13 Chương 13 Bí Cảnh Bá Chủ
“Xem ra robot hình người vẫn là quá đắt,” Lâm Khang nằm dang rộng hai chân hai tay giữa khu đất trống của tầng hai, nhìn thẳng lên trần nhà đã được hắn sửa lại thành trần xi măng sơn trắng. Cứ cách một khoảng lại có một bóng đèn chiếu sáng mờ mờ, làm cho khung cảnh xung quanh hắn có chút quỷ dị.
Hắn cũng đã quyết định chủ để cho tầng hai này. Nếu như tầng một là cửa vào, vậy tầng hai của ‘khu thí nghiệm bị bỏ hoang’, sẽ là văn phòng. Một mê cung của các ngăn làm việc. Bất quá công trình này có chút đắt. Nếu như không có khách vào cho hắn thêm linh lực thì không biết đến bao giờ mới xây xong.
“Biết thế nhở Alice quảng cáo hộ một chút,” Lâm Khang thở dài, ngồi dậy. Hắn vừa ở đây nghiên cứu thêm mấy loại ma thú mới. Đã có chức năng lưu trữ linh hồn gốc thì hắn chẳng việc gì phải lo việc công sức của mình đổ sông đổ bể. Hơn nữa, do trên người ba tên đánh thuê có khá nhiều đồ vật, từ đó Lâm Khang cũng thu được kiến thức để tạo ra nhiều thứ nhỏ nhặt hơn, như vải, bông, thủy tinh, nước sạch, cùng một số kim loại khác. Từ đó cũng làm cho ma thú của hắn nhìn có vẻ hiện đại hơn.
Tuy nhiên, do trí tưởng tượng bay hơi xa nên những thứ hắn tạo ra đều vượt qua lượng linh lực mà hắn có thể đem ra sử dụng.
“Vẫn là để sau xem xét tiếp,” Lâm Khang đứng hẳn dậy rồi đi về phía cuối tầng hai. Đây là nơi hắn để phòng hạch tâm. Còn dư chút linh lực, hắn sẽ dành để hoàn thiện nốt chỗ này. Mặc dù cả bí cảnh này là nhà hắn, Lâm Khang vẫn muốn có một phòng thực sự riêng tư cho mình.
Hắn cứ như vậy bận bịu thêm vài tiếng đồng hồ. Đầu tiên, hắn đem hạch tâm bỏ lên một cái giá kim loại treo trên trần thành một cái đèn chùm. Dù sao, nếu không được dấu kín, mà nó lại rất dễ bị phát hiện vì trí, thì tội gì mà đem nó cất đi, không bằng dùng nó trang trí một chút. Sau đó hắn cải tạo lại phòng, làm cho nó giống phòng ngủ cũ của hắn ở Trái Đất. Tường cao cỡ ba mét, sơn trắng. Diện tích phòng không quá lớn, nhưng cũng đủ để hắn bày một cái giường đôi. Phủ lên đó là chăn gối nệm bằng chất liệu tốt nhất hắn có thể tạo ra được. Ở bức tường đối diện là tủ sách được trạm trổ tinh tế theo trí nhớ của hắn, cùng với bàn làm việc. Tất nhiên là tủ sách không có sách, còn bàn làm việc cũng thiếu đi một bộ máy tính. Lâm Khang nghĩ một lúc, sau đó chế ra một chậu cây cảnh xấu đau đớn làm từ những cây dây leo mà hắn có thể tạo ra, rồi để trên bàn cho đỡ trống trải.
Sâu hơn nữa là phòng tắm. Lần này thì Lâm Khang có cải biên một chút so với phòng cũ. Thay vì một phòng tắm hẹp chỉ đủ để dùng vòi sen đứng, hắn làm hẳn một bồn tắm lớn đủ cho vài người ngồi thoải mái. Do Alice từng nói với hắn rằng, dù Thanh tẩy khu vực đúng là rất tiện lợi, nhưng nàng vẫn muốn được tắm rửa thực sự. Khổ nỗi lúc đó Lâm Khang lại chưa tạo ra được nước sạch. Bây giờ thì được rồi. Hơn nữa, hắn cũng muốn dùng, nên làm rộng một chút cũng không hại gì.
Cách đó một đoạn, sau tấm vách ngăn là bồn vệ sinh. Lâm Khang không dùng đến, nhưng biết đâu có người khác sẽ cần.
Giải quyết xong chỗ ở cho chính mình thì cũng vừa lúc linh lực của hắn cạn kiệt. Lâm Khang quay lại phòng ngủ, quẳng mình lên giường nệm rồi lập tức ngủ thiếp đi.
—---------------------------
Không biết hắn đã ngủ được bao lâu, nhưng Lâm Khang đột nhiên mở mắt rồi ngồi bật dậy. Hắn cảm nhận được một kẻ xâm nhập vừa đi vào cửa hang. Bất quá, hắn chưa kịp phản ứng thì kẻ đó đã quay đầu chạy mất dạng.
Lâm Khang chờ thêm một lúc cũng không thấy tên kia quay lại.
[Xem ra ký chủ sắp có khách rồi.]
“Có lẽ vậy,” hắn trả lời, có chút hồi hộp xen lẫn hưng phấn. Xem ra cái tên vừa vào kia chỉ vô tình đi ngang và phát hiện ra bí cảnh, và bây giờ đang quay lại gọi thêm người. “Ta hỏi chút, những kỹ năng khu vực này ảnh hưởng cả đến ta, vậy chẳng phải nói rằng ta có thể tự mình ra mặt chiến đấu?”
[Có thể. Nếu cấp độ kỹ năng đủ cao, cộng thêm đủ linh lực để duy trì, thì ngài sẽ trở thành tồn tại khỏe nhất trong phạm vi bí cảnh.]
Lâm Khang gật đầu. Hắn hiểu Hệ Thống muốn nói gì. Để làm cho hắn trở nên mạnh mẽ như vậy, ngoài cấp độ của kỹ năng, còn cần phải kích hoạt nhiều khu vực cùng một lúc, tiêu hao linh lực nhiều không kể xiết. Ý muốn nói rằng, thứ như vậy chỉ nên dùng trong trường hợp khẩn cấp, và phải nhất quyết lấy mạng đối phương để bù vào phần linh lực tiêu hao. Nếu cơ thể này rơi vào trạng thái ngủ khi đang chiến đấu thì hắn chết chắc rồi.
“Bất quá, nếu ta tập trung vào một chuyên môn thì số lượng khu vực cần sử dụng sẽ ít đi, không phải sao?” Lâm Khang nghĩ thầm. Ở thế giới này, các chức nghiệp được chia ra rất rõ ràng - Kiếm Sĩ, Trinh Sát, Pháp Sư, Mục Sư, vân vân… Nếu hắn cũng chọn một cái, rồi nâng cấp kỹ năng theo hướng đó thì có phải sẽ rất khả thi?
“Nghe cũng có chút đạo lý, vậy thử chút,” Lâm Khang rời khỏi phòng, đi ra chỗ tầng hai đang xây dở. Sau đó hắn mở bảng kỹ năng mua cái ‘Ưng nhãn khu vực’ - Tăng độ chính xác khi công kích tầm xa cho bản thân và đồng đội trong phạm vi hai mét đường kính.
Vì sao Lâm Khang chọn cái này?
Một, hắn dù sao cũng là người hiện đại chưa từng trải qua chiến tranh. Đứng xa tấn công vẫn là đỡ sợ hơn một chút.
Hai, đứng xa cũng giảm thiểu được rủi ro. Thân thể này tuy bất tử, nhưng thời gian khôi phục là vài giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian đó bất kỳ thứ gì cũng có thể xảy ra. Nếu có thể tránh bị giết thì nên tránh.
Ba, súng. Thằng nào mà không mê dùng súng. Bây giờ hắn chưa có không có nghĩa là tương lai cũng không có.
Bốn, ma pháp công kích cũng tính là tầm xa đi. Bây giờ hắn chưa học được không có nghĩa là tương lại cũng không học được. Lâm Khang không tin hắn không thể sử dụng ma pháp. Hắn có linh lực mà.
Gật đầu hài lòng với lựa chọn của mình, Lâm Khang sau đó liền tạo ra một cây cung và vài mũi tên từ thiết kế gốc hắn chôm được của tên Xạ Thủ hôm nọ. Cách đó một đoạn, từ mặt đất trồi lên một bia tập bắn bằng gỗ.
“Rồi, thử nào,” Lâm Khang giơ cung lên, đặt mũi tên, rồi bắt đầu kéo. Bất quá…
“Ahhhhhhhhh!!!” Hắn nghiến răng nghiến lợi kéo. Nhưng dù có dùng hết sức cũng không thể nào kéo được dây cung. “Cái của khỉ này nặng như vậy?”
Muốn kéo được cái cung này, chắc hắn phải giữ thân cung bằng chân, sau đó dùng sức của cả hai tay kéo lên…
“Thằng Xạ Thủ đó nhìn ốm nhách mà khỏe vậy sao?” Lâm Khang lẩm bẩm một cách tức tối. Hắn cũng biết cung kiểu xưa rất nặng do không có hệ thống ròng rọc trợ lực. Nhưng nặng đến mức này là cũng có chút muốn giết người đi.
“Vẫn là cần tiêu tốn thêm một chút,” Lâm Khang thở dài rồi mua thêm ‘Sức mạnh khu vực’ cấp một - Tăng cường sức mạnh cơ bắp của bản thân và đồng đội trong đường kính hai mét.
Lần thử thứ hai, dù còn có chút chật vật, nhưng dưới sự hỗ trợ của khu vực, hắn đã có thể kéo căng dây cung. Lâm Khang đưa cung ngắm đến bia tập bắn, hít một hơi sâu, kích hoạt ‘Ưng nhãn khu vực’, sau đó thả tay, để mũi tên xé gió lao đi.
Phập!
Đầu mũi tên cắm vào bia gỗ. Tuy nhiên, chỗ nó ghim vào không phải hồng tâm, mà là gần sát vòng ngoài cùng của bia.
Lâm Khang có chút thất vọng.
[Ký chủ lần đầu bắn tên đã có thể bắn trúng bia là rất tốt rồi.]
“Ừ thì… Ta chỉ là mong nó sẽ chính xác hơn một chút. Nâng cấp mấy cái khu vực đó cũng không rẻ đâu,” Lâm Khang thở dài. Bỗng nhiên, hắn cau mày rồi nhìn lên trần nhà. “Hệ Thống, ngươi vừa an ủi ta đấy à?”
[Hệ Thống chỉ nói sự thật.]
Lâm Khang trầm ngâm một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua. Hắn thở dài rồi bắt đầu tính toán một chút. Để thoải mái kéo một cây cung như cái hắn đang cầm, cần ít nhất Sức mạnh khu vực cấp hai. Để bắn bách phát bách trúng, chắc Ưng nhãn cấp hai vẫn là không đủ đi, chưa kể đây còn là mục tiêu đứng yên.
Nói tóm lại là sẽ cần tiêu tốn một mớ lớn.
“Lúc còn ở Trái Đất có bao giờ ta mua sắm gì mà phải đắn đo thế này đâu. Đây là cảm giác của nhà nghèo sao?” hắn than thở, cảm thấy mình hiểu sự đời hơn một chút.
—-------------------------
Hai ngày sau, dự đoán của Hệ Thống và Lâm Khang trở thành sự thật.
Hắn đang bận bịu với việc xây dựng tầng hai bí cảnh thì chợt cảm thấy có một nhóm ngoại nhân vừa tiến vào trong hang. Lâm Khang dừng làm việc một lúc, tập trung sự chú ý về phía đó. Nhìn vào đám ngoại nhân, lông mày hắn nhướng lên một chút.
“Đây…không phải một lũ trẻ con sao?”
Công bằng mà nói, đám ngoại nhân này cũng không phải trẻ con lên năm, chỉ là nhìn bọn chúng đứa nào đứa nấy đều trẻ hơn Alice. Đi đầu là một tên cao to mặc giáp lưới. Tay phải của hắn là một thanh kiếm, còn tay trái là một cái khiên gỗ. Nhìn qua cũng sẽ có chút đáng sợ, nếu không phải do khuôn mặt còn búng ra sữa của hắn đang cố gồng lên, ra vẻ dữ tợn.
Ngay sau hắn là một cô bé với mái tóc vàng óng được cắt ngắn ngang vai. Khuôn nàng mặt xinh xắn có chút tinh nghịch. Nàng đang mặc một bộ giáp da gần giống với bộ mà tên Trinh Sát lần trước đã mặc. Dựa vào đó, cộng với đôi dao găm dắt sau hông, thì cũng không khó để đoán chức nghiệp của nàng.
Bên cạnh cô bé Trinh Sát là một tên con trai trẻ tuổi với mái tóc nâu cắt ngắn. Hắn mặc một bộ áo choàng đen dài đến mắt cá chân, tay cầm cây đũa phép gỗ. Nhìn qua cũng biết là chất lượng của nó không ra gì. Dù vậy, Lâm Khang cũng rất thích thú. Đây là lần đầu tiên mà bí cảnh của hắn được thử sức với công kích ma pháp.
Đi sau cùng là một cô bé khác nữa, thoạt nhìn giống hệt nàng Trinh Sát đi trước, dường như là chị em sinh đôi. Điểm khác biệt duy nhất là mái tóc của nàng, thay vì được cắt ngắn, thì nó lại dài đến ngang hông, và được buộc lên thành một cái đuôi ngựa. Lâm Khang nhìn mà nhíu mày một chút. Cô bé này cũng mặc giáp da, nhưng lại không mang theo bất kỳ vũ khí gì, vì vậy hắn đoán không ra chức nghiệp của nàng.
Và cuối cùng, cả bốn ngoại nhân này có một điểm chung làm hắn cảm thấy rất hứng thú - bọn họ không phải con người. Dựa vào đôi tai nhọn và những đường nét thanh tú trên mặt họ, cả nam lẫn nữ, thì có lẽ đây là chủng Tinh Linh đi.
“Cố lên,” Lâm Khang cười một mình. “Còn trẻ vậy nếu không chết thì tốt. Nhưng đã bước vào đây thì cũng nên có chút thực lực đi.”