Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 8 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

8 Chương 8 Bí Cảnh Bá Chủ

Sau khi hành sự, Lâm Khang lại ôm Alice vào lòng, cho nàng nghỉ ngơi.

“Ngài đúng là bạo hành người ta mà. Người ta còn đang bị thương đó,” Alice phụng phịu nói. Nàng gối đầu lên tay Lâm Khang, nằm quay lưng lại phía hắn, cảm nhận bộ ngực rắn chắc của hắn áp vào lưng mình mà đột nhiên có chút yên tâm.

“Ừm, lần sau ta sẽ chú ý hơn,” hắn hôn nhẹ lên vành tai nàng, hiển nhiên là không để câu trả lời đó trong lòng. “Mấy vết thương của nàng sao rồi?”

“Đỡ nhiều rồi nha,” Alice trả lời, một tay nàng đan vào tay hắn. “Nhưng ngài làm thế nào vậy? Em cũng không thấy ngài dùng phép thuật trị liệu nào đâu?”

Lâm Khang bèn nói cho nàng về Trị liệu khu vực. Alice nghe mà cảm thấy càng ngày càng hứng thú.

“Thần kỳ như vậy sao?” Nàng hỏi hắn. “Các Mục Sư cũng có thể sử dụng phép Trị liệu trên diện rộng. Nhưng kéo dài và liên tục như ngài, chỉ sợ không ai có đủ linh lực để làm vậy. Trên lý thuyết thì có thể đó, chỉ cần một cái nghi thức cỡ một trăm người cùng tham gia thôi.”

“Nhưng ta đâu phải người,” hắn cười với nàng.

“Hừ…ngài còn tốt hơn khối người đó,” Alice hừ nhẹ một tiếng rồi nằm sát lại gần hắn một chút.

“Ừm…nói đến chuyện đó, nàng đang bị người ta truy đuổi hả?”

“A!” Nghe câu hỏi của hắn, Alice bật dậy, ánh mắt nhìn hắn đầy hoảng hốt. “Đúng rồi, là bọn chúng. Trong số đó có một tên Trinh Sát rất giỏi truy dấu vết. Bọn chúng sẽ tìm đến đây nhanh thôi. Lẽ ra em phải tập trung dưỡng thương chứ không phải…”

“Nàng lo lắng gì? Đã là nữ nhân của ta rồi thì ta sẽ bảo vệ nàng,” hắn cau mày, kéo tay Alice, ra hiệu cho nàng nằm xuống. Nàng cũng thuận theo, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ lo âu.

“Linh lực của ngài rất nhiều, nhưng bí cảnh này còn quá nhỏ đi… Những tên lính đánh thuê đó tuy không có nhiều kinh nghiệm thám hiểm bí cảnh, nhưng cũng không phải dạng người dễ bị khinh thường đâu.”

“Bí cảnh của ta tuy nhỏ nhưng cũng không dễ bị khinh thường đâu,” Lâm Khang cười nhẹ. Hắn cũng rất tự tin vào năng lực của mình. Cùng lắm, hắn lại tiếp tục gia cố thêm chút nữa, đề phòng bất trắc.

Đột nhiên, trước mặt hắn, một bảng thông báo mới lại xuất hiện.

[Nhiệm vụ ẩn kích hoạt: Ký chủ đã thành công trong việc xây dựng thiện cảm với một kẻ xâm nhập.

Mời Alice trở thành đồng minh của mình thông qua khế ước đồng minh của bí cảnh.

Thông thường, ký chủ sẽ không thể xây dựng, tạo thay đổi về cấu trúc, hay triệu hồi ma thú trong một tầng nếu tầng đó đang có sự hiện diện của ngoại nhân. Tuy nhiên, những người đã cùng ngài lập khế ước đồng minh sẽ không gây ra hạn chế này.

Đồng minh cũng sẽ không gặp phải tác dụng phụ khi ở trong bí cảnh, ví dụ như giảm tốc độ phục hồi linh lực tự nhiên. Đồng minh cũng có thể truyền tống thẳng vào một địa điểm được chỉ định, sau khi ký chủ nghiên cứu thành công truyền tống trận. Ma thú bên trong bí cảnh sẽ không tấn công đồng minh nếu không có mệnh lệnh trực tiếp từ ký chủ.

Đối với ký chủ, xây dựng đồng minh là một việc rất có lợi. Đồng minh có thể tự do rời khỏi bí cảnh. từ đó giúp ký chủ thu thập mẫu nguyên liệu hoặc thông tin từ thế giới bên ngoài, hỗ trợ nghiên cứu sau này.

Tuy nhiên, khế ước đồng minh không có ràng buộc về lòng trung thành. Ký chủ phải đảm bảo một người là tuyệt đối đáng tin, trước khi quyết định cùng người đó lập thành khế ước.

Phần thưởng: Đồng minh Alice. Mở khóa chức năng ‘Đồng minh’.

Thất bại: Không có trừng phạt.]

Lâm Khang ngẩn ra một chút, đọc thông báo nhiệm vụ qua một lượt. Hắn đúng là mèo mù vớ cá rán mà. Giúp đỡ Alice một chút, vừa thu được một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, lại còn mở được nhiệm vụ ẩn.

“Ừm…ngài sao vậy?” Alice thấy hắn đột nhiên ngốc ra thì có chút lo lắng.

“Không, không có gì,” hắn lắc đầu. “Alice, nàng đã bao giờ nghe qua ‘khế ước đồng minh’ của bí cảnh chưa?”

Nghe thấy những lời này, hai mắt Alice như sáng lên. Nàng vội vàng hỏi, dáng vẻ cực kỳ xúc động.

“Em có nghe rồi. Ngài…định lập khế ước với em sao?”

“Ừm, nếu nàng đồng ý.”

“Tất nhiên là đồng ý rồi,” Alice nhào vào hôn chụt một cái lên môi Lâm Khang. Nàng hiển nhiên là cực kỳ cao hứng. Phải biết, để chiếm được lòng tin của một chủ bí cảnh vốn không phải chuyện một sớm một chiều, vì khi một người trở thành đồng minh của bí cảnh, người đó có thể tiếp xúc với hạch tâm dễ dàng hơn rất nhiều.

Mà bây giờ, nam nhân của nàng tin nàng đến vậy, sao Alice có thể không cao hứng được. Nàng biết quá rõ cái thứ đang phát ra ánh sáng xanh trong hốc đá kia là gì, nhưng cũng không hề có ý định gì với nó. Lâm Khang đối với nàng quan trọng hơn rất, rất nhiều.

Lâm Khang nhìn Alice đang mừng rỡ như một đứa trẻ mới được cho kẹo thì cũng không khỏi nở một nụ cười. Mà vào lúc này, giọng của Hệ Thống lại vang lên trong đầu hắn.

[Chức năng lập khế ước đồng minh đã kích hoạt. Sau khi khế ước được lập, trên người đồng minh sẽ hiện lên một hình xăm, là dấu ấn riêng của mỗi chủ bí cảnh. Để lập khế ước, ký chủ cần đặt tay lên vị trí mà ngài muốn dấu ấn xuất hiện, truyền linh lực vào đó, và đưa ra câu hỏi với đối phương. Nếu đối phương đồng ý, khế ước sẽ được thành lập.

Để an toàn, Hệ Thống sẽ hỗ trợ cho ngài thêm một lần xác nhận sau khi đối phương đồng ý.]

“Dấu ấn này to cỡ nào vậy?” Lâm Khang hỏi thầm sau khi đem bảng thông báo tắt đi.

[Tùy ký chủ định đoạt.]

“Làm sao để thiết kế dấu ấn này?”

[Ký chủ tưởng tượng trong đầu là được. Sau này có thể thay đổi.]

Hắn nhẹ gật đầu, trước khi cúi xuống và thấy Alice đang nhìn hắn với một vẻ đầy chờ mong.

“Vậy, nàng muốn dấu ấn của ta ở đâu đây?” Hắn cười hỏi.

Mặt Alice thoáng đỏ lên một chút. Nàng bẽn lẽn chỉ vào một chỗ trên bầu ngực trái của mình, phía dưới xương quai xanh một chút.

“Ở đây được không…? Em muốn dấu to cỡ lòng bàn tay ngài…”

“Tất nhiên là được,” Lâm Khang đặt tay lên vị trí mà nàng chỉ, rồi mân mê tận hưởng bầu ngực mê người của nàng một chút.

“Hừ, không đứng đắn,” Alice trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng không gạt tay hắn ra.

“Ai bảo nó cũng quá quyến rũ đi,” Lâm Khang thở dài, ra điều hắn cũng khổ lắm, nhưng sau đó cũng nghiêm túc lại. Hắn hít thở một hồi, sau đó vừa truyền linh lực qua lòng bàn tay vào người Alice, vừa nhìn nàng và hỏi.

“Alice, nàng có muốn lập khế ước đồng minh với ta không?”

“Có, em muốn,” nàng cười tươi như hoa.

[Ký chủ có xác nhận cùng Alice thành lập khế ước đồng minh?]

“Xác nhận,” Lâm Khang nghĩ trả không chút đắn đo.

Một luồng sáng lóe lên từ nơi bàn tay hắn chạm vào Alice, làm cho nàng nhắm mắt lại và khẽ rên một tiếng. Rất nhanh, luồng ánh sáng đó biến mất, và khi Lâm Khang bỏ tay ra, trên ngực Alice đã xuất hiện một dấu tròn với họa tiết màu nâu đậm. Thiết kế của dấu này nhìn na ná logo của hội Autobot trong một bộ phim mà Lâm Khang đã xem hồi còn ở Trái Đất.

“Kệ đi,” hắn thở dài rồi nghĩ thầm trong đầu. “Gấp gáp như vậy bố ai mà nghĩ ngay nổi một cái logo chứ. Lúc nào rảnh mình sẽ thiết kế lại nó sau.”

“Hmmm…Dấu ấn của ngài đây sao?” Alice cúi xuống ngực mình, săm soi cái logo mà Lâm Khang để lại. “Nó là cái gì vậy?”

“Một loại…ma thú mà ta đang muốn tạo ra. Nó cực kỳ bá đạo, rất xứng đáng đại diện bí cảnh,” Lâm Khang vừa gật gù vừa chém gió.

“Vậy lúc nào xong phải cho em xem đó.”

“Cái đó là đương nhiên,” hắn cười nhẹ. “Khế ước đã thành lập rồi, nàng thấy thế nào?”

“Như là có một áp lực gì đó vừa biến mất vậy,” Alice nghĩ một lúc rồi trả lời. “Cũng lạ thật, trước giờ em chưa bao giờ để ý đến nó, bây giờ nó biến mất rồi mới nhận ra…”

“Xem ra không có vấn đề gì,” Lâm Khang gật gù một hồi, sau đó hắn ôm Alice vào lòng và hôn nhẹ lên môi nàng. “Từ giờ nàng chính thức là người của ta rồi.”

“Ừm,” Alice đáp trả nụ hôn của hắn. Hai người lại dính lấy nhau một hồi nữa, trước khi Lâm Khang chủ động tách ra.

“Được rồi, cứ thế này nữa thì lại chẳng được việc gì mất,” hắn nói mà trong lòng tiếc muốn chết. “Nàng đã khôi phục linh lực rồi thì mau trị thương đi. Nếu như đám người truy sát nàng sắp đến, ta cũng nên đi chuẩn bị chào hỏi bọn hắn một chút.”

“Vâng. Vết thương khỏi em sẽ ra giúp ngài.”

Lâm Khang gật đầu một cái. Sau đó hắn đặt nàng ngồi lại xuống giường rồi mặc lại quần áo và đi ra ngoài. Tất nhiên hắn có thể gia cố bí cảnh ở bất kì đâu, nhưng cứ ở trong đó thì còn lâu hắn mới tập trung được. Tắt đi bảng thông báo hoàn thành nhiệm vụ ẩn, Lâm Khang đi về phía Arachnite đang nằm thành một đống tròn cạnh cửa, vỗ vỗ lên nó và cười một cách gian trá.

“Chúng ta sắp có khách rồi. Cũng vừa lúc ta có một loạt nhện mới muốn thử. Bọn nó chưa hoàn chỉnh, nhưng nếu dùng đúng lúc đúng chỗ thì cũng ra trò đó.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.