Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 15 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

15 Chương 15 Bí Cảnh Bá Chủ

Sylvia ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó, và cảm thấy tim mình thót lên một nhịp. Nàng đã từng tiếp xúc qua với nhân loại, nhưng chưa bao giờ thấy một người đẹp trai đến vậy. Người này mặc áo choàng đen. Mái tóc hắn cắt ngắn, cùng đôi mắt đen cương nghị nhưng cũng rất hiền hòa đang nhìn bọn họ. Thậm chí nàng còn thấy một tia hài lòng tán thưởng trong đó, nhưng không thể hiểu được nguyên nhân.

“Ng…ngươi là ai?” Ở phía trước, Lyon chĩa cây đũa phép của hắn thẳng vào người mới đến và hỏi. Giọng của thằng bé có chút run.

“Hmm…Ta là Du Hành Giả. Nhưng câu đó phải để ta hỏi mới đúng chứ? Một lũ trẻ đang làm gì trong bí cảnh vậy?”

“Bọn ta…bọn ta không phải trẻ con!” Lyon thấy mặt mình nóng lên một chút.

“Vậy sao?” Một nụ cười tinh quái hiện lên trên khuôn mặt người kia. “Vậy có lẽ ngươi cũng không cần giúp đỡ nhỉ? Người lớn thì tự lo được cho mình, đúng không?”

“Đúng!...À không, không phải!” Lyon lắp bắp. “Ý ta là…bọn ta đúng là có chút trẻ…”

“Ừ, ngoan,” người đó bật cười thành tiếng, rồi tiến lại gần bọn họ, mặc kệ sự phản đối của Lyon mà đem Theo cõng lên lưng mình. “Đi thôi, ta đoán các ngươi không nhớ đường ra, phải không? Ngươi cũng lại cõng cô bé bất tỉnh kia đi. Định để con gái làm việc nặng còn mình đi tay không sao?”

Lyon chỉ hừ một tiếng, sau đó nhìn đi chỗ khác mà không trả lời. Nhưng dù vậy hắn vẫn lóc cóc cõng Sylvie chạy theo sau người đó. Thấy bạn mình như vậy, tâm tình Sylvia như buông lỏng mà bật ra một tiếng cười nhỏ. Nhìn bóng lưng của người đến giúp bọn họ, bất giác nàng thấy có chút yên tâm.

“Cũng là vì hắn quá tự tin đi,” nàng vừa nghĩ thầm vừa lắc đầu. “Ở trong bí cảnh một mình mà vẫn tỏ ra chẳng phải chuyện gì to tát.”

“Ngài…chỉ có một mình sao?” Sau cùng, nàng cất giọng hỏi. Một phần vì tò mò, một phần vì nàng không thích sự yên tĩnh.

“Đúng vậy. Ta cũng từng có một đồng đội, bất quá nàng có việc nên đã rời đi rồi,” người đó thở dài.

“Như vậy…không nguy hiểm sao?” Sylvia cau mày hỏi. Nghe đến việc người đó có một nữ đồng đội, tự nhiên nàng thấy hơi khó chịu.

“Ở bí cảnh này? Không nguy hiểm,” hắn cười một tiếng. “Nó còn quá trẻ. Còn các ngươi là vì sao đến đây?”

“Bọn ta đến từ một ngôi làng Tinh Linh ở gần đây,” Sylvia trả lời. “Hôm nọ em gái ta, Sylvie, phát hiện ra bí cảnh này nên rủ cả đám đến thám hiểm. Như ngài nói đó, đây là một bí cảnh trẻ. Quanh đây không có nhiều chỗ luyện tập tốt như vậy. À quên nữa, ta tên Sylvia, kia là Lyon, còn người trên lưng ngài là Theo.”

“Đúng vậy, bọn ta là muốn trở thành Du Hành Giả đó,” Lyon chen vào. Nhưng tự nhiên sau đó, ánh mắt thằng bé cụp xuống, có chút buồn bã. “Nhưng ta cũng còn quá yếu đi. Ta chẳng làm được gì ngoài việc dựng ma pháp bảo vệ rồi nhìn đồng đội liều mạng.”

“Ngươi còn trẻ, đừng có bi quan như thế,” người đó liếc nhìn Lyon rồi mỉm cười. “Ngươi đã bảo vệ được hai nàng, để cho tên này có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu. Vì vậy cả bọn mới có thể sống sót đó.”

“Hừ…không cần ngươi an ủi,” Lyon lại quay phắt mặt đi, nhưng giọng nói cũng đã có thêm mấy phần hòa hoãn.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã quay trở lại được cửa hang. Sylvia chạy đến đỡ lấy em gái mình, để Lyon rảnh tay nhận lại Theo. Sau đó hai người quay lại đối mặt với người bí ẩn kia.

“Ngài không ra sao?” Sylvia hỏi.

“Ta còn có việc phải làm ở đây. Chỉ là tiện đường giúp các ngươi thôi,” người đó lắc đầu rồi định quay người rời đi. Nhưng mới được vài bước, hắn như nhớ ra chuyện gì, bèn quay lại. “Sylvia nhỉ?”

“Vâng?” Nàng chớp chớp mắt, có chút ngạc nhiên.

“Cái này, vẫn là cho ngươi đi,” hắn giơ một tay lên không trung, từ đó hiện ra một con nhện. Thoạt nhìn thì nó không khác gì con đã bị chết lúc trước, nhưng là một Thuần Ma Sư, Sylvia biết rằng nó mạnh hơn không ít.

“Cho…cho ta?” Nàng lắp bắp một hồi.

“Ngươi là một Thuần Ma Sư, không phải sao?” Người đó nhướng mày hỏi. “Nhìn bên cạnh ngươi không có con ma thú nào, chắc là vừa bị diệt rồi đi. Tiện đây ta có một con. Cho ngươi.”

“Ê ê, còn ta thì sao? Lyon ủy khuất kêu lên. “Ta không được gì sao?”

“Ngươi à? Trở nên mạnh mẽ thêm chút nữa đi đã,” Người kia cười to. Mà Lyon cũng chỉ biết trừng mắt lườm hắn chứ không làm được gì.

“Ta…ta có thể nhận sao?” Sylvia vẫn nhìn chằm chằm con nhện, có chút bất ngờ.

“Ta nói có thể là có thể,” hắn đưa con nhện cho nàng, mà nàng cũng vô thức đưa tay ra nhận lấy. “Nó đang ở trong trạng thái ngủ. Ngươi nên thuần phục nó nhanh một chút. Ma thú trong bí cảnh đem ra ngoài, nếu không được thuần phục thì một thời gian sau nó sẽ biến mất. Con này là hàng hiếm đó, đừng có để phí.”

“À…Vâng. Vậy cảm ơn ngài, cả về con nhện lẫn việc lúc nãy,” Sylvia cười tươi, ôm lấy con nhện vào trong ngực. Mặt nàng tự nhiên xuất hiện một tia đỏ ửng.

“Ừ, vậy nếu không còn gì nữa thì các ngươi về đi thôi.”

Lần này hắn quay lưng đi thật. Tuy nhiên, trước khi hắn đến ngã rẽ, Sylvia lại hỏi to.

“Nhưng chúng ta còn chưa biết tên ngài…?”

Người đó dừng lại một lúc rồi quay lại nhìn nàng.

“Nếu lần sau gặp lại được ta, ta sẽ cho các ngươi biết tên.”

Sau đó, hắn cười và nháy mắt với nàng một cách tinh quái, rồi biến mất sau ngã rẽ.

“Một tên lập dị…Nhân tộc đều như vậy sao?” Ở phía sau nàng, Lyon làu bàu một hồi.

—-------------------

Lại một thời gian nữa qua đi. Lâm Khang vẫn tiếp tục guồng quay của công việc một cách đều đặn. Bất quá, lần này cũng không đến nỗi quá chán. Sau khi thương thể lành, nhóm Tinh Linh trẻ kia lại tiếp tục tìm đến bí cảnh của hắn để luyện tập gần như mỗi ngày. Tuy nhiên, bọn chúng đã rút kinh nghiệm và học hỏi cũng rất nhanh. Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn, những cái bẫy và trò đánh lạc hướng của Lâm Khang đã gần như mất tác dụng.

Nhưng cho dù vậy, bọn nó vẫn không dám tiến vào phòng có Arachnite canh giữ. Lần đầu đến được đó, Theo cùng Sylvie có ngó vào thám thính một hồi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định quay trở ra.

Sylvia cũng thu được chút tiến bộ cho riêng mình. Bây giờ nàng đã có thể điều khiển hai ma thú cùng lúc, và quyết định thuần phục thêm một con nhện con. Lâm Khang cũng không ngại cho nàng. Dù sao nhóm của nàng mỗi lần tiến vào đều cho hắn một lượng không nhỏ linh lực.

Mọi việc cứ như vậy trôi qua, cho đến một hôm, khi cấu trúc tầng hai của bí cảnh sắp hoàn thành, thì bọn chúng không đến nữa. Sau một tuần như vậy, Lâm Khang ở trong bí cảnh không thể ra ngoài, tâm trạng chuyển từ bứt rứt sang lo lắng, nhưng hắn cũng lực bất tòng tâm.

Mãi đến ba ngày sau, Lâm Khang mới nhận thức được có ngoại nhân khác tiến vào bí cảnh. Hắn vội dồn sự chú ý về phía cửa hang, nhưng sau đó lại thất vọng một phen.

“Không phải bọn nó,” hắn thở dài. Đứng trước cửa là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen được búi gọn gàng phía sau đầu. Nàng cao chỉ đến ngực hắn là cùng. Đôi mắt đen sắc sảo của nàng không ngừng đảo quanh, ghi nhớ hết cảnh vật xung quanh. Trên người, nàng mặc một bộ đồ Trinh Sát ôm sát lấy thân hình gợi cảm của mình. Ở đoạn giữa áo giáp da và đôi bốt cao mà nàng đang mặc là một khoảng đùi trắng muốt.

Đã lâu không gặp Alice, Lâm Khang cũng không có chỗ phát tiết dục hỏa trong người, nên nhìn thấy cảnh này cũng có chút khó chịu. Tuy nhiên, hắn cũng không quá chú ý đến cô gái đó, cho đến lúc nàng cất tiếng nói.

“Ngài chủ bí cảnh, có thể gặp mặt được không? Em theo lệnh tiểu thư Alice đến gặp ngài.”

Chỉ cần nghe đến cái tên Alice, Lâm Khang đã đứng bật dậy, hướng về phía cửa hang mà phóng tới. Chỉ vài phút sau, hắn đã đứng đối diện với cô gái lạ mặt.

“Ngài là chủ bí cảnh sao? Ngài Lâm Khang?” Nàng hỏi.

“Là ta,” Lâm Khang gật đầu. “Alice gửi ngươi đến đây sao?”

“Vâng. Em là Sarah, hầu gái riêng, cũng là cận vệ của tiểu thư Alice. Rất vui được gặp ngài,” Sarah nhún gối, cúi chào một cách thành thục. Không hổ danh là hầu gái của một gia đình Công tước.

“Hân hạnh,” Lâm Khang gật đầu có chút cứng nhắc. “Đối với ta không cần lễ nghi như vậy đi. Ta có chút không quen.”

“Em sẽ cố gắng,” nàng lại cúi đầu lân nữa, làm cho hắn cũng đến bó tay.

“Vậy Alice gửi ngươi đến đây có chuyện gì vậy? Mà chỉ có một mình ngươi sao?”

“Vâng, em đến một mình. Tiểu thư chỉ gửi mình em vì em là người mà nàng tin tưởng nhất,” Sarah trả lời, đồng thời lấy ra một bức thư từ trong túi. “Đây là thư của tiểu thư gửi cho ngài.”

Lâm Khang nhận lấy bức thư. Điều đầu tiên hắn thấy là một hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ trang giấy. Đó là mùi hương của Alice, làm cho hắn có chút bồi hồi. Sau đó, hắn đọc bức thư một lượt. Lúc đầu vẻ mặt bình thản của hắn dần trở nên có chút phấn chấn, nhưng càng đọc, hắn càng lộ vẻ chấn kinh.

“Cái này…” Lâm Khang có chút cạn lời. “Ngươi biết nội dung bức thư này chứ?”

“Em biết.”

“Và ngươi đồng ý?”

“Em sẽ làm những gì tiểu thư Alice muốn.”

“Kể cả việc…”

“Kể cả việc…hầu hạ ngài,” Sarah vẫn rất bình tĩnh, nhưng ở trong bí cảnh, không gì có thể thoát khỏi mắt Lâm Khang. Hắn đã thấy một chút kinh hãi cùng chần chừ trong giọng nói, cùng một chút màu đỏ xuất hiện trên mặt nàng.

“Được rồi,” hắn thở dài. “Ta nhận những mẫu vật mà Alice gửi đến để nghiên cứu. Thậm chí có thể cùng ngươi lập khế ước đồng minh. Nhưng còn ngươi…vẫn là quay về đi.”

“Ngài chê em sao?” Sarah ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Dù sao nàng cũng rất tự tin về ngoại hình của mình.

“Không phải chê, nhưng…”

“Vậy hãy cho em ở lại,” Sarah cắt lời hắn. “Nếu em trở về, tiểu thư Alice sẽ rất giận. Trước giờ em chưa bao giờ phụ sự tin tưởng của nàng.”

“Ngươi phải biết, sống ở đây không dễ dàng,” Lâm Khang thở dài, gãi gãi đầu một hồi. “Ngươi đã quen với sự náo nhiệt của thành phố lớn rồi, nếu đến đây ở sẽ chỉ có ta và bọn ma thú. Ngươi chịu được sao?”

“Ngài không cần phải lo chuyện đó. Để trở thành cận về của tiểu thư, em cũng rất có khả năng chịu khổ.”

“Vậy ngươi cũng công nhận là nó khổ, đúng không?” Lâm Khang cười to. “Đi, quay về đi, bảo với Alice là ta không vừa ý ngươi, hay đổ tội cho ta thế nào cũng được.”

“Em sẽ đứng đây luôn cho đến lúc ngài đồng ý,” Sarah đáp lại, vẫn không nhúc nhích, nhưng hai mắt nàng nhìn hắn đầy thách thức.

Lâm Khang cũng chỉ biết nhìn nàng đầy trăn trối.

“Alice ơi Alice à, ta yêu nàng vậy mà nàng lại gửi cho ta một đứa cứng đầu như thế này…” Hắn thầm nghĩ. Hắn cũng chịu thua rồi, nhìn cái dạng này, Sarah dám đứng đây thật lắm, mà Lâm Khang làm sao nỡ bạc đãi người mà Alice gửi cho hắn.

“Được rồi, ngươi thắng. Theo ta,” cuối cùng, hắn thở dài, quay đầu bước vào trong hang. “Nếu thấy quá cực khổ, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Ngươi có thể chờ ở phòng ta một chút, chúng ta thành lập khế ước, sau đó ta sẽ làm cho ngươi một phòng riêng.”

“Ngài không cần phải…”

“Ở lại đây thì phải nghe lời ta, không phải sao?” Lâm Khang gằn giọng. Hắn không thể nhượng bộ cô nàng này mãi được.

“Dạ…” Thấy hắn có chút nổi giận, Sarah chỉ đành cúi đầu nghe theo.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.