Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 9 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

9 Chương 9 Bí Cảnh Bá Chủ

Mình đã sửa lại một đoạn ở chương 3 để làm rõ, phân chia đẳng cấp của vật phẩm và đẳng cấp sức mạnh của Du Hành Giả là chung nhau.

-------------------------------------------

Oswin là một Kiếm Sĩ cao to trạc tuổi ba mươi. Vũ khí ưa thích của hắn là một cây Claymore mà hắn rút ra từ xác của một tên lính đã tàn sát ngôi làng quê hương hắn mười năm về trước. Về sức mạnh, bản thân Oswin chưa từng tham gia đánh giá một cách chính thức, vì hắn không có nhiều tiền như vậy, nhưng theo đánh giá của bản thân, hắn cũng đã đạt ít nhất là cấp Thép đi.

Nhưng cũng chính vì không tham gia đánh giá sức mạnh, Oswin cũng không được phép nhận việc từ hiệp hội Du Hành Giả. Do đó, hắn chỉ có thể lang thang khắp các quán rượu trong khu ổ chuột, chờ ai thuê gì thì làm nấy. Mà những công việc này thường cũng chẳng tốt đẹp gì. Bắt cóc, giết người hắn cũng đã từng làm qua. Mà Oswin phát hiện, giết người chính là việc mà hắn làm giỏi nhất, bất kể là trên chiến trường hay trong bóng tối. Nạn nhân ưa thích của hắn là các pháp sư. Công lao lớn trong việc này thuộc về cây Claymore của hắn. Đó cũng là một hồi cơ duyên mà hắn gặp được. Điểm đặc biệt của nó là có thể giúp hắn phá vỡ các tấn công ma pháp từ cấp Hồng Ngọc trở xuống.

Điều này cũng giúp Oswin thu được chút danh tiếng trong khu ổ chuột. Hắn tất nhiên không ngu đến mức đem nguồn gốc sức mạnh của mình đi rêu rao khắp nơi, vì vậy nên Oswin vẫn sống yên ổn được gần đó năm.

Bất quá, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Càng ngày càng có nhiều người nghi ngờ Oswin, nhất là hai tên ‘đồng đội’ của hắn - Trinh Sát Jasper, và Xạ Thủ Tobias. Oswin cũng không ưa gì hai gã này cho lắm, nhưng khu ổ chuột mà, nếu không có bè phái thì sẽ khó sống, hơn nữa bọn chúng cũng có lúc được việc.

“Nhưng cũng đã đến lúc tìm đồng đội mới rồi, không thể để cho bí mật của mình lộ ra được,” Oswin vừa nghĩ vừa theo sát Jasper đi xuyên qua các bụi cây rậm rạp của một cánh rừng cách khá xa khu vực của loài người. Thành phố gần nhất - Charleme, cũng cách đây phải ba ngày đi đường. Hắn dự định sẽ thủ tiêu Jasper và Tobias sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này. Mà Oswin càng nghĩ càng thấy bực mình, lẽ ra là đã xong việc rồi chứ. Nếu không phải tên ngu ngốc Tobias lơ đãng, để con bé đó chạy thoát thì đã không đến nước này.

Con gái trưởng của Công tước mà, thế quái nào chẳng có một hai thủ đoạn phòng thân. Đây là điều mà đến một thằng ngu cũng nhận ra, nhưng Tobias thì không. Lần này để nó thoát về đến lãnh địa của gia tộc thì bọn chúng có mười cái mạng cũng không thoát tội chết.

“Mày vẫn còn đang lo lắng à? Con bé đó bị thương nặng như vậy, không thể đi xa được đâu. Có khi bây giờ nó đã gục chết trong bụi cây nào rồi cũng nên,” từ phía sau hắn vang đến giọng the thé của Tobias. Bất quá Oswin cũng lười quay lại nhìn. Trông thấy cái mặt chuột của thằng ngu đó chắc hắn tăng xông máu mà chết mất.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác,” Jasper gằn giọng, làm cho cái chất giọng vốn đã khàn khàn như có đờm trong cổ của hắn nghe càng dữ tợn hơn. “Chính vì mày chủ quan như thế nên nó mới chạy thoát, lần sau rút kinh nghiệm một chút cho ta, không thì cút đi.”

Tobias trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ba tên lính đánh thuê cứ như vậy đi theo sự dẫn dắt của Jasper, không ai nói với ai câu nào. Trong một thời gian dài, thứ âm thanh duy nhất phát ra từ bọn chúng là tiếng xào xạc của lá cây, cùng tiếng những cành cây khô trên mặt đất bị những bàn chân dẫm nát. Vì hiện tại là ban ngày, cũng không có mấy ma thú đến làm phiền bọn chúng.

Cũng phải vài tiếng sau, Jasper mới ra hiệu cho bọn chúng dừng lại.

“Mày phát hiện nó rồi à?” Oswin tiến lên một chút và hỏi.

“Chưa thấy người,” Jasper trả lời. “Nhưng dấu vết nó để lại dẫn đến cái hang trước mặt kia.”

“Cái đó…” Oswin nheo mắt lại, nhìn theo hướng Jasper chỉ. “Đó không phải một bí cảnh chứ?”

“Chính nó,” tên Trinh Sát gật đầu. “Nhưng chỉ là một bí cảnh rất nhỏ, có thể mới hình thành cách đây không lâu. Lượng linh lực tỏa ra từ nó tuy cường đại, nhưng không thể so với các bí cảnh nhỏ mà tao từng biết.”

“Vậy đây đúng là một món hời rồi,” mắt Oswin sáng bừng lên. Ở phía sau hắn, Tobias vẫn đang dỗi không nói gì, nhưng vẻ tham lam đã hiện rõ lên bộ mặt của hắn. Không cần ai bảo ai, cả ba tên đều biết đây chính là một công đôi việc. Con nhỏ Alice với thương thể đó mà tiến vào bí cảnh, thì giờ đã trở thành thức ăn của nó rồi. Còn cái bí cảnh này, tuy hạch tâm của nó còn quá trẻ, giá trị không bằng những cái cấp cao hơn, nhưng đối với ba tên xuất thân từ khu ổ chuột, nhiêu đó cũng đủ để bọn hắn sống sung sướng trong một thời gian dài.

“Vào, còn chờ đợi gì nữa,” Oswin cười lớn, vỗ lưng Jasper một cái, đẩy hắn về phía trước. Hắn cảm thấy vẫn khí của mình đang tốt lên rõ rệt.

“Vẫn là nên cẩn thận một chút,” Jasper nhíu mày, lườm Oswin một cái. Hắn còn định nói thêm gì đó nữa, nhưng bị Tobias cắt lời.

“Tao nói chứ, lúc nào cũng cẩn thận quá lỡ hết việc,” tên Xạ Thủ kèo nhèo. “Cái bí cảnh mới sinh mà mày còn sợ như vậy.”

“Đúng đó,” Oswin tiếp lời. “Thằng Tobias đôi khi hơi bị ngu, nhưng lần này thì mày lo xa rồi. Hơn nữa, nghĩ đi, bí cảnh hạch tâm đó. Mày biết cái đó đáng giá thế nào không?”

“Tao chỉ nói là nên cẩn thận…” Jasper định thanh minh thêm, nhưng nhìn thấy chữ ‘vàng’ hiện rõ lên trong mắt hai thằng ngu kia, hắn cũng chỉ còn cách lắc đầu ngao ngán rồi dẫn cả nhóm tiến vào bí cảnh.

“Hai tên đầu gỗ,” hắn vừa đi vừa rủa thầm trong đầu. Trong ba người, chỉ có hắn là từng đi vào nhiều hơn ba cái bí cảnh, vì vậy nên cũng có chút kiến thức về sự xảo quyệt và nguy hiểm của những nơi này. Bây giờ thì hắn phải cẩn thận hết cả phần của hai thằng đồng đội.

“Thôi thì sinh nghề tử nghiệp, làm hết sức thôi. Ta cũng muốn tiền mà,” Jasper thở dài, nhưng ngay khi bước qua cửa hang, hắn đột nhiên đứng sững lại, làm cho hai tên kia suýt chút nữa thì đâm vào hắn.

“Cái mẹ gì…?” Oswin vừa mở miệng ra hỏi thì Jasper đã cắt lời hắn.

“Kiến trúc của nơi này có chút kỳ quái,” tên Trinh Sát nói nhỏ, nheo mắt đánh giá xung quanh hắn một lần. Hắn cũng không tính là đã đi nhiều nơi, nhưng kiến trúc lạ như vậy, thực sự có nơi nào dùng sao? Tường nhẵn nhụi màu trắng, làm bằng kim loại. Dọc trên đó là những chụp đèn kỳ lạ phát ra loại ánh sáng trắng xanh mà không phải lửa. Tuy rằng các bí cảnh khác cũng dùng linh lực để tự soi sáng, nhưng từ trước đến giờ, Jasper chỉ gặp qua bí cảnh dùng linh lực chuyển hóa thành Hỏa ma pháp, hoặc chí ít là bắt chước hình dáng một ngọn lửa. Dù sao, một bí cảnh mới sinh ra cũng không có nhiều kiến thức, do đó nó sẽ bắt chước những gì nó thấy được từ những kẻ xâm nhập, sau đó từ từ học hỏi và tự hoàn thiện mình.

Nhưng cái bí cảnh này...

Chưa hết, gạch lát nền này cũng là lần đầu hắn thấy. Jasper cúi xuống chạm vào nền đất, sử dụng kĩ năng thăm dò của hắn để đảm bảo rằng không có cạm bẫy được đặt sẵn. Tuy rằng không phát hiện được gì, nhưng trong lòng hắn càng thấy bất an.

Làm hắn kinh hãi nhất chính là cái cách mà bí cảnh đã tạo nên một khung cảnh đang bị thiên nhiên chiếm lại giống hệt như thật ngay từ tầng đầu tiên. Chứng tỏ bí cảnh này tuy còn nhỏ, nhưng chủ nhân của nó lại sở hữu trí lực rất cao và có nhiều hiểu biết đối với thế giới bên ngoài. Nếu để nó phát triển, chỉ sợ sau một vài năm, đây sẽ là một trong những bí cảnh nguy hiểm bậc nhất lục địa này, có thể sánh ngang với ‘The Azeoth Mine’ nằm ở thủ đô vương quốc phía nam Arcia, hoặc cơn ác mộng ‘Grand Graveyard’ mà các thế lực đang cố gắng tiêu diệt mấy tháng gần đây.

Jasper bắt đầu có chút không muốn đi tiếp rồi…

“Sao rồi, có bẫy gì không?” Oswin hỏi, vẫn rất không tim không phổi. “Đúng là nó có chút kỳ quái, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa nhóc. Cướp kẹo của trẻ con thôi mà, mày còn sợ nữa à?”

“Đúng thế, mày không muốn vào thì cút,” Tobias đổ dầu vào lửa. “Cái hạch tâm kia, chia đôi càng tốt.”

Nghe tới hạch tâm, Jasper lại động lòng. Phải nói là cuộc sống trong khu ổ chuột khổ còn hơn súc vật. Nếu có được chút tiền này, hắn có thể mua một cái nhà nhỏ ở đâu đó, rồi bắt đầu chút chuyện làm ăn… Hắn sẽ không cần phải liều mạng đi làm những chuyện như thế này nữa. Đi theo hai tên này một năm là đã đủ tích nghiệp cho cả một đời rồi.

“Được rồi, vậy thì vào. Đi theo sau lưng tao và đừng có táy máy chân tay,” viễn cảnh tươi sáng đã tiếp thêm dũng khí cho Jasper. Hắn rút ra đoản đao từ bên hông rồi thận trọng từng bước một tiến sâu vào bí cảnh. Hai mắt hắn không ngừng đảo quanh, cố gắng phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, cho dù là nhỏ nhất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.