Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 16 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

16 Chương 16 Bí Cảnh Bá Chủ

Lâm Khang có chút khó chịu.

Không gặp, không nhắc đến thì thôi. Bức thư của Alice đã gợi lại cho hắn đủ thứ kỷ niệm khi cả hai vẫn còn ở chung. Khổ nỗi phần lớn số kỷ niệm đó có liên quan đến việc Alice khỏa thân nhún nhảy trong lòng hắn, làm cho tên huynh đệ của hắn không cách nào an phận được.

Lại còn Sarah và lời ‘mời mọc’ của nàng ta.

‘Kể cả việc…hầu hạ ngài…’

Trong một thoáng, Lâm Khang đã tưởng tượng ra Sarah quỳ giữa hai chân hắn, vứt bỏ hoàn toàn vẻ nghiêm túc mà nàng thường có. Mái tóc đen vẫn luôn được búi chặt bây giờ bung xõa ra, chảy dài xuống tấm lưng trần của nàng. Miệng nàng há to, đôi mắt sắc sảo thì tràn đầy dục vọng, vừa thẹn thùng nhìn lên vừa cầm dương vật của hắn mà…

“Không, dừng!” Lâm Khang tự hít một hơi sâu để trấn tỉnh mình. Chết cái nếu là trước đây thì hắn đã có thể tập trung sang vấn đề khác để tạm quên đi mấy suy nghĩ đen tối, nhưng bây giờ thì không. Lâm Khang hiện tại đã có thể nghĩ cùng lúc ba bốn việc, mà vẫn sinh hoạt một cách bình thường.

Vậy nên hắn đang dùng đến biện pháp cuối cùng - tiêu hao hết linh lực để đi ngủ.

Cũng chẳng phải hắn ghét bỏ gì Sarah, hay cảm thấy có lỗi gì với Alice. Nàng đã ra lệnh Sarah làm như vậy, tức là đã cho phép. Lâm Khang tuy là người hiện đại nên đối với việc lập hậu cung có chút lạ lẫm, nhưng thằng ngu nào lại đi từ chối chuyện đó chứ?

Chỉ là hắn biết Sarah còn đang miễn cưỡng không thật tâm muốn, nên hắn cũng không cưỡng cầu. Làm vậy với một người chỉ đang làm theo lệnh của người khác thì có khác gì chơi con búp bê đâu? Nhưng Lâm Khang cũng phải nghĩ cách sớm thôi. Dục vọng của hắn là một chuyện. Sarah ở đây cũng đã bốn ngày rồi, nhưng không khí giữa hai người vẫn rất cứng nhắc, làm Lâm Khang thấy khó ở trong chính căn nhà của mình.

Hàng ngày, hắn sẽ rời phòng mình và đi một vòng tầng hai, bây giờ gần như đã hoàn chỉnh, chỉ thiếu ít ma thú. Thực ra Lâm Khang cũng không cần đích thân thị sát. Hắn chỉ là muốn có cảm giác thực tế, xem một người bình thường sẽ mất bao lâu để đi tìm được đường ra. Trong suốt thời gian này, Sarah luôn im lặng đi theo sau hắn. Hắn hỏi gì thì nàng trả lời nấy, cực kỳ cứng nhắc.

Một ngày hai lần, Sarah sẽ rời khỏi hắn, tự mình trở về nấu cơm trong căn bếp mà hắn đã xây cho nàng - một điều hiếm hoi mà Sarah tự mình thỉnh cầu. Lâm Khang đoán có lẽ là do Alice kể với nàng về việc hắn muốn ăn đồ ăn bình thường. Còn về nguyên liệu, thì trong cái túi trữ vật mà Sarah mang theo có rất nhiều, mà chủng loại còn rất đa dạng. Tuy so với đồ ăn ở Trái Đất thì vẫn còn thua một vài bậc, nhưng đối với Lâm Khang thì đó hệt như nắng hạn gặp mưa rào.

Mấy bữa đầu tiên, Sarah còn một mực đứng hầu phía sau Lâm Khang, cho đến lúc hắn ăn xong thì nàng mới ăn. Nhưng cuối cùng, bằng cả dụ dỗ, thuyết phục, thậm chí là ra lệnh, Lâm Khang đã đem nàng ngồi xuống ăn cùng mình. Hắn coi đó là một chiến thắng nhỏ.

Cũng nhờ vậy mà hắn thấy được cô nàng đa tài đến mức nào. Không kể những việc như nấu nướng quét dọn mà một hầu gái phải biết, Sarah có thể tự tìm đường về phòng, tức là nàng nhớ hết những khúc rẽ lắt léo mà cả hai đã đi qua. Rồi mặc dù là một Trinh Sát, nhưng nàng cũng biết chút Hỏa ma pháp. Chính mắt Lâm Khang đã thấy nàng nhóm bếp bằng cái đồ chơi này.

Còn nữa, để trở thành cận vệ của con gái trưởng của Công tước, khả năng chiến đấu tất nhiên sẽ không tệ đi. Lâm Khang chưa từng thấy tận mắt, nhưng khi được hỏi, Sarah đã tự tin trả lời rằng mình có thể vượt qua bí cảnh của hắn trong vòng chưa đến một giờ đồng hồ.

Nghe nàng nói vậy làm tim hắn có chút đau.

—--------------

Tối muộn hôm đó, Lâm Khang cũng đã tiêu tốn gần hết linh lực của mình. Do đã dành một thời gian dài để tập bắn cung, hắn quyết định đi tắm một cái cho mát, sau đó lên giường nằm, sử dụng hết chỗ linh lực còn lại rồi cứ thế mà ngủ đi.

Tuy nhiên, khi Lâm Khang vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì đập vào mắt hắn là Sarah đang ngồi trên giường của mình. Bất quá, nàng hiện tại đang không có mặc quần áo. Dưới ánh sáng lờ mờ của ‘đèn’ hạch tâm, cơ thể trần truồng gợi cảm của nàng như được tăng thêm một phần mị lực. Ngực nàng không to bằng Alice, nhưng cũng đã đủ để Lâm Khang nắm không hết rồi. Bù lại, phía dưới cái eo thon là một bộ mông tròn trịa và cặp đùi săn chắc, có thể nói là cực phẩm. Lâm Khang nhìn mà không tự chủ được, nuốt nước bọt một cái. Dương vật của hắn cứ thế mà từ từ cương lên.

Sarah nhìn thấy vậy thì còn xấu hổ hơn lúc trước. Một tay nàng che ngang ngực, tay còn lại che đi vùng nhạy cảm giữa hai đùi. Nàng bẽn lẽn đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ từ từ tiến lại gần rồi nói bằng giọng run rẩy.

“Chủ nhân…xin ngài hãy để cho em…phục vụ ngài đêm nay. Em đã ở đây cũng bốn năm ngày rồi, mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà tiểu thư Alice giao cho…”

Lời nói này của Sarah, ngược lại như một gáo nước lạnh dội lên Lâm Khang. Hắn chợt thấy có chút bực mình, không nói không rằng tiến lên một bước, dùng hai tay ôm chầm lấy Sarah, rồi hôn lên môi nàng.

“Hmm!?” Sarah kêu lên một tiếng ngạc nhiên, tay nàng bất giác đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng cũng kịp định thần. Nàng hôn lại hắn. Tuy nhiên Lâm Khang vẫn có thể cảm thấy cơ thể nàng run lên nhè nhẹ, hai tay nàng thì buông thõng bên hông.

“Ngươi muốn vậy sao?” Sau một lúc, Lâm Khang tách ra, nhìn thẳng vào đôi mắt có phần sợ sệt của nàng và hỏi.

“Ngài…ngài có thể làm gì ngài muốn với em…Mệnh lệnh của tiểu thư…”

Lâm Khang lại lao tới, lần này hắn hôn lên cổ Sarah, rồi từ từ đi xuống. Một tay hắn giữ eo nàng, tay còn lại thì đưa lên nhào nặn một bầu ngực, khiến nàng có chút không kịp phản ứng, khẽ rên lên một tiếng đau đớn.

Nhưng hắn vẫn không dừng lại. Từ từ, Lâm Khang đưa Sarah trở lại giường, đẩy nàng ngã lên đó, rồi nằm đè lên cơ thể nhỏ nhắn của nàng. Bàn tay rảnh rỗi của hắn bắn đầu mơn trớn từ trên xuống dưới, không bỏ qua một phần nào. Miệng hắn đã xuống tới viên đậu nhỏ trên ngực nàng, rồi bắt đầu bú mút.

“Hmmm…Ah, ngài…nhẹ một chút,” Sarah rên lên, nhưng hắn mặc kệ. Tay hắn rời khỏi ngực nàng rồi di chuyển xuống dưới, đem hai chân nàng tách ra, để lộ khe suối đang rỉ ra một chút nước, cùng với một lớp mỏng cỏ xuân ngay trên, không khác mấy so với tiểu thư nhà nàng.

“Ahhh…Hmm…” Sarah đưa một tay lên bịt miệng mình khi Lâm Khang chạm tới cái lỗ nhỏ của nàng, cố không rên thành tiếng. Hắn lại trườn lên, rồi bắt đầu hôn lên cổ, mặt và vành tai của nàng. Ở dưới, hắn không ngừng nhẹ nhàng xoa nắn, làm cho cái lỗ mê người đó rỉ ra ràng nhiều nước. Chẳng mấy chốc mà tay hắn đã ướt đầm đìa.

Tuy nhiên, khi Lâm Khang chống mình lên một chút, cầm dương vật cọ vào khe suối của Sarah, thì hắn chợt nhận ra, ở bên dưới hắn, nàng đã nhắm nghiền mắt. Hai hàng nước mắt đang từ khóe mi diễm lệ của nàng chảy dài xuống hai bên mặt, làm ướt cả cái gối phía dưới.

Hắn ngẩn người ra một lúc, rồi chợt nhận ra mình trong nhất thời đã để dục hỏa khống chế, đưa mọi việc đi hơi xa. Lâm Khang vốn chỉ định dọa cho Sarah sợ thôi, nhưng hắn đã đánh giá thấp sự cứng đầu của nàng.

Đột nhiên, hắn cảm thấy thực sự mệt mỏi.

“Ngươi về phòng đi,” Lâm Khang buông Sarah ra rồi đứng lên, làm cho nàng một phen ngạc nhiên xen lẫn chút sợ hãi.

“Em…em làm gì sai sao?” Sarah ngồi bật dậy, hai mắt mở to hoảng hốt. Nàng vội vàng đưa tay lên lau nước mắt. “Có phải tại em khóc làm ngài mất hứng không? Em sẽ không khóc nữa.”

“Không phải, ngươi về đi,” Lâm Khang lắc đầu.

“Không, ngài cho em làm lại một lần nữa, nhất định…”

“Về!” Lâm Khang trừng mắt một cái. Bức tường cạnh giường ngăn cách hai phòng với nhau đột nhiên biến mất. Cả cái giường cùng với Sarah ở trên bị đẩy một cách thô bạo qua phòng nàng bằng một bàn tay vô hình, trước khi bức tường lại hiện ra, che khuất khuôn mặt hốt hoảng của nàng khỏi tầm nhìn của Lâm Khang. Cuối cùng, một cái giường khác xuất hiện thay thế cái cũ.

Lâm Khang thở dài, một bộ quần áo ngủ nữa hiện ra trên cơ thể trần truồng của hắn.

“Mẹ nó…” Hắn chửi thầm rồi đem mình quăng lên giường, trước khi triệu hồi liên tục mấy con nhện, tự tiêu hao nốt chỗ linh lực còn lại và chìm vào giấc ngủ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.