Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 10 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

10 Chương 10 Bí Cảnh Bá Chủ

Chương hơi dài một chút, tại mình muốn làm cho xong phần về bọn lính đánh thuê chứ không để dây dưa sang chương sau.

------------------------------

Jasper căng thẳng đến mức chân tay hắn cũng có chút mất tự nhiên, bất quá điều này cũng không cản trở hắn làm nhiệm vụ trinh sát của mình. Hắn cẩn thận dò đường trong ánh sáng nhập nhòe phát ra từ những chiếc đèn hai bên hành lang, sử dụng kĩ năng do thám lên tất cả những vật khả nghi, đồng thời ghi nhớ quãng đường mà cả bọn đã đi qua.

“Cái dãy hành lang chết tiệt này, có chút ý tứ,” Jasper vừa rủa thầm vừa ngước nhìn lên những đường ống chạy dọc trên đầu hắn, cũng như những rãnh thoát nước ở chân tường. Những rãnh này vốn đã từng được đậy bởi những lưới kim loại dày, bất quá, theo thời gian, một số nắp đậy đã bị thủng lỗ, hoặc mất đi hoàn toàn.

Hay chí ít, đó là cái thiết lập mà chủ bí cảnh tạo ra. Nó chân thực đến rợn người. Mắt Jasper đảo nhanh, hai tai dỏng lên nghe ngóng, như thể sẽ có ma thú hiện ra phục kích họ bất kỳ lúc nào vậy. Tuy nhiên tất cả những gì hắn nghe được là bước chân của chính mình cùng hai tên đồng đội gõ trên nền gạch, sau đó vang vọng khắp hành lang, tạo cho không khí nơi đây một cảm giác cô quạnh, lạnh lẽo.

“Này, đi nhanh lên chút được không? Mày muốn kiểm tra từng viên gạch một đấy à?” Giọng nói của Oswin đã có chút khó chịu.

“Còn không phải vì sự an toàn của cả lũ sao?” Jasper gằn giọng, nhưng vẫn giữ hai mắt mình đảo quanh, chứ không quay lại đôi co.

“An toàn cái con khỉ.” Tobias chen vào. “Mày xem, đi lâu như vậy rồi, có thấy cái mẹ gì đâu? Tao đoán cái bí cảnh này mới kịp xây dựng, chưa có ma thú thì đã bị chúng ta phát hiện rồi.”

“Mày bất cẩn hỏng việc một lần mà vẫn không chịu rút kinh nghiệm à?” Jasper quát lại, cuối cùng cũng không nhịn được. Hai cái thằng não ngắn này trong đầu chỉ biết nghĩ đến tiền, lại còn liên tục than thở. Hắn quyết định rồi, xong cái việc này là đường ai nấy đi. Còn cái bí mật chết tiệt của Oswin, hắn đếch cần nữa.

Tobias cũng không chịu kém, cãi lại lem lẻm. Oswin cũng phát điên lên, nhảy vào tham gia cãi vã. Ba tên cứ như vậy vừa đi vừa cãi nhau. Cho đến cuối cùng, tên Kiếm Sĩ nóng tính không nhịn nổi, đi vọt lên trước, đẩy Jasper qua một bên.

“Mẹ thằng hèn,” hắn chửi. “Không dám đi đầu thì để tao!”

Tobias cũng vượt lên, nhân tiện liếc Jasper một cái đầy vẻ khinh bỉ. Jasper bị Oswin đẩy ngã, ngẩng đầu dậy định chửi bới một hồi. Nhưng vừa mới nhìn lên, trực giác của nghề Trinh Sát ngay lập tức cho hắn biết có gì đó sắp xảy ra.

“Không! Cẩn thận!” Hắn gào lên, những đã quá muộn. Một loạt đèn vốn chỉ sáng mờ mờ hai bên hành lang bỗng nhiên chạy hết công suất, đem cả đám bọn chúng nhấn chìm vào một biển ánh sáng.

—---------------------------------

“Ha!” Lâm Khang bật cười một tiếng. Hắn đang ngồi trên giường của mình, lưng dựa vào tường, vừa nhắm chặt hai mắt, vừa quan sát ba kẻ xâm nhập thông qua khả năng của chủ bí cảnh. Trong lòng hắn là Alice. Nàng vẫn đang không một mảnh vải che thân, ngồi dựa vào ngực hắn, tập trung thi triển phép thuật trị liệu cơ bản để chữa những vết thương còn lại của mình.

Cũng không phải Lâm Khang không muốn cho nàng mặc quần áo, mà chiếc áo choàng đỏ của nàng thực sự không thể mặc được nữa, mà hắn cũng chẳng còn bộ nào khác. Nhưng lý do lý trấu thì là vậy, trong lòng hắn lại chẳng đang thích mê đi. Hắn cũng rất biết tranh thủ, một tay thì ôm lấy eo Alice, tay còn lại thì mân mê bộ ngực của nàng. Vừa như vậy vừa xem ‘công viên’ của mình đón khách, kể cũng rất thú vị.

“Hmm? Chuyện gì làm ngài vui vậy? Mấy tên kia thế nào rồi?” Thấy hắn cười, Alice ngước lên hỏi. Nàng cũng lười quản cái tay hư của hắn, mặc cho nó đi du lịch khắp cơ thể mình, dù gì thấy thì cũng thấy rồi, mà sờ thì cũng đã sờ rồi.

“Bọn hắn vừa đâm đầu vào cái bẫy đầu tiên của ta,” Lâm Khang trả lời. Ngón tay hắn gẩy nhẹ hạt đậu hồng hồng trên ngực Alice, làm nàng khẽ rên lên. “Ta còn đang lo sẽ không bẫy được chứ. Tên Trinh Sát đó đúng là quá mức cẩn thận.”

May cho Lâm Khang là vào thời điểm mấu chốt, bọn chúng quay ra cãi nhau làm cho tên Trinh Sát mất tập trung. Khu hành lang đó, càng vào sâu thì ánh sáng càng giảm dần một cách hết sức kín đáo, mục đích là để cho mắt của ngoại nhân quen dần với bóng tối, mà không để lộ ra rằng độ sáng của khu vực đã thay đổi. Đến một độ tối nhất định, bóng đèn hai bên tường sẽ phát sáng hết cỡ rồi phát nổ, tạm thời làm choáng và mù những kẻ gần đó.

Mà hiện tại, trong ba tên kia, tên Kiếm Sĩ đi đầu là người trực tiếp bị nhiều nguồn sáng chiếu vào nhất, mặt hắn lại còn bị một mảnh đèn cắm vào, máu chảy tràn xuống cổ. Hắn quỳ một gối xuống sàn, hai tay ôm mắt, chửi chết cha chết mẹ tên chủ bí cảnh khốn nạn làm ra cái bẫy như vậy. Ngay sau hắn, tên Xạ Thủ còn thảm hơn. Mắt hắn tinh nhất trong ba người, nên cũng chịu ảnh hưởng nhiều nhất. Tên này nằm sấp trên mặt đất, có vẻ như sắp ngất đi rồi.

Mà tên Trinh Sát đúng là ranh ma. Khi vừa nhận ra có gì đó không ổn, hắn liền nhắm chặt mắt lại, nên đã tránh được đòn này. Nhưng không may cho hắn, Lâm Khang không phải chỉ biết diễn một trò…

—------------------------------

“Oswin? Tobias?” Jasper gào lên. Hắn không dám mở mắt, sợ sẽ bị dính bẫy. Dựa vào tiếng chửi bới ầm ỹ phía trước, xem ra Oswin vẫn ổn, nhưng còn Tobias thì sao?

“Tobias, mày ổn chứ?” Jasper hỏi lại. Vừa nhắm chặt mắt, hắn liền dùng cả hai tay hai chân bò chầm chậm về phía mà hắn thấy Tobias lần cuối. Nhưng không được mấy bước, Jasper cảm thấy một thứ gì đó hơi nặng rớt lên lưng mình. Trong cơn hoảng loạn, hắn khua loạn tay, hất tung cái thứ đó ra một bên. Jasper còn chưa kịp thở phào thì lại lần nữa cảm thấy không chỉ một, mà ít nhất cũng phải bảy tám cái như vậy bò lên khắp người hắn.

“Không…Cái gì đây. Oswin, cứu tao!” Hắn gào lên, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra. Thứ hắn nhìn thấy là một con nhện kỳ quái bằng kim loại đang lao đến phía hắn. Tám cái chân của nó tạo ra tiếng lách cách làm người ta sởn tóc gáy. Jasper phản ứng ngay. Hắn liếc thấy đoản đao của mình rơi ngay cạnh đó, nhưng vừa định đưa tay với lấy thì hai con nhện từ trên lưng hắn nhảy xuống, chân trước sắc như dao của bọn chúng cắm vào mu bàn tay Jasper, giữ cho nó không nhúc nhích được.

“AAAA!!!” Jasper hét lên trong đau đớn. Lũ nhện trên lưng hắn cũng đã bắt đầu tấn công. Con thì đâm vào lưng, con thì nhằm thẳng gáy hắn mà đánh đến. Từng trận đau đớn truyền đến cho Jasper biết rằng hắn không xong rồi. Hai tay hắn dần mất đi chút sức lực cuối cùng, làm cho cả cơ thể hắn ngã ra trên sàn nhà lạnh lẽo bây giờ đã dính đầy máu.

Điều cuối cùng mà Jasper nhìn thấy là một con nhện leo lên người Tobias đang bất tỉnh, trước khi cắm thẳng cái chân của nó vào yết hầu tên này, kết thúc mạng sống của hắn ngay lập tức. Trước đó một chút nữa, xem ra Oswin đã hồi phục phần nào và hạ được vài con nhện bằng nắm đấm cùng chiếc Claymore của hắn. Tên đó còn có kĩ năng Mình đồng da sắt, tuy rằng cấp thấp, nhưng bảo vệ hắn qua một vài đòn của lũ nhện này vẫn còn là có thể.

“Mẹ nó…một chút nữa thôi…là ta có thể…” Hai hàng nước mắt tuôn ra từ khóe mắt Jasper trước khi một con nhện bước đến trước mặt, che khuất tầm nhìn của hắn và giơ một cái chân trước của nó lên…

—--------------------------

“Hmmm…Hai tên,” Lâm Khang rên nhẹ. Ngay khi một trong số các ngoại nhân chết đi, hắn liền cảm nhận được một lượng cực lớn linh lực truyền vào cơ thể mình. Cái cảm giác này cũng có chút quá thoải mái đi. Lâm Khang vẫn hơi e ngại việc giết người, nhưng cái cảm giác đó, cộng với việc hắn chỉ đang xem ma thú ra tay chứ không tự mình động thủ, mang đến cho hắn chút cảm giác không thật, giống như đang xem phim vậy.

Hơn nữa, mấy tên đó tìm đến đây để giết Alice, làm sao Lâm Khang để cho bọn chúng sống được.

Mặt khác, thứ làm Lâm Khang sướng run người cũng không chỉ có vậy.

“Trị thương xong rồi hả?” Hắn mở một mắt, cúi xuống nhìn Alice đang đưa dương vật của mình vào miệng mút liên tục. Nghe thấy hắn hỏi, nàng ngẩng đầu lên một chút, nhả côn thịt ra rồi cho hắn một nụ cười tinh quái.

“Chưa khỏi hẳn nha, nhưng em lại sắp hết linh lực rồi, dùng nữa sẽ nguy hiểm nên em đang chờ nó hồi phục.”

Lưỡi nhỏ lại thè ra liếm quanh đầu rùa của hắn một phát. Lâm Khang bất giác hít vào một ngụm khí lớn. Bất quá, hắn cũng không có chấp nàng, liền nhắm mắt, tập trung trở lại chiến trường bên ngoài, nhưng cái tay vẫn không quên mò xuống nắn bóp cặp mông tròn trịa của Alice. Tay còn lại thì vuốt ve mái tóc của nàng.

—------------------------

“Mẹ nó, chúng mày nghĩ giết tao dễ vậy?” Oswin gầm lên, nắm lấy một con nhện đang leo lên cổ hắn, quăng nó xuống đất, sau đó dùng chân dẫm nát. Lũ nhện còn lại đã rút lui từ bao giờ, để lại Oswin một mình với hai cái xác của đồng đội hắn.

“Đau thật chứ, cái lũ súc sinh này…” Hắn vừa gầm gừ vừa tiến lại chỗ hai xác, rồi quỳ xuống, bắt đầu lục lọi xem hai tên kia có mang theo chút gì đáng giá không. “Ít ra tao sẽ không phải tự tay xử lý bọn mày…”

Nghĩ đến đó, lửa giận trong lòng hắn có với đi ít nhiều. Cơ thể hắn đã tràn ngập vết thương, nhưng không có cái nào quá sâu, chưa kể đến Mình đồng da sắt có chút lợi ích giúp cầm máu. Oswin vẫn còn rất sung sức.

“Nếu chỉ có chút trò vặt đó thì cái bí cảnh này chẳng có gì đáng sợ,” Oswin cười một cách đểu cáng. Hắn sau đó bèn đứng lên và nhổ lại một bãi nước bọt lên xác hai tên kia. “Có trách hãy tự trách chúng mày quá yếu đi. Hạch tâm này, ông đây đành nhận vậy.”

Đốt lên một cây đuốc để đề phòng bí cảnh chơi một chiêu hai lần, Oswin bèn tiếp tục tiến sâu vào khu hành lang. Trên đường, hắn bị bọn nhện tập kích thêm ba bốn lần nữa. Bất quá do đã đề phòng, lại ỷ y có Mình đồng da sắt, hắn cũng không sợ hãi mà tiếp tục tiến lên. Do không có Trinh Sát nhớ đường, Oswin bị dụ đi vòng vèo một hồi, trước khi hắn tìm được cửa phòng Boss. Cười gằn một tiếng, hắn liền đẩy cửa ra thám thính một chút rồi mới bước vào.

Đó là một căn phòng vuông, cũng tính là rộng rãi so với phần còn lại của bí cảnh. Khi Oswin bước vào, ở đầu bên kia phòng, ba khối kim loại tròn nằm trên mặt đất bắt đầu biến đổi. Những cái chân kim loại từ từ thò ra, tạo nên ba con nhện máy to hơn những con mà hắn từng gặp.

“Đây hẳn là Boss tầng rồi,” Oswin sướng như điên. Hắn biết rằng một bí cảnh trẻ thì thường chỉ có một tầng, nên nếu đánh bại Boss này, hạch tâm sẽ là của hắn.

Không đúng, hạch tâm đã là của hắn rồi mới phải đạo. Mấy con nhện trước mặt tuy có hơi lớn xác, nhưng con to nhất cũng chỉ gấp đôi lũ nhện con kia, còn lâu lắm mới tạo được uy hiếp cho Oswin.

“Haha. Đây đúng là ngày may mắn cho ta, một công đôi ba việc,” hắn cười to rồi vứt cây đuốc qua một bên. Hai tay nắm chặt lấy chuôi của chiếc Claymore, Oswin gầm lên một tiếng, sau đó lao đến chỗ nhện Boss.

Bất quá…

Hắn vừa chạy được hai bước, thì chợt nhận ra mặt đất ở đó có một vài viên tròn nhỏ, chỉ bằng một phần ba lũ nhện thông thường. Nhưng hắn không dừng lại, thậm chí còn có chút khinh thường. Chỉ cho đến khi tất cả các viên đó đồng loạt lộ ra một cái đèn nhỏ nhấp nháy, Oswin mới cảm thấy có chút không ổn. Hắn muốn đổi hướng tránh qua một bên, nhưng không kip.

BÙM!!!!!!!!!!

Một tiếng nổ làm rung chuyển cả phòng Boss phát ra từ ngay dưới chân hắn. Sức nổ mạnh đến nỗi Oswin bị quăng ra xa. Lưng đập mạnh vào bức tường khiến hắn có chút khó thở, cả người nhất thời tê dại. Ngay sau khi tiếp đất, hắn chống hai tay định đứng lên, nhưng lại thấy mình không thể làm vậy được.

Mặt Oswin cắt không còn giọt máu. Hai mắt hắn trợn trừng, từ từ liếc nhìn xuống thì thấy cả nửa dưới của hắn giờ chỉ còn là một vũng bê bết máu cùng thịt nát.

“AAAAA!!!!!! KHÔNG!! CHÂN CỦA TA…CHÂN CỦA TA!!”

Tiếng hét thảm thiết của Oswin vang vọng khắp nơi. Lúc này, cơn tê dại đã qua đi và cảm giác đau đã đuổi kịp đến bộ não, làm cho hắn muốn ngất đi. Mà kinh dị hơn nữa, trước con mắt trợn tròn kinh hoàng của hắn, hàng chục con nhện bò ra từ những cửa thoát khí xung quanh căn phòng, sau đó nhanh chóng leo lên người hắn.

“KHÔNG! ĐỪNG! THA CHO TA!!!”

Tiếng la hét của Oswin bị đàn nhện che lấp một phần, sau đó cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần. Cuối cùng, căn phòng lại trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu. Ba con nhện to còn chưa rời khỏi vị trí, lại từ từ thu mình lại thành ba viên sắt, nằm bất động trên sàn.

—-------------------------

“Xong…A, sướng…xong rồi đó, bảo bối,” Lâm Khang ngừng mút ngực Alice vừa đủ lâu để thông báo cho nàng kết quả trận chiến. Mà Alice bây giờ đang cưỡi trên đùi hắn, cái hông mê người của nàng không ngừng nhún nhảy, uốn éo. Ở bên dưới, dương vật của hắn cứ thế đi ra đi vào khe suối của nàng. Vùng da thịt giữa hai người đã ướt đẫm vì mồ hôi và dịch.

“Ừm…Cảm ơn ngài. Ngài lại giúp em rồi…A!...” Alice ôm choàng lấy cổ Lâm Khang rồi bắt đầu hôn hắn say đắm. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau hồi lâu, cho đến khi cả hai người đều bắt đầu cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí.

“A…Hmm…Sâu quá, em sướng. Chơi em mạnh nữa đi,” nàng ngửa ra sau một chút rồi bắt đầu lắc hông ngày càng mạnh hơn. Lâm Khang cũng rất hợp tác. Hai tay hắn ôm lấy mông Alice, rồi bắt đầu đẩy từ dưới lên theo nhịp của nàng. Hai người cứ như vậy quần nhau đến khi Lâm Khang cảm thấy cái lỗ nhỏ của nàng bắt đầu co bóp dữ dội như muốn hút sạch hắn.

“Em ra mất…a, đừng, em ra…” Alice vừa kêu lên, vừa rên hừ hừ trong cổ họng, rồi lại nhào tới ôm chặt lấy Lâm Khang, ép chặt bộ ngực đầy đặn của mình vào mặt hắn. Cơ thể mảnh mai của nàng run lên từng đợt vì khoái cảm. Mà Lâm Khang cảm nhận được một luồng nước ấm bao phủ lấy côn thịt của mình thì cũng hết kiềm chế nổi mà bắn sâu vào bên trong nàng.

Hồi lâu sau hai người mới bình tĩnh lại. Alice vừa dựa đầu vào vai hắn vừa thở hổn hển, dư vị khoái cảm vẫn còn đang làm nàng đê mê. Còn Lâm Khang thì vừa xoa lưng nàng vừa nhìn lên trần nhà.

“Cái cảm giác này…” Hắn nghĩ thầm. “Vừa thu linh lực từ ngoại nhân bị giết, vừa làm tình, cái này cũng hơi có chút biến thái đi…”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.