Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 11 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

11 Chương 11 Bí Cảnh Bá Chủ

Sáng hôm sau, khi Lâm Khang thức giấc, trước mặt hắn là một cửa sổ thông báo.

[Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: Cứu giúp nữ phù thủy.

Phần thưởng 1: Một lần hồi phục 50% linh lực tức thời đã được đưa vào không gian trữ vật.

Phần thưởng 2: Thiết kế gốc: Áo choàng ma pháp cấp Hồng Ngọc đã được đưa vào không gian trữ vật.]

...

...

...

[Nhận được Bản thiết kế gốc: Áo choàng ma pháp cấp Sắt.]

[Nhận được Bản thiết kế gốc: Áo giáp da cấp Sắt.]

[Nhận được Bản thiết kế gốc: Kiếm ‘Claymore of the Anti-mage’ cấp Hồng Ngọc.]

[Nhận được Bản thiết kế gốc: Đoản kiếm không có đẳng cấp.]

[Nhận được…]

“Dừng dừng dừng!” Lâm Khang một bên cau mày nghĩ, một bên đem một loạt các cửa sổ thông báo nhỏ tắt đi. “Lắm thông báo như vậy?”

[Đây là những thiết kế vật phẩm lấy được từ thông tin mà ba ngoại nhân hôm qua để lại. Khi kẻ xâm nhập chết bên trong bí cảnh, thông tin vật phẩm mà kẻ đó mang trên người sẽ được bí cảnh lưu lại để sử dụng hoặc phục vụ nghiên cứu.]

“Sau này không cần hiện những thông báo như thế này nữa, trừ khi vật phẩm đó có đẳng cấp Hồng Ngọc trở lên,” Lâm Khang có chút gắt gỏng. “Không lỡ sau này đông khách thì ta làm sao nhìn được cái gì ngoài cửa sổ thông báo nữa?”

[Hệ Thống đã lưu thiết lập của ký chủ.]

“Ừm, vậy…” Lâm Khang còn chưa kịp nghĩ dứt câu, hai cửa sổ thông báo khác lại hiện lên trước mặt hắn.

[Ký chủ thu được vật phẩm: Túi không gian của Alice. Vật phẩm đã được đặt vào không gian trữ vật.]

[Hệ Thống xét thấy ký chủ đã đạt điều kiện để nâng cấp Hệ Thống lên cấp hai. Ký chủ có xác nhận nâng cấp không?]

“Khoan khoan, dừng lại chút,” Lâm Khang lườm lên trần nhà. “Điều kiện để thăng cấp Hệ Thống là cái quái gì vậy? Sao đây là lần đầu ta nghe thấy?”

[Điều kiện đơn giản là số linh lực mà ngài đang sở hữu.]

“À ra vậy,” Lâm Khang thở dài, cảm thấy có chút ngốc. “Xác nhận. Không xác nhận mới ngu đó.”

[Ký chủ có xây dựng khu vực an toàn không?]

“Có,” hắn đáp lại ngay lập tức. Thực ra trong lòng Lâm Khang cũng đã có chút dự tính với cái khu này. Theo Hệ Thống thì nó là chỗ để ngoại nhân nghỉ ngơi. Bất quá…

“Có chỗ nghỉ nào lại miễn phí đâu,” hắn nở một nụ cười nham hiểm. Qua nói chuyện phiếm với Alice, hắn cũng biết những khu an toàn ở các bí cảnh khác thường là một phòng hoặc một khu đất trống, rộng rãi cho ngoại nhân tùy ý sử dụng. Nhưng nếu hắn xây thêm một số tiện nghi như phòng riêng, giường chiếu, khu vệ sinh tắm rửa, rồi thu phí sử dụng thì có phải sẽ bòn rút được của bọn hắn thêm một khoản không?

Cho ta vài giọt máu, ta cho các người tiện nghi. Còn ai không trả được thì cứ việc dựng lều ngoài hành lang mà ngủ, hắn cũng không quản.

Đột nhiên, Lâm Khang hít vào một hơi lạnh. Vài giây sau khi xác nhận nâng cấp Hệ Thống, hắn cảm nhận được linh lực của mình bị rút ra ngày càng nhanh. Cái cảm giác này lại thật quá thống khổ. Bình thường hắn sử dụng linh lực đều là từng chút từng chút, chứ đâu có như thế này. Lâm Khang mồ hôi chảy đầy trán. Hắn nghiến răng, cố nén tiếng rên đau đớn, không muốn làm Alice thức giấc. Đen đủi sao, nàng vẫn nhận ra hắn có gì đó không ổn. Đang vùi đầu trong ngực hắn, Alice ngồi bật dậy, hai mắt đỏ tràn đầy lo lắng nhìn hắn.

“Lâm Khang? Ngài làm sao vậy? Đau chỗ nào sao?” Nàng gấp gáp có chút muốn khóc, một tay lau đi mồ hôi trên trán hắn, tay còn lại chuẩn bị thi triển phép trị liệu.

“Không…không sao,” hắn nói qua kẽ răng nghiến chặt. Một tay hắn đan vào tay nàng. “Ta… chỉ đang xây thêm một tầng nữa, linh lực rút đi quá nhanh nên có chút không quen. Không sao cả, một lúc rồi sẽ hết.”

“Vậy…vậy…được rồi,” nhận ra mình cũng không thể làm gì trong tình cảnh này, vì linh lực của nàng so với Lâm Khang thậm chí còn không đáng nhắc tới, Alice lại từ từ nằm xuống. Nàng đem đầu hắn ôm sát vào bộ ngực đầy đặn của mình. Nàng hôn lên tóc hắn, rồi bắt đầu vuốt ve lưng Lâm Khang, cố làm cho hắn dễ chịu hơn một chút.

Cũng không biết hai người cứ nằm như vậy trong bao lâu, nhưng cuối cùng cảm giác kinh khủng kia cũng trôi qua. Nhịp thở của Lâm Khang dần ổn định trở lại.

“Ngài sao rồi?” Hắn nghe giọng Alice hỏi từ phía trên đầu mình.

“Ta ổn rồi. Cảm ơn nàng,” hắn ngẩng lên, hôn nhẹ vào môi nàng. Sau đó ngồi dậy, đem nàng dựa vào ngực mình. “Lần đầu xây thêm tầng, không ngờ nó lại như vậy. Để nàng phải lo lắng rồi.”

“Không sao là tốt rồi,” Alice lắc lắc cái đầu. “Ngài có cần nghỉ ngơi thêm không?”

“Không cần,” Lâm Khang trả lời. “Giờ ta có cái này cho nàng, cũng là muốn hỏi nàng vài việc.”

“Ừm?”

Lâm Khang gọi ra cửa sổ không gian trữ vật, rồi từ đó lấy ra túi trữ vật của Alice đưa cho nàng.

“A! Cái này là ba tên kia lấy của em. Em tưởng mất rồi chứ,” nàng chộp lấy cái túi rồi dựa sát vào Lâm Khang, nhẹ nhàng cọ đầu vào ngực hắn. “Cảm ơn ngài.”

“Không cần khách sáo như vậy,” hắn bẹo cái má mềm mại của Alice làm nó ửng đỏ một chút. “Bất quá…khi thu nó vào không gian trữ vật, ta cũng đã thấy hết những gì chứa trong đó…”

Quả thực, Lâm Khang cũng không cần phải làm cái gì mà ‘kiểm kê chiến lợi phẩm’. Trong đầu hắn lúc nào cũng có sẵn danh sách những thứ đang ở trong không gian của mình. Ngay từ khi một thứ được đưa vào là hắn đã biết rồi. Chỉ là bản thân hắn không thể giám định đẳng cấp của đồ vật, nên vẫn cần thông báo của Hệ Thống hỗ trợ.

“A!…Vậy bức thư…” Mặt Alice đột nhiên trắng bệch. Nàng thu người lại, hai mắt sợ hãi nhìn về phía Lâm Khang.

“Bức thư nhờ nàng đi thu hồi một bí cảnh hạch tâm mới xuất hiện ở khu vực này? Ta có thấy. Nhưng mà…”

“Em xin lỗi!” Alice kêu lên, sau đó ôm chầm lấy Lâm Khang. Hắn cảm thấy nước mắt nàng đã bắt đầu chảy xuống ướt ngực mình. “Bây giờ em không có ý định đó nữa. Xin ngài hãy tin em.”

“Nghe ta nói hết,” hắn nhẹ nhàng đẩy Alice ra, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của nàng. “Bức thư đó đọc qua cũng không quá giống nhờ vả đi. Vậy cuối cùng là thế nào?”

“Đó…là bài kiểm tra tốt nghiệp mà giáo viên trong gia tộc giao cho em,” Alice cúi đầu, vừa nói vừa lau đi nước mắt. “Em chưa nói với ngài, nhưng tên đầy đủ của em là Alice Langeton, con gái trưởng của Công tước Langeton. Gia tộc của em có truyền thống pháp sư. Trước khi tốt nghiệp, bọn em sẽ phải hoàn thành một thử thách và đạt được sự công nhận của giáo viên.”

“Và thử thách của nàng là ta,” Lâm Khang gật đầu, có chút hơi ngốc ra. Hắn cũng không ngờ rằng mỹ nhân trước mặt mình lại có hậu thuẫn khủng bố như vậy. Nếu như hệ thống quý tộc ở đây giống như ở Trái Đất thời trung cổ Châu Âu, vậy Công tước cũng là rất to đó.

Alice sợ hãi gật đầu, rồi lí nhí nói. “Nhưng em không muốn thế nữa. Nếu đem hạch tâm đi ngài sẽ biến mất. Em thực sự yêu ngài mà. Hơn nữa, ngài đã cứu mạng em. Làm như vậy thì em làm gì còn mặt mũi mang họ Langeton nữa.”

“Vậy còn thử thách?” Lâm Khang lại hỏi. Cũng không phải hắn không tin Alice. Dù sao chính Hệ Thống đã đưa ra nhiệm vụ thu nàng làm đồng minh, tức là nó cũng đã xác nhận nàng trong sạch.

“Trượt thì trượt đi, cùng lắm năm sau em lại làm lại,” Alice thút thít một hồi, làm Lâm Khang cũng đau lòng. Hắn đưa tay ra ôm lại nàng vào trong ngực rồi lau đi nước mắt trên khuôn mặt kiều diễm đó.

“Được rồi, nín đi. Ta cũng chưa có nói là ta không tin nàng đâu? Vậy còn ba tên đó?”

"Em cũng không biết, chắc là được một kẻ địch nào đó của gia tộc thuê..." Alice sụt sịt một lần cuối, rồi lại đem cả người nàng dựa vào ngực Lâm Khang, sau đó buồn bã nói. “Thế nhưng, bây giờ ngài biết thân phận của em rồi, ngài cũng biết là em sẽ phải trở về, đúng không?”

“Ừm, nàng sẽ không sao chứ?” Lời đó của Alice làm ngực hắn nhói một cái. Lâm Khang cũng không muốn biểu lộ ra cái gì, nhưng bất giác hai tay của hắn ôm nàng càng thêm chặt.

“Sẽ không. Mẹ em sẽ giận lắm, nhưng cũng không được bao lâu đâu. Em là con cưng mà, cùng lắm là bị cấm túc vài tháng,” Alice cười cười. Cảm nhận được Lâm Khang ôm mình chặt hơn, tâm tình nàng cuối cùng cũng buông lỏng.

“Vậy bao giờ nàng đi?”

“Bây giờ vết thương khỏi rồi, lẽ ra là phải trở về càng sớm càng tốt,” Alice thở dài. “Nhưng vẫn là ba ngày nữa đi. Ở cạnh ngài thêm một chút, lần này về xong cũng chẳng biết lúc nào mới có thể quay lại. Hơn nữa, em cũng muốn bỏ chút thời gian đi một vòng bí cảnh này xem thế nào.”

“Cũng đúng, hình như từ sau khi vào đây, nàng chưa hề đặt chân ra khỏi phòng này nhỉ,” Lâm Khang cười trêu nàng. Mà Alice thì hiển nhiên là biết ý tứ của hắn, nàng phụng phịu vỗ lên ngực hắn một cái.

“Trêu người ta. Còn không phải tại ngài sao?”

Hai người cười đùa với nhau một lúc, trước khi Lâm Khang quay trở lại chính sự.

“Rồi, nàng còn có gia đình, cũng không thể giấu diếm bỏ mặc để đi với nam nhân,” hắn thở dài, lại thấy có chút mất mát. Mấy ngày qua ở với Alice đúng là rất vui vẻ. Nàng đi rồi hắn lại phải quay trở lại bầu bạn với Hệ Thống và mấy con nhện. “Vậy trong lúc nàng còn ở đây, ta dẫn nàng đi tham quan bí cảnh. Dù sao nàng cũng có chút ít kinh nghiệm về chuyện này, có gì cứ góp ý thẳng thắn.”

“Ừm, nếu giúp được gì em sẽ giúp,” Alice gật đầu. “Em cũng mong bí cảnh mạnh hơn, để còn có dịp quay lại.”

“Vậy ta cũng không thể phụ lòng mong đợi của vợ ta rồi,” Lâm Khang cười lớn. Mà câu nói của hắn làm Alice ngốc ra một giây, trước khi mặt nàng hóa đỏ còn hơn quả cà chua.

“Ngài nói em là…vợ ngài?”

“Sao? Không muốn?” Hắn cười cười hỏi.

“Muốn, muốn chứ,” Alice gấp gáp trả lời. Sau đó nở một nụ cười tươi như hoa rồi ôm chầm lấy hắn. “Chồng em.”

“Ừm,” Lâm Khang nghe vậy cũng thấy ấm áp. “Tuy rằng chưa chính thức, mà ta cũng không biết liệu đã từng có tiền lệ một người cưới một chủ bí cảnh hay chưa…”

“Có đó,” Alice dụi đầu vào vai hắn. “Chủ bí cảnh Azeoth chính là hoàng hậu, vợ của quốc vương Arcia.”

“Bí cảnh Azeoth là…”

“Bí cảnh mạnh và lớn thứ hai lục địa này.”

“Hự…” Lâm Khang phát nấc sau khi nghe câu trả lời của Alice. “Cái tiêu chuẩn này có chút cao.”

“Hừ, ngài sợ cái gì nha,” Alice cắn nhẹ vào vai hắn. “Không phải bây giờ ngài chỉ có một tầng, em vẫn đồng ý làm vợ ngài sao?”

“Nhưng gia đình nàng…”

“Sẽ không phản đối…Eh…không phản đối quá kịch liệt,” nàng lui đầu lại rồi lại tinh nghịch nhìn hắn. “Miễn là đừng để bố mẹ em biết là ngài đã chơi em ra thành cái dạng này trước khi cưới là được.”

“Được, ta nghe nàng,” nghe Alice nói vậy, Lâm Khang không khỏi cười lớn. “Vậy cũng là có mục tiêu đi. Ta sẽ làm bí cảnh này mạnh mẽ hơn, để xứng với con gái một Công tước.”

“Ừm…em sẽ chờ,” Alice thì thầm vào tai hắn. Bàn tay nàng đang đặt trên ngực hắn cũng từ từ di chuyển xuống dưới.

Lâm Khang tất nhiên không khách sáo, liền đem nàng đè xuống giường. Hai người lại tại đó đại chiến đến khi Alice mệt nhoài, ngủ thiếp đi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.