạch cho tầng hai, Lâm Khang sẽ cần rất, rất nhiều loại dây này.
Ý tưởng về ma thú hắn cũng đã có, ngoại trừ một số tổ nhện rải rác ở các nơi, phần lớn ma thú ở đây sẽ mang hình dáng của các đồ vật thông thường trong văn phòng - ví dụ như dập ghim, hay bút, hoặc các loại máy in, máy tính, máy nước nóng sau khi hắn nghiên cứu thành công cách chế tạo nhựa.
Tuy nhiên, không phải tất cả các vật dụng ở tầng này đều là ma thú. Mục đích chính của Lâm Khang là muốn đưa ngoại nhân vào một thiết lập nửa thật nửa giả, làm bọn hắn phải đề cao cảnh giác mọi lúc, không biết những thứ xung quanh có sắp tấn công mình không.
Cũng nên nói qua là các loại máy móc này, nếu không phải ma thú, thì cũng chỉ là những bản sao không thể hoạt động được. Lâm Khang có thể dùng linh lực thay cho điện, nhưng các linh kiện tinh vi thì hắn vẫn chưa có cách nào thay thế.
Nếu đã nói đến ma thú, đương nhiên không thể thiếu Boss tầng. Lần này Lâm Khang không định nâng cấp một con có sẵn, mà sẽ tạo ra một con hoàn toàn mới - Hệ thống dây điện. Nó không có vị trí nhất định, mà sẽ bao phủ toàn bộ tầng hai, xen lẫn những dây điện ‘thật’, rồi tùy cơ tấn công hoặc bắt cóc những kẻ xâm nhập. Nếu có kẻ nào đến được gần cửa xuống khu an toàn thứ hai, toàn bộ cơ thể nó sẽ tập trung về đó để bảo vệ cánh cửa này.
Bất quá, Hệ Thống cũng đã cảnh báo hắn về việc tạo ra một con ma thú ‘không thể bị đánh bại’ như rắn chín đầu như vậy sẽ tạo ra sự mất cân bằng, nên Lâm Khang đã chỉnh lại thiết kế một chút. Con Boss này sẽ có một dây điện ‘chủ’ với kích thước khác biệt, được nối liền với một hộp điện cạnh cửa xuống. Hộp này chính là ‘trái tim’ của nó. Đồng thời, nếu cắt đứt dây điện chủ, thì phần bị cắt đứt, không kết nối đến hộp điện nữa sẽ được coi là đã ‘chết’.
Nhìn chung, sức sát thương của ma thú tại tầng hai này không quá cao so với tầng một, nhưng bù lại những cuộc tập kích sẽ diễn ra liên tục và thường xuyên. Để hỗ trợ thêm cho điều này, Lâm Khang không đặt hòm thưởng ở tầng hai. Thay vào đó, hắn sẽ rải phần thưởng khắp tầng. Một cái áo không có đẳng cấp treo trên một cái ghế, trong túi có chút tiền lẻ, hoặc vài viên đá quý trong một cái hộc bàn nào đó. Đôi khi một cây cảnh lại chính là một gốc thảo dược, hoặc máy bán nước có thể cho ra dược thủy nếu đối phương dùng máu để trả. Nếu đã sử dụng qua khu an toàn ở trên, họ sẽ không còn lạ lẫm với điều này.
Tóm lại chính là lấy lượng bù chất. Tuy phần thưởng nhỏ, nhưng lại rất nhiều. Hơn nữa, nó còn rải rác khắp tầng, nhằm dẫn dắt những kẻ xâm nhập đi vòng quanh thay vì xông thẳng đến cửa xuống.
Tất nhiên như vậy cũng có chút nhàm chán, nên Lâm Khang định sẽ để một vài đồ có giá trị ở những nơi ít ai ngờ đến, như sau một cánh cửa, hay trong thùng rác.
Bất quá, để làm được những điều này, hắn còn thiếu rất nhiều linh lực.
“Mong rằng Sarah có thể mang về tin tốt,” Lâm Khang thở dài.
—-----------------------
Hai ngày sau, vẫn chưa có động tĩnh gì của Sarah, nhưng bí cảnh của Lâm Khang lại đón hai vị khách mới. Vừa nhìn thấy bọn họ, hắn đã có một dự cảm không lành.
Người đi trước là một Trinh Sát loài người, khoảng hơn ba mươi tuổi với gương mặt già dặn và mái tóc nâu được buộc lên thành đuôi ngựa. Theo sau người này là một nữ pháp sư Tinh Linh xinh đẹp trong chiếc áo choàng trắng với mái tóc vàng dài đến qua thắt lưng. Trong tay nàng là một cây trượng phép bằng vàng với một viên ngọc xanh lục đính trên đầu trượng.
Chỉ nhìn qua cũng thấy đây là một đôi rất chuyên nghiệp. Lần đầu tiên kể từ khi xuyên không qua đây, Lâm Khang cảm thấy mình bị đe dọa.
—------------------------
“Đúng chỗ này không, Isabel?” Khi đến trước cửa hang, Percival quay lại hỏi.
“Theo báo cáo thì đúng,” Isabel gật đầu.
“Vậy thì vào và làm cho xong việc thôi,” Percival thở dài. “Lẽ ra em không cần theo anh đến đây. Vết thương cũ còn chưa lành đâu.”
“Anh nghĩ em sẽ yên tâm để chồng mình đi một mình đến đây sao?” Nàng lườm hắn một cái thật dài. “Hơn nữa, trong báo cáo viết rằng cái bí cảnh này rất kỳ lạ. Anh nghĩ em sẽ có thể ngồi yên sau khi biết điều này à?”
Percival đã ở cùng nàng đủ lâu để biết rằng tranh cãi tiếp về vấn đề này thì cuối cùng chỉ có hắn chịu thiệt. Hắn cười cười, ra điều chịu thua, sau đó dẫn đường tiến vào trong bí cảnh. Tay phải hắn cầm một thanh đoản kiếm sáng loáng, tay trái thì không ngừng thi triển kỹ năng do thám. Isabel nói đúng, cái bí cảnh này rất lạ, và công việc của hai người không cho phép họ được lơ là.
“Kiến trúc này…Em đã từng thấy qua chưa?” Hắn hỏi vợ mình khi hai người tiến vào khu hành lang.
“Chưa từng,” Isabel lắc đầu. Hai mắt xanh của nàng liên tục nhìn hết chỗ này đến chỗ khác. Nhưng trong đôi mắt đó không chứa đầy cảnh giác như Percival, mà là sự thích thú xen lẫn tò mò. “Em đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng chưa ở đâu thấy được lối kiến trúc như thế này. Không sang trọng quý phái, thậm chí có phần khô khan, nhưng rất thực dụng.”
“Hmm,” Percival ậm ừ trong họng, tỏ vẻ đồng ý. Hắn thực ra không quá quan trọng việc một nơi có đẹp đẽ xa hoa hay không, nhưng nhìn vào cách một chủ bí cảnh xây dựng lãnh địa của mình, có thể cho biết rất nhiều điều về người chủ đó. Bản thân hắn cũng phải công nhận rằng cái bí cảnh này không đơn giản.
Hai người tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện, cho đến lúc Percival giơ tay ra hiệu cho Isabel dừng lại.
“Ánh sáng đang giảm dần. Có thể chúng ta đang đi vào một cái bẫy,” hắn cau mày nói. “Vậy nhưng kỹ năng do thám lại không dò ra nguy hiểm nào, nên cái bẫy này có lẽ sẽ lợi dụng những thứ có sẵn ở đây…”
Percival liếc nhìn khung cảnh xung quanh một chút, rồi quay lại nhìn vợ mình.
“Dùng phép thắp sáng đi.”
“Vâng,” Isabel gật đầu rồi giơ trượng phép lên. Nàng hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của hắn. Sau một câu chú ngắn, từ đầu trượng xuất hiện hai quả cầu ánh sáng to cỡ đầu người. Hai quả cầu này lơ lửng trên đỉnh đầu đôi vợ chồng, soi sáng mọi thứ xung quanh.
“Được rồi, đi thôi, nhưng đi chậm một chút,” Percival gật đầu. “Sẵn sàng phép bảo vệ, đề phòng bất trắc.”
Hai người cứ như vậy từ từ tiến sâu vào bí cảnh.