Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 12 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

12 Chương 12 Bí Cảnh Bá Chủ

Trước khi Alice đến, cảm giác về ngày đêm của Lâm Khang như hòa lẫn với nhau thành một mỡ hỗn độn. Cơ bản vì hắn không cần quan tâm ngày đêm. Khi có linh lực, hắn sẽ xây dựng và gia cố bí cảnh. Khi linh lực cạn kiệt thì hắn ngủ, cứ thế lặp lại. Vậy mà hắn vẫn cảm thấy thời gian trôi đi có chút chậm.

“Vậy mà sao lần này ba ngày lại nhanh vậy chứ,” Lâm Khang thở dài, vòng tay qua eo Alice, kéo nàng về phía mình. Alice cũng thuận theo, dựa đầu nàng lên vai hắn. Hai người đang đứng tại cửa hang, nơi hắn gặp Alice lần đầu tiên.

“Em phải đi rồi,” Alice quay người ra trước ngực Lâm Khang, rồi vòng tay qua ôm hắn. “Những thứ cần phải chú ý mà em đã nói, ngài nhớ chứ?”

“Ta nhớ,” Lâm Khang gật đầu. “Nàng cứ yên tâm về nhà. Sau khi làm theo mấy gợi ý của nàng, bí cảnh tầng một có vẻ khá hơn trước nhiều.”

“Ừm. Nhưng bây giờ cũng có tầng hai rồi, ngài nên rời phòng hạch tâm xuống đó. Cũng hạn chế tăng độ khó tầng một thêm nữa. Em không muốn một ngày nhận được thư mời gia nhập liên minh để diệt ngài đâu.”

“Ta nghe nàng,” hắn đáp trả.

Hai người đứng nói chuyện dặn dò nhau như vậy một hồi lâu, nhưng cuối cùng Alice vẫn phải đi. Nàng lưu luyến hôn Lâm Khang một lần nữa, sau đó bước ra khỏi bí cảnh. Ngay lúc Alice đi qua cửa hang, Lâm Khang đã không thể nhìn thấy nàng nữa do có bức tường ánh sáng cản ngay đó. Nhưng hắn vẫn đứng đó một lúc lâu, rồi mới thở dài, quay gót bước lại vào trong hang.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy hận việc mình không thể ra khỏi bí cảnh.

Bất quá, Lâm Khang cũng không phải kiểu người để tâm trạng nặng nề cản trở mình làm việc. Trong ba ngày qua, theo sự gợi ý của Alice, hắn đã cải tiến tầng một của bí cảnh một chút. Đầu tiên là mở rộng diện tích, không quá nhiều, nhưng đủ để thêm vào một số phòng phụ và ngõ cụt. Tại một căn phòng rộng bằng một nửa phòng Boss, Lâm Khang đặt vào đó chiếc hòm phần thưởng cũ vốn ở sau Arachnite. Còn đối với hòm mới, hắn cho vào nhiều bạc Flaure hơn một chút, cùng với một áo choàng pháp sư và một cái đoản đao. Cả hai đều cấp Sắt.

Tất nhiên cái hòm thưởng cũ cũng không phải cho không. Lâm Khang giảm bớt lượng tiền thưởng trong đó, rồi đặt vào một con nhện nổ. Bọn này bây giờ đã hoàn thành và có thể di chuyển được. Khi có người mở hòm, nó sẽ nhảy ra, bám vào người đối phương và phát nổ, sau đó những con nhện khác sẽ bắt đầu tấn công. Tuy nhiên, Lâm Khang muốn ‘dạy’ những kẻ xâm nhập, để cho họ dần dần ‘học’ và ‘chơi’ theo luật của hắn, trên sân chơi của hắn, nên con nhện nổ trong hòm này cũng không đủ sức giết người, chỉ là muốn cho họ một bài học thôi.

Nếu bọn họ vẫn không học được cách kiểm tra những cái hòm thưởng của hắn một cách cẩn thận trước khi mở, thì cái hòm sau sức nổ sẽ to hơn, rồi to hơn nữa. Đến lúc đó họ có chết cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình đi. Hắn chính là muốn dùng những bài học như vậy để câu dẫn ngoại nhân, tập cho họ thói quen làm theo sự sắp xếp của hắn. Hắn có rất nhiều ý tưởng cho các tầng, nhưng để thực hiện được chúng, hắn cần các người chơi phải nghe lời và chơi theo luật.

Nghĩ đến đây, Lâm Khang không khỏi bật cười, như là hắn đang xây một công viên giải trí cho chính mình vậy.

Lại nói tiếp về tầng một, cái bẫy ánh sáng tuy rằng rất hiệu quả trong việc phá đội hình của ngoại nhân, nhưng cũng rất dễ bị phá, và khả năng sử dụng lại được trên cùng một nhóm người là không cao. Vì vậy, Lâm Khang đã đặt thêm vài cái bẫy khác sâu hơn trong khu hành lang, chủ yếu là bẫy nổ do những con nhện mới bò từ trên trần xuống kích hoạt. Như vậy sẽ gây được chút khó khăn cho các Trinh Sát còn non tay, do lũ nhện này không có vị trí cố định.

“Lũ này tuy sát thương cao, lại cơ động, những vẫn là quá đắt đỏ, không thể dùng nhiều,” Lâm Khang thở dài. Bọn đó đắt gấp đôi nhện cơ bản, đúng là cắt cổ.

Một lúc sau, hắn đã quay về đến cửa phòng mình. Lâm Khang đứng từ ngoài nhìn vào căn phòng mà hắn vừa mới cùng Alice chung sống, ngốc ra một lúc, sau đó dứt khoát đem hạch tâm mang ra, rồi sử dụng linh lực của mình đem cải tạo cả căn phòng thành một cầu thang xoắn dẫn xuống khu an toàn đầu tiên.

[Nhiệm vụ chính: Xây dựng khu an toàn theo ý ký chủ, sau đó xây cầu thang xuống tầng hai.

Phần thưởng 1: Chức năng đặt ‘điểm tự tạo ma thú’.

Chức năng này giúp cho ký chủ không cần phải tự mình bổ sung ma thú mỗi khi bọn chúng bị giết. Tuy nhiên, không giống với việc hồi sinh của Boss tầng, điểm tạo ma thú này vẫn sẽ tiêu tốn linh lực mỗi khi có ma thú mới được tạo ra.

Mỗi điểm tạo ma thú có thể nhận một ‘linh hồn gốc’, ký chủ có thể thiết lập số lượng tối đa mà loại ma thú đó có thể tồn tại trong một tầng.

Tuy nhiên, ký chủ cần lưu ý rằng những điểm này có thể bị ngoại nhân phát hiện và phá hủy, nên xin ngài cẩn trọng trong việc chọn vị trí để đặt chúng. Nếu điểm tạo ma thú bị phá hủy, linh hồn gốc trong đó sẽ quay trở lại không gian trữ vật.

Phần thưởng 2: Chức năng lưu trữ linh hồn gốc tự tạo.

Từ trước đến này, nếu muốn làm ra dị bản từ một linh hồn gốc, ký chủ vẫn phải triệu hồi ma thú ra rồi mới bắt đầu tiến hành thay đổi đối với từng cá nhân. Với chức năng này, ngài có thể đem những thay đổi đó lưu lại thành một linh hồn gốc mới. Lượng linh lực dùng cho mỗi lần lưu sẽ dựa trên độ phức tạp của ma thú trong linh hồn đó.]

Lâm Khang đọc xong giới thiệu nhiệm vụ mà hai mắt sáng bừng lên. Hai cái phần thưởng này cũng quá tiện nghi rồi đi, đúng lúc hắn đang phát sầu không biết làm sao để quản lý các tầng một cách hiệu quả sau khi mở thêm tầng mới.

Tức thì, tinh thần Lâm Khang phấn chấn hẳn lên. Hắn liền bước xuống khu an toàn và bắt đầu xây dựng. Trong mấy ngày vừa rồi, Lâm Khang đã cân nhắc qua rất nhiều ý tưởng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định xây khu an toàn này đơn sơ một chút. Tất nhiên như vậy thì không thể thu giá quá cao, nhưng hắn chấp nhận.

Lý do thứ nhất của việc này là, hắn không muốn bị chiếm tiện nghi một cách quá dễ dàng. Tầng một theo hắn như vậy là quá dễ, chỉ cần những kẻ xâm nhập cẩn thận một chút là có thể vượt qua hầu hết các thử thách, ngoại trừ Arachnite. Hắn không thể cứ thế mà thưởng cho họ sự tiện nghi quá cao cấp.

Lý do thứ hai, những người đi được đến đây, và phải dừng chân tại đây, thì hầu như đều là những Du Hành Giả cấp thấp, hoặc là người mới vào nghề. Mà những kẻ như vậy vốn không có nhiều linh lực trong người. Máu của họ không có giá trị cao. ‘Nghèo’ như vậy sao trả được phí để dùng dịch vụ tốt? Lâm Khang làm ăn cũng không muốn lỗ vốn đâu.

Vậy nên, muốn ở khách sạn năm sao thì cố trở nên mạnh mẽ và xuống những tầng dưới sâu đi.

Nghĩ đến đây, Lâm Khang lập tức bắt tay vào xây dựng. Hắn đem khu an toàn tạo thành một cái hành lang dài, với lối kiến trúc giống tầng một. Dọc hai bên tường là hơn mười cái cửa dẫn đến những căn phòng nghỉ dành cho cá nhân. Bên trong cũng không có gì đặc sắc, chỉ có một chiếc giường gỗ, phía trên đó là chăn gối nệm làm bằng một loại vải rẻ tiền. Sau khi giết ba tên đánh thuê kia, Lâm Khang đã có thừa dữ liệu để tạo ra những loại vải tốt hơn, nhưng ở đây thì như vậy là được rồi.

Ngoài ra thì trong phòng cũng có một bộ bàn ghế gỗ, tất nhiên là cũng rẻ tiền.

Phía bên ngoài, cạnh cửa mỗi phòng là một chiếc đĩa nhỏ. Ngoại nhân có thể nhỏ máu của mình lên đây, đến khi đủ thì cửa phòng sẽ tự mở. Tất nhiên nó cũng có thể ghi nhớ linh lực đó là của người nào, trong trường hợp người thuê phòng cần đi ra ngoài. Mỗi lần thuê phòng kéo dài tám giờ đồng hồ. Quá thời gian đó, nếu không tự giác đi ra thì lần sau kẻ đó sẽ không thuê được phòng nữa.

Chỉ dẫn chi tiết cho tất cả những thứ này đã được Alice khắc trên một tấm bảng gỗ. Bảng này bây giờ được Lâm Khang đặt ở vị trí dễ thấy nhất, để tất cả mọi người có thể thấy nó ngay khi vừa bước xuống cầu thang.

Bất quá, tất cả những công đoạn này vẫn cần Lâm Khang phải giám sát. Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách để hoàn toàn tự động hóa. Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, quy mô mọi thứ bây giờ vẫn còn nhỏ. Hắn vẫn có thể kiểm soát được.

Tiếp đến, ở cuối hành lang là một khu nhà vệ sinh kiêm nhà tắm. Ai muốn sử dụng những thứ này, đương nhiên phải trả bằng máu, tuy nhiên giá thành rẻ hơn phòng ngủ nhiều.

Đi xa hơn một chút là khu cuối cùng của vùng an toàn, cũng là khu nhàm chán nhất. Đây chính là một căn phòng rộng, chẳng có gì ngoài bốn bức tường. Mục đích của nó là để những tên không trả được tiền dịch vụ dựng lều nghỉ ngơi.

Kiểm tra lại một lượt các hạng mục, Lâm Khang gật gù một cách hài lòng. Tóm tắt lại thì không có mấy, nhưng sau khi mở ra tầng hai, lượng linh lực kiếm được từ ba tên đánh thuê bị rút đi gần hết. Lâm Khang lại trở về cảnh nghèo khó ban đầu. Cho nên để xây cái khu này cũng tốn của hắn vài ngày thời gian, vừa làm vừa nghỉ.

"Cuối cùng cũng hoàn thành. Sau này kiếm cho ta nhiều linh lực một chút nha," hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại đầu cầu thang, tập trung chú ý vào bức tường đối diện, từ đó mở ra lối xuống tầng hai của bí cảnh.

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính…]

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.