5 Chương 5 Bí Cảnh Bá Chủ
Alice quả thực quá thảm. Nàng bị truy sát đến kiệt sức, tuy rằng may mắn cắt đuôi được lũ người kia, nhưng việc đó cũng đã làm nàng tiêu hao hết linh lực của mình. Một pháp sư không có linh lực thì còn tệ hơn cả người thường.
Nàng cứ như vậy kéo lê cơ thể đầy thương tích của mình qua một cánh rừng, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa mình và nhóm lính đánh thuê truy sát. Nàng biết bọn chúng vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng nàng cũng không còn nhiều sức nữa. Mỗi bước đi lại làm những vết thương trên người bị động, gây ra đau đớn không tả nổi, làm cho Alice phải nghiến răng chịu đựng. Trên chiếc trán nhỏ của nàng đã phủ đầy mồ hôi.
Đi mãi cho đến khi gần mất ý thức, Alice mới phát hiện một cửa hang ở gần đó. Nàng lập tức đổi hướng tiến về phía đó với hy vọng có thể tìm một chỗ trú ẩn. Một pháp sư như Alice, nếu trong điều kiện bình thường thì đã sớm nhận ra đây là một bí cảnh, nhưng nàng lúc này đã quá kiệt sức. Kể cả sau khi bước vào trong hang, nàng vẫn không nhận ra điều gì khác thường.
Alice cũng biết, đây chỉ là nàng đang cố níu giữ chút hơi tàn của bản thân. Với thương thể như vậy, lại không còn chút linh lực nào, chết chỉ là chuyện sớm muộn.
Ít nhất đó là suy nghĩ của nàng trước khi nhìn thấy tên đó.
Lúc Alice sắp mất đi ý thức, đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một nam nhân cỡ trạc tuổi nàng. Hắn cao hơn nàng một cái đầu, khuôn mặt nhìn qua đã biết không phải người bản địa, nhưng cũng rất dễ nhìn. Mái tóc đen của hắn cắt ngắn gọn gàng, cùng với đôi mắt đen láy tỏa ra một vẻ kiên định hiếm thấy ở người trẻ tuổi như vậy.
Điểm trừ duy nhất là quần áo hắn đang mặc có chút lôi thôi. Nếu hắn có thể có những bộ đồ đắt tiền hơn, thì không còn nghi ngờ gì, đây chính là một đại mỹ nam.
Nhưng hơn hết thảy, điều làm Alice chấn kinh nhất chính là lượng linh lực kinh hồn tỏa ra từ người này. Với kiến thức của mình, nàng nhìn ra ngay người trước mặt mình thực ra là loại tồn tại nào. Hắn không phải con người, nhưng bất quá…
…một chủ bí cảnh hiếm hoi mang hình hài còn người, lại còn dễ nhìn như vậy. Đầu óc đã mụ mị của Alice nhanh chóng nhảy số. Điều đầu tiên Alice nghĩ đến là phục hồi linh lực. Có linh lực, nàng có thể trị thương, như vậy thì mới có một đường sống.
Đương nhiên nàng biết, trong tình cảnh cấp bách như vậy, để vận chuyển được linh lực thì chỉ có một cách duy nhất.
Giữa trinh tiết và tính mạng, vẫn là chọn tính mạng đi… Dù sao nàng cũng còn quá nhiều chuyện phải làm, không thể vứt bỏ hết mọi thứ ở đây được.
Nghĩ là làm, Alice thu hết dũng khí cùng sức lực còn lại, tiến về phía chủ bí cảnh, và mở mồm cầu xin hắn làm tình với mình. Mười tám năm sống trên đời, nàng còn không dám nghĩ sẽ nói ra những lời như vậy, nhưng đâu còn cách nào khác đâu.
Dù trong trạng thái sắp xỉu, nàng vẫn thấy xấu hổ chết đi được. Nhưng Alice không dám nhìn đi chỗ khác, nhất là khi ánh mắt của tên kia cứng lại, nàng đã rất sợ, sợ rằng hắn sẽ từ chối.
Nhưng hắn không từ chối ngay, mà tỏ vẻ suy nghĩ một lúc, sau đó còn lẩm bẩm một chút gì đó. Bất chợt, Alice cảm thấy một luồng linh lực bao phủ lấy nàng, làm cho các vết thương bớt đau nhức rất nhiều.
“Vậy…ngài đồng ý…?” Alice hỏi hắn. Đôi môi nhỏ của nàng run lên vì căng thẳng.
—---------------------------------------------------------------------------------
“Nàng bảo ta từ chối được sao?” Lâm Khang thở dài, tắt đi bảng kỹ năng. Trong đó, hắn vừa chọn hai kỹ năng cấp một là ‘Trị liệu khu vực’ và ‘Thanh tẩy khu vực’. Như tên gọi, khu vực đầu tiên có thể dần dần hồi phục vết thương của đồng đội trong tầm ảnh hưởng của nó. Cái thứ hai thì ít đặc sắc hơn, chỉ có tác dụng làm sạch trong phạm vi của mình.
Nhưng nhìn vào những gì hai bọn họ sắp làm, để cả hai đều bê bết máu và đất cát có vẻ không được ổn cho lắm.
Nghe được lời hắn, nữ pháp sư như thả lỏng cả cơ thể mình, dựa vào ngực hắn. Lâm Khang lập tức vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, dìu nàng theo hắn quay trở lại phòng hạch tâm. Hắn cũng không quá lo lắng, cho dù sau khi cùng nàng ngủ, thương thể của nàng cũng không thể hoàn toàn bình phục được, mà hắn đã thầm bố trí Arachnite và một nhóm nhện mai phục quanh phòng để đề phòng bất trắc.
Dù bề ngoài tỉnh táo như thế, nhưng trong thâm tâm Lâm Khang cũng có chút sốt ruột rồi. Nữ pháp sư trong ngực hắn quả thật là một đại mỹ nhân. Kiếp trước hắn không phải NEET, và cũng không thiếu tiền, nhưng mấy cái deadline chết tiệt cứ đuổi theo cắn đít hắn. Lâm Khang thực sự chưa từng có thời gian để tiếp xúc nghiêm túc với một cô gái nào, mà bản thân lại không muốn đi tìm gái bán hoa.
Vậy nên bảo hắn không kích động là nói dối. Một tay hắn đỡ eo của nữ pháp sư, tay còn lại dắt tay nàng, không tự chủ được liền nhẹ nhàng vuốt ve mấy ngón tay trắng nõn, thon dài của nàng, làm cho nữ pháp sư run lên nhè nhẹ. Nàng hiển nhiên nhận ra hắn đang làm gì, nhưng cũng không định phản đối.
Mà mắt của Lâm Khang cũng hoạt động hết công suất. Vừa cẩn thận kiểm tra mức độ tiêu hao của Trị liệu khu vực, vừa nhìn nữ pháp sư trong ngực mình vài lượt. Chiếc áo choàng đỏ, vốn có thể che hết cơ thể gợi cảm, có lồi có lõm của nàng giờ đã rách tả tơi, để lộ ra một phần bộ ngực căng tròn, mềm mại phập phồng theo từng hơi thở. Cánh tay trần trắng muốt, mảnh mai bám chặt vào tay Lâm Khang, có chút làm cho hắn không tự chủ được.
Chưa hết, sau khi sử dụng Thanh tẩy khu vực làm sạch hết máu vào đất bụi trên người nữ pháp sư, Lâm Khang còn ngửi được mùi thơm nhè nhẹ từ cơ thể nàng tỏa ra. Quả thực là kích thích chết người mà.
Hắn nuốt xuống một ngụm lớn nước bọt, cảm thấy tiểu huynh đệ phía dưới của mình bắt đầu biểu tình.
Bí cảnh của Lâm Khang không lớn, hắn cũng biết đường ngắn nhất để vượt qua khu hành lang, nhưng làm sao đoạn đường trở về phòng hạch tâm vẫn dài quá là dài. Cảm thấy có chút bứt rứt, bàn tay của hắn đặt trên eo nữ pháp sư vô thức trượt xuống dưới một chút, đặt trọn lên bờ mông tròn trịa của nàng.
“Ngài… Ở đây sao…?” Nữ pháp sư hiển nhiên cảm nhận được điều này. Mặt nàng đỏ bừng, hai mắt dán chặt xuống nền đất. Ở trong Trị liệu khu vực một thời gian tuy ngắn, nhưng cũng đã đủ làm cho nàng thanh tỉnh hơn đôi chút. Bàn tay nhỏ của nàng nhẹ nhàng xiết lấy tay Lâm Khang. Cơ thể nàng run lên nhè nhẹ trong lòng hắn, làm cho hắn thấy nàng thật nhỏ bé đáng yêu.
“Không…” Hắn lắc đầu. Câu trả lời của hắn làm nữ pháp sư ngạc nhiên ngước lên. Chỉ chờ có vậy, hắn cúi xuống, hôn nhẹ nhàng lên cặp môi nhỏ của nàng.
“Hmm…?” Nữ pháp sư bị hắn làm cho ngạc nhiên một phen, nhưng cũng rất nhanh định thần lại, bắt đầu đáp trả nụ hôn của hắn. “Hmmm…”
Nụ hôn của hai người càng lúc càng trở nên nồng nhiệt. Lâm Khang dùng lưỡi tách ra đôi môi của nàng, nàng cũng không phản đối, hơn nữa còn đáp trả bằng lưỡi của mình, đồng thời đưa hai tay lên ôm lấy cổ hắn, kéo hắn gần về phía mình hơn.
Lâm Khang cũng không khách sáo. Một mặt, hắn vẫn đê mê với chiếc lưỡi nhỏ của nữ pháp sư. Mặt khác, một tay hắn vuốt ve má nàng, tay kia thì luồn vào quần nàng, không ngừng xoa bóp cặp mông mềm mại, cảm giác chúng biến dạng dưới sự nhào nặn của hắn, đồng thời kéo cơ thể hai người dính chặt lấy nhau.
“Hmmmm…” Nữ pháp sư rên nhẹ vào miệng Lâm Khang. Nàng đã cảm nhận được dương vật cương cứng của hắn đang đè sát vào bụng mình. Mặc cho sự xấu hổ đang dâng trào, nàng cũng không thể phủ nhận rằng nó cũng làm cho chính bản thân mình cảm thấy gấp gáp. Giữa hai chân nàng đã bắt đầu có cảm giác ướt át.
Hai người tiếp tục như vậy một lúc lâu, làm cho toàn thân Lâm Khang như bốc hỏa. Hắn thực sự không muốn dừng lại, nhưng phần lý trí còn lại của hắn cũng nhận ra, đây thực sự không phải là nơi tốt nhất để làm việc này. Hắn nút lưỡi nữ pháp sư một lần cuối rồi tách ra, cảm thấy tiếc muốn chết. Khi môi hắn rời khỏi nàng, còn có một sợi chỉ mảnh trong suốt liên kết giữa miệng của hai người. Lâm Khang lúc này đã phạm một lỗi lầm chí mạng khi hắn cúi xuống để nhìn mặt nàng.
Đôi mắt nữ pháp sư lúc này nhắm hờ, nhìn hắn một cách say mê. Đôi gò má nàng ửng đỏ. Đôi môi khép hờ, có chút sưng tấy, cùng với cái lưỡi xinh vẫn đang lấp ló làm cho nàng có một dáng vẻ gợi tình, ma mị chết người. Đó là còn chưa kể đến cách mà nàng đang hổn hển thở. Từng nhịp lên xuống của bộ ngực kia dần đẩy Lâm Khang đến mức mất tự chủ.
“Nàng…Nàng tên gì?” Hắn nhẹ nhàng hỏi, sử dụng hết hai mươi năm công lực để giữ mình thanh tỉnh.
“Alice… Còn ngài…?”
“Nàng có thể gọi ta Lâm Khang,” Lâm Khang đáp trả, sau đó quay người, định dắt Alice đi tiếp. Nhưng hắn đi không được mấy bước thì cảm giác nàng đang kéo tay mình lại.
“Gì đó…Hmm!?”
Trước khi hắn kịp phản ứng, Alice đã bước tới, nhẹ nhàng đặt hai tay lên mặt hắn. Nàng sau đó nhón chân, hôn lên môi hắn một lần nữa. Hai người cứ như vậy tiếp tục cuộc chiến vừa rồi, cho đến lúc Lâm Khang cảm thấy không thể chịu nổi nữa. Hắn nhẹ nhàng đẩy Alice ra, trước khi cúi xuống và bế phắt nàng lên theo kiểu công chúa, rồi ba chân bốn cẳng phóng về phía phòng hạch tâm.