Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 14 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

14 Chương 14 Bí Cảnh Bá Chủ

“Cúi đầu xuống!” Sylvie quỳ sụp xuống trên một chân, đồng thời hét lớn để cảnh báo ba người phía sau. Đôi mắt xanh lục trong veo của nàng lập tức dán chặt xuống sàn bí cảnh. Trực giác của Trinh Sát cho nàng biết có thứ gì đó sắp xảy ra. Kỹ năng bị động này đúng là đáng đồng tiền bát gạo. Sylvie quả thực rất may mắn khi học được nó ở tuổi của nàng.

Gần như ngay lập tức, cả đoạn hành lang bọn họ đang đứng bị một luồng ánh sáng trắng quét qua, cùng với một loạt tiếng nổ mạnh phát ra dọc hai bên tường. Bên cạnh Sylvie vang lên một tiếng lộc cộc, khi nàng liếc qua thì thấy một mảnh vụn của bóng đèn đang lăn trên mặt đất.

Từ phía sau không truyền đến âm thanh đau đớn nào trừ một tiếng kêu ngạc nhiên của Sylvia, chị gái sinh đôi của nàng.

“Tốt, nhưng cũng hiểm hóc thật,” Silvie nghĩ thầm, mồ hôi túa ra trên trán. Nàng có chút hối hận. Rõ ràng cái bẫy này lợi dụng điều kiện thiếu ánh sáng để kích hoạt, mà nàng đã lờ mờ nhận ra rằng ánh sáng trong hành lang đang bị giảm đi, nhưng lại gạt nó qua một bên, cho rằng mình chỉ đang suy nghĩ nhiều thôi.

Cũng may không ai bị làm sao.

Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, tóc gáy Sylvie lại dựng đứng hết lên. Hàng loạt những tiếng lách cách rợn người vang lên xung quanh bọn họ. Bất kể những thứ đó là cái gì, bọn chúng cũng đang tiến đến rất nhanh.

“Có mai phục!” Nàng hét lên.

“AAHHH!! Lại đây lũ khốn! Khiêu khích!” Một tiếng rống đáp lại lời nàng. Chiến Binh của nhóm bọn họ - Theo, vừa sử dụng kỹ năng Khiêu khích, thu hút sự chú ý của quân địch lên người hắn. Sylvie ngẩng phắt đầu lên, vừa kịp lúc thấy một con nhện làm bằng một thứ kim loại kỳ lạ, với thân hình trơn láng cũng một cái mắt đỏ đang lao qua bên cạnh mình.

Nàng vung dao, cắt đứt ba cái chân của nó, làm nó mất thăng bằng rồi trượt dài trên mặt đất.

“Nhanh lên chút, Lyon, anh sắp hết đỡ nổi rồi!” Theo kêu lớn. Khi Sylvie quay lại thì thấy hắn đang bị ít nhất hơn mười con nhện bám lên người và đang không ngừng dùng chân trước sắc nhọn tấn công bất kỳ vùng da thịt nào mà bọn chúng có thể với tới. Với tấm khiên gỗ và cây kiếm của mình, Theo đang ra sức che chắn những vùng nguy hiểm. Sylvie biết hắn không dám hất lũ nhện ra, sợ phép Khiêu khích của mình bị phá vỡ.

Mà cách đó không xa, Lyon dường như không tỏ ra quá gấp rút trước tình cảnh của thằng bạn mình. Hắn vẫn nhắm mắt, đũa phép đưa ra phía trước và liên tục niệm chú. Một quả cầu sét đang dần được tạo ra từ đầu cây đũa.

Ngay lúc này, một con nhện đến sau và không chịu ảnh hưởng từ Khiêu khích rơi từ trên trần xuống, nhắm thẳng vào vùng gáy sơ hở của Lyon. Sylvie trừng mắt một cái rồi lao đến. Thay vì dùng dao, nàng nhảy lên và đạp bay con nhện về phía chị mình.

“Bắt lấy, Sylvia!”

“Ừm, cảm ơn em,” Sylvia cười tươi như hoa, đưa hai tay đón lấy con nhện. Ngay khi tay nàng chạm vào nó, Sylvia bắt đầu niệm chú. Con nhện bị tóm giãy dụa một hồi, cuối cùng như bị hết pin, gục xuống trong tay nàng. Nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, nó lại bừng tỉnh. Sylvia thả nó ra, và nó lập tức lao vào tấn công những con nhện không bị dính Khiêu khích khác.

“Đã xong, chuẩn bị đỡ này, Theo! Lôi Xích!” Lyon cuối cùng cũng mở mắt, đồng thời chém đũa phép của hắn thành một đường vòng cung về phía Theo. Từ đầu đũa, một tia sét phóng ra, bắn trúng con nhện đang bám trên cổ thằng bạn hắn. Rất nhanh, tia sét đó bắt đầu lan tỏa ra toàn bộ đàn nhện, làm chúng co giật một hồi, trước khi buông Theo ra và đồng loạt rơi xuống đất, phát ra những tiếng leng keng nặng nề.

“Nhanh, bọn chúng chỉ bị tê liệt thôi,” Lyon nói, rút ra một con dao găm và vội vã bước tới. Hắn quỳ xuống và dùng hết sức đâm con dao vào một con nhện đang nằm ngửa bụng ở đó. Theo, hai chị em Sylvia, cùng con nhện bị thuần hóa cũng ra nhập cuộc tàn sát ngay sau đó.

“Cái đòn kết hợp đó có chút nguy hiểm nhỉ,” Sylvia cau mày. “Em không sao chứ Theo?”

“Sao thế nào được,” Theo cười lớn. Hắn tiếp tục bô bô lên mà không chú ý việc Lyon đang nháy mắt như điên, ra hiệu cho hắn câm miệng. “Chị yên tâm, bọn em đã luyện tập cái đó thành thục lúc còn ở làng rồi.”

“Hai đứa luyện tập bằng cách để Lyon thi triển công kích lên người mình sao?” Hai mắt Sylvia nheo lại một cách nguy hiểm. Cũng may là Theo cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã lỡ lời. Hắn gãi gãi cái đầu, vội nói.

“Không…không có, Lyon thi triển ma pháp lên…một tảng đá.”

Ở trước mặt hắn, Lyon gật đầu phụ họa như điên. Sylvia lườm hai đứa một hồi dài, sau đó thở dài và quyết định bỏ qua. “Mặc dù nó rất hiệu quả, nhưng về sau hạn chế dùng một chút. Lỡ sơ sẩy gì là Theo cũng nằm liệt luôn rồi.”

“Vâng!” Hai tên kia đồng thanh trả lời. Cả bọn cuối cùng cũng xử lý xong đống nhện và bắt đầu đi tiếp. Con nhện bị thu phục bây giờ đang đứng trên vai Sylvia, được nàng vuốt ve cái lưng tròn mịn.

“Em còn ổn chứ, Lyon?” Từ phía trước, Sylvie hỏi. Nàng biết cái chiêu Lôi Xích đó tiêu hao rất nhiều linh lực. Mà Lyon vẫn còn là một Pháp Sư tập sự, còn chưa có đẳng cấp. Hắn không có nhiều linh lực dự trữ. Mặt thằng bé giờ đã lấm tấm mồ hôi rồi.

“Vẫn ổn,” Lyon vừa gật đầu, vừa lôi trong túi ra một viên đá nhỏ. Viên đá đó phát ra một ánh sáng xanh nhẹ nhàng trong tay hắn. Lyon nắm chặt viên đá trong tay rồi niệm một câu thần chú ngắn. Viên đá tan dần ra, và hắn cảm nhận được linh lực của mình đang đầy dần lên.

Sylvie thấy vậy không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi lại tập trung vào công việc dẫn đường.

—----------------------

“Một lũ trẻ mà đã khá hơn ba tên kia nhiều rồi,” Lâm Khang nằm ngửa trên mặt đất ở tầng hai. Hai mắt hắn nhắm lại một cách thư thái, còn miệng thì nở một nụ cười hài lòng. Mặc dù hắn đang quan sát trận chiến ở tầng một, nhưng xung quanh chỗ hắn nằm, khung cảnh vẫn luôn không ngừng biến đổi. Các vách ngăn cao chạm trần thi nhau mọc lên từ mặt đất, chia cách tầng hai thành những buồng làm việc cá nhân nho nhỏ, trong đó bắt đầu xuất hiện những bộ bàn ghế cùng tủ hồ sơ, và một số vật dụng văn phòng cơ bản. Vẫn còn quá nhiều thứ Lâm Khang chưa làm được, nhất là những đồ bằng nhựa, nhưng hắn cũng không vội.

Mấy ngày qua, Lâm Khang còn phát hiện ra rằng, càng ngày việc xây dựng và thay đổi cấu trúc bí cảnh càng trở thành một thứ gần như là bản năng thứ hai của mình. Hắn cũng trở nên giỏi hơn trong việc tập trung vào nhiều việc một lúc. Ví dụ như ngay lúc này, quan sát trận chiến kia không làm ảnh hưởng việc hắn thiết kế và xây dựng.

Còn về linh lực, hắn vẫn còn thừa kha khá, cộng với việc tên nhóc Chiến Binh kia vẫn đang chảy máu. Lâm Khang có thể tiếp tục xây một thời gian nữa.

“Cái đòn ma pháp đó cũng có chút lợi hại,” hắn nghĩ. Mặc dù là chó ngáp phải ruồi, nhưng tên Pháp Sư kia đã chọc đúng yếu điểm của lũ nhện robot. Điểm an ủi là tên đó không thể sử dụng công kích đó nhiều lần, và thời gian mỗi lần niệm chú cũng khá dài.

Lâm Khang lại tiếp tục theo dõi. Bản thân hắn cũng thừa nhận rằng tuy khả năng của mỗi cá nhân trong nhóm Tinh Linh này không cao, nhưng phối hợp lại rất ăn ý. Đáng tiếc, do tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, bọn họ lại dễ dàng sa vào những tiểu xảo khi không phải chiến đấu trực tiếp. Ví dụ như hiện tại, mấy con nhện của Lâm Khang đang thay phiên nhau dẫn cả bọn đi vòng vòng cũng phải hơn chục phút rồi. Những cuộc phục kích nhỏ cứ liên tiếp diễn ra, làm bọn chúng không được nghỉ ngơi, hao tổn cả tinh thần và thể lực. Nhât là tên Pháp Sư và cô nàng Thuần Ma Sư kia, hai người đó đã bắt đầu thở gấp, bước chân trở nên kém linh hoạt hơn trước.

Đến nước này thì Lâm Khang cũng thấy có chút tội nghiệp. Hắn mong bọn nhóc đó có thể thấy khó mà lui, nhưng cũng bó tay. Hắn không thể can thiệp vào một tầng nếu như có sự hiện diện của ngoại nhân, mà những cái bẫy cùng ma thú của hắn đã được lập trình sẵn hết rồi.

Cũng phải thêm tầm mười lăm phút nữa, cô bé Trinh Sát mới phát hiện ra cả bọn đang bị dắt mũi. Nàng ta kêu đồng đội mình ngừng đuổi theo những con nhện, sau đó tìm đường ra. Nhưng thế quái nào cả bọn lại đi lạc vào căn phòng mà Lâm Khang đặt cái hòm thưởng phụ có chứa con nhện nổ.

—----------------------

“Có vẻ không có bẫy rập gì…” Sylvie lầm bầm sau khi mò mẫm xung quanh cái hòm một hồi. Ở phía sau, Lyon cùng Sylvia đang ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi lấy sức, còn Theo vẫn đứng giữa phòng, khiên gỗ giương cao, cảnh giác bảo vệ cho ca nhóm.

“Vậy…chị mở nhé?” Sylvie hỏi. “Hòm không bảo vệ chắc cũng chẳng có gì đáng giá lắm. Nhưng dù sao cũng đến tận đây rồi, tay không trở về cũng có chút phí sức.”

Cả bọn gật đầu đồng ý, thế là cô nàng hí hửng đem hòm mở tung ra. Còn chưa kịp xem bên trong có gì, thì con nhện đã nhảy ra và bám vào ngực nàng. Sylvie chỉ kịp kêu lên một tiếng đầy bất ngờ trước khi nó phát nổ, quăng nàng về phía sau mấy bước chân trước khi va mạnh xuống nền gạch, bất tỉnh nhân sự.

“Sylvie!” Sylvia là người phản ứng đầu tiên. Nàng bật dậy bằng một tốc độ đáng ngạc nhiên và lao đến chỗ em gái mình, đôi mắt đã có chút ướt át. Theo sát sau nàng là Lyon với một vẻ mặt trầm trọng.

Đột nhiên, Theo quát lớn.

“Dìu Sylvie ra góc phòng, đứng sau lưng em! Lyon, sử dụng lá chắn ma pháp bảo vệ hai chị!”

Từ dưới sàn và trên trần, một lũ nhện bắt đầu tràn ra. Cái mắt đỏ của bọn chúng nhìn thẳng vào đám Tinh Linh, làm cho bọn chúng vô thức rùng mình một cái.

“Nhưng còn anh…!” Lyon lắp bắp. Lá chắn ma pháp là ma pháp tập trung, tức là hắn không thể làm gì khác khi đang thi triển phép này. Điều này đồng nghĩa với việc Theo sẽ phải đối đầu với đàn nhện chỉ với một con ma thú hỗ trợ.

“Anh tự lo được,” Theo trừng mắt nhìn bạn mình. “Nhanh lên! Khiêu khích!”

Lyon nhìn Theo lưỡng lự một giây, trước khi một vẻ quyết tâm hiện lên khuôn mặt non nớt của hắn. Hắn liền đem theo hai chị em Sylvia vào một góc, mặc kệ sự phản đối của nàng. Sau đó, Lyon liền đứng trước mặt hai nàng, hai tay giơ lên trước mặt và bắt đầu niệm chú. Chỉ một giây sau, một quả cầu bảo vệ trong suốt bao trùm lấy cả ba bọn họ. Những con nhện không bị dính Khiêu khích cố gắng phá thủng nó nhưng vô hiệu.

Suốt một thời gian dài, căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng kim loại va vào nhau, tiếng gầm thét của Theo, cùng tiếng khóc thút thít của Sylvia. Cô nàng bây giờ mặt mũi đã tèm nhem nước mắt. Lyon cũng không khá hơn. Hắn nhìn Theo tả xung hữu đột ở ngoài mà tự hận mình bất lực. Hai hàng nước mắt cũng đang chảy dài xuống từ khóe mắt Lyon, bất quá, hắn không để mình khóc thành tiếng.

Con nhện của bọn họ đã sớm bị xé ra thành nhiều mảnh. Sylvia đã sử dụng ma pháp tăng cường sức chiến đấu cho nó, nhưng cũng không làm nó trụ thêm được bao lâu.

Cứ như vậy, Theo vẫn điên cuồng chém giết. Số lượng nhện trong phòng giảm dần, giảm dần, cho đến khi con cuối cùng bị bàn chân của Tinh Linh Chiến Sĩ nghiền nát. Lúc trận chiến kết thúc cũng là lúc hắn gục xuống đất, bất tỉnh.

“Theo!” Lyon giải trừ ma pháp bảo vệ, lao đến đỡ lấy tên bạn mình. Bất quá, do Theo cao to, mà thể lực Lyon lại có chút yếu, nên hắn cũng bị kéo ngã nhào trên mặt đất.

“Chúng ta cần phải ra khỏi đây ngay,” Sylvia nói giữa những tiếng nấc nghẹn. “Nếu bọn nhện đến một lần nữa…”

Nàng không nói hết câu, nhưng Lyon hiểu.

“Để…để em cõng Theo. Chị mang theo Silvie đi…” hắn thì thầm rồi ngồi dậy, sau đó dùng hết sức kéo lê thằng bạn bất tỉnh theo hướng cửa đi đến. Phía sau hắn, Silvia cũng đang chật vật với cơ thể mềm nhũn của em gái mình.

“Em…có nhớ đường ra không?” Sylvia ngập ngừng hỏi. Câu hỏi của nàng làm lòng Lyon đông cứng lại. Tất nhiên là hắn không nhớ. Cả bọn bị dẫn đi vòng vòng lâu như vậy, Trinh Sát thì đang bất tỉnh.

Vậy…phải làm sao?

Đúng lúc Lyon đang bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa phòng.

“Có vẻ các ngươi đang cần giúp đỡ nhỉ?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.