Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 4 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

4 Chương 4 Bí Cảnh Bá Chủ

Vài ngày sau đó, Lâm Khang dành hết thời gian thức để phát triển tầng đầu tiên của bí cảnh. Hắn phát hiện ra rằng, cơ thể này thực sự không cần ăn. Nhưng mẹ nó, cứ mỗi lần nhớ lại mùi vị của mấy món ăn Trái Đất là hắn lại chảy nước miếng. Dù sao Hệ Thống cũng đã xác nhận rằng nếu hắn có ăn cũng chẳng có vấn đề gì, lại còn không lên cân, thế thì tội quái gì mà không ăn cho đã.

Cơ thể này cũng không có nhu cầu tiêu tiểu, quả thực quá mức tiện lợi. Bất quá nó vẫn có thể dính bẩn, do đó tắm rửa vẫn là việc cần thiết, tuy nhiên không quá cấp bách tại thời điểm hiện tại.

Trong bảy ngày được bảo vệ, Lâm Khang cũng đã làm được rất nhiều thứ.

Đầu tiên, hắn cải tạo lại hết kiến trúc của tầng một, lấy chủ đề là một phòng thí nghiệm bị bỏ hoang, với từng mảng tường trắng đã bị vỡ ra, lộ ra lớp đất đá phía sau. Sau đó, hắn cho một lượng lớn cây cỏ và dây leo mọc tràn lan trên tường, trần và sàn bí cảnh, tạo cho nó một khung cảnh hoang tàn của một nơi đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, đến mức thiên nhiên đang dần chiếm lại diện tích đã từng thuộc về mình. Đây đó vẫn còn một vài bóng đèn đang hoạt động. Một số cái thì phát sáng một cách yếu ớt, số còn lại thì chớp tắt theo một chu kì nhất định. Những đèn này không sử dụng điện, mà hoàn toàn dựa vào linh lực để phát sáng, bất quá tiêu hao cũng không có gì đáng kể, như giọt nước nhỏ xuống biển thôi.

Giải quyết xong kiến trúc là đến cấu trúc. Từ cửa hang đi vào là một đoạn hành lang ngắn dẫn đến một chỗ rẽ. Sau khi qua chỗ rẽ này, những kẻ xâm nhập sẽ đối mặt với một khu hành lang dài và lắt léo hơn rất nhiều, với chiều rộng đủ vừa đủ cho ba người lớn đứng dàn hàng chạm vai vào nhau. Do diện tích cùng linh lực không cho phép, khu vực hành lang này không đến nỗi như một mê cung, nhưng cũng đủ rắc rối để làm lạc đường những kẻ không chú ý.

Tuy nhiên, điểm thú vị của khu hành lang này lại nằm ở hệ thống đường ống chạy dọc khắp nơi. Đây là nơi mà phần lớn những con Nhện Robot của Lâm Khang, sau khi đã được lập trình lại, sẽ mai phục những kẻ xâm nhập, cũng như rút lui nếu nhu tình hình không quá khả quan.

Qua hết khu hành lang là một cánh cửa dẫn đến phòng Boss. Arachnite sẽ chờ sẵn ở đây để làm nhiệm vụ bảo vệ của nó. Tất cả các đường ống chạy xuyên suốt tầng một cũng được tập trung hết về chỗ này. Một khi những kẻ xâm nhập đến được đây, bọn chúng sẽ phải chịu công kích cả từ Arachnite, cũng như những con Nhện Robot còn sót lại.

Phía sau Arachnite là một chiếc hòm phần thưởng, không to, nhưng ở bên trong chứa đầy tiền đồng Ruzna và một ít bạc Flaure. Lâm Khang nghĩ rằng như vậy đã là khá hào phóng rồi, dù sao tầng này cũng không quá khó theo nhận định chủ quan của hắn.

Sau đó nữa, gần như hòa làm một với bức tường, nhưng những kẻ tinh ý, nhất là những Trinh Sát, vẫn có thể nhận ra một cánh cửa bằng kim loại dày. Đây là cửa dẫn đến nơi đặt bí cảnh hạch tâm, cũng như là phòng riêng của Lâm Khang. Hiện tại thì nó thực sự đơn sơ đến đáng thương, chỉ có một chiếc giường đất. Gối, đệm và chăn đều làm từ thân cây dây leo. Bức tường phía sau đã bị Lâm Khang đục ra một lỗ, và hạch tâm đang được đặt trong đó, phát sáng nhè nhẹ, làm cho cả căn bị bao phủ bởi một màu sắc xanh quỷ dị.

Căn phòng này cũng được nối với hệ thống đường ống của tầng một. Một phần là để đảm bảo điều kiện của Hệ Thống là không đem hạch tâm phong bế kín lại, phần còn lại cũng như là một bước phòng thủ cuối cùng, Lâm Khang có thể gọi Nhện Robot vào trợ giúp hắn nếu Arachnite bị đánh bại. Tuy nhiên hắn cũng thực sự không mong mọi chuyện sẽ đến nước đó, vì nếu Boss tầng còn bị đánh bại thì hắn và vài con nhện con có cơ hội nào chứ?

Nói đến nhện, quân số của Lâm Khang, không tính hắn và Arachnite, đã là hai mươi Nhện Robot. Trong số này, hai con đã được cải tạo và lập trình lại một chút, Lâm Khang hy sinh sự linh hoạt để khoác thêm cho bọn chúng một lớp giáp kim loại. Một trong hai chân trước của bọn chúng đã được thay bằng một tấm kim loại có thể sử dụng như khiên. Hai con này sẽ ở trong phòng Boss cùng Arachnite. Khi cần, bọn chúng có thể phân tán sự chú ý của quân địch, cũng như đỡ một vài đòn hộ Boss.

Mười tám con còn lại, Lâm Khang không thay đổi cấu trúc của bọn nó. Tuy nhiên, có ba con đã được lập trình riêng để xuất hiện trong khu vực hành lang, tại những nơi mà kẻ xâm nhập có thể nhìn thấy, nhằm thu hút bọn chúng, tạo điều kiện cho lũ nhện còn lại chui ra tấn công từ các đường ống. Ba con này, phản ứng đầu tiên của bọn nó khi gặp kẻ địch là khiêu khích, sau đó bỏ chạy, dẫn đối phương đi lòng vòng nếu có thể. Cuối cùng, bọn chúng có thể quay lại phối hợp với đồng đội nếu như mai phục thành công.

Arachnite thì không cần phải bàn, Lâm Khang đã lập trình nó tốt nhất trong khả năng của hắn. Khỏe mạnh, nhanh nhẹn hơn những con nhện khác, biết tiến biết lùi, và lợi dụng điểm yếu trên giáp trụ của đối phương. Thực sự là không còn gì hơn mà Lâm Khang có thể làm cho nó vào thời điểm này.

Tất nhiên, hắn vẫn giữ lại phần lập trình cho phép nó vào phòng mình ngủ lúc rảnh rỗi. Hắn thấy như vậy cũng đỡ chút cô đơn.

Cuối cùng, bảy ngày bảo vệ tân thủ cũng đi đến hồi kết. Đứng trước cửa phòng mình, Lâm Khang sử dụng khả năng của chủ bí cảnh, ‘nhìn’ một lượt toàn bộ công trình của mình, rồi gật đầu mãn nguyện.

“Ừm, ta thấy cái ‘công viên’ này cũng sẵn sàng mở cửa đón khách rồi đó.”

[Nếu ký chủ may mắn, sẽ vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi có người phát hiện ra nơi này. Dù sao các thế lực lớn cũng sẽ không quá để tâm đến một bí cảnh hạch tâm cấp thấp, cho nên mối đe dọa lớn nhất bây giờ là có ai đó đi qua đây và nhìn thấy cổng vào. Ký chủ vẫn nên tận dụng thời gian này để tiếp tục bổ sung lực lượng cho mình.]

“Đã rõ,” Lâm Khang thở dài rồi gật đầu. Hắn cũng muốn lười biếng lắm chứ, nhưng hắn còn muốn sống hơn. Vả lại trong tình cảnh hiện tại của hắn, có lười biếng cũng chả có việc mẹ gì để làm.

Dự đoán của Hệ Thống vậy mà sai bét. Chỉ một ngày sau khi ‘công viên’ của hắn mở cửa cho thế giới bên ngoài, Lâm Khang cảm thấy một kẻ xâm nhập vừa bước qua cửa, tiến vào bí cảnh. Đang tập trung nghiên cứu một loại nhện mới, hắn lập tức đứng phắt dậy, cau mày nhìn về phía cửa hang. Rất nhanh sau đó, vẻ thận trọng trên mặt Lâm Khang dần chuyển sang khó hiểu, có kèm chút hoang mang.

Ở phía đó, một nữ phù thủy với mái tóc đen buông dài quá thắt lưng đang dựa vào tường, từng bước khó khăn tiến dần vào bí cảnh. Tuổi của nàng không quá hai mươi. Không cần đến bác sĩ cũng có thể thấy rằng nàng ta đang bị thương khá nặng. Mái tóc đen rối bời, khuôn mặt kiều diễm đã bị lấm bẩn. Chiếc áo choàng đỏ mà nàng đang mặc cũng đã bị rách thủng nhiều chỗ, lộ ra làn da trắng mịn phía dưới. Bất quá, làn da đó cũng chịu nhiều vết thương nhìn còn rất mới, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ miệng vết thương, chảy thành dòng dọc theo cánh tay nàng. Vài giọt máu của nàng trôi dần xuống đầu ngón tay, sau đó rớt xuống đất.

Khoảnh khắc sự tiếp xúc này xảy ra, mắt Lâm Khang trừng to. Bản thân hắn cũng hít vào một ngụm khí lớn. Một cái liếc nhanh qua thanh linh lực cũng đã xác nhận, hắn đang hấp thụ linh lực từ máu của nàng phù thủy xinh đẹp kia. Tốc độ hồi phục quả thực không tệ một chút nào.

[Nhiệm vụ phụ: Cứu giúp nữ phù thủy, cho nàng một chỗ nghỉ ngơi và giúp nàng hồi phục thương thể.

Phần thưởng: Một lần hồi phục 50% linh lực tức thì - ???

Thất bại: Không có trừng phạt.

Ký chủ có muốn nhận nhiệm vụ không?]

“Ta có thể từ chối sao?” Lâm Khang nhướn mày hỏi. Đây là lần đầu tiên Hệ Thống cho hắn sự lựa chọn liên quan đến nhận nhiệm vụ.

[Có thể.]

“Chuyện gì sẽ xảy ra với nàng nếu ta từ chối?”

[Nàng ta sẽ chết. Thương thể đó cũng quá nặng rồi, lại thêm cạn kiệt linh lực. Nếu ký chủ không ra tay trợ giúp thì nàng chết chắc. Bất quá, nếu nàng chết tại bên trong bí cảnh, cũng chưa hẳn đã là điều xấu. Qua đó ký chủ sẽ thu được lượng lớn linh lực.]

Lâm Khang chớp mắt một cái, trước khi thở dài.

“Vậy cũng có chút quá bất nhân đi,” hắn lắc đầu. “Dù ta hiện tại cũng không hẳn là con người, nhưng nàng cũng chưa từng làm gì hại ta, cũng không có chủ ý đi vào đây liều mạng. Ta cũng không thể thấy chết không cứu.”

[Hệ Thống chỉ là Hệ Thống. Hệ Thống sẽ không đánh giá hay phán xét bất kỳ lựa chọn nào của ký chủ.]

“Vậy quyết định như thế đi,” Lâm Khang nhếch miệng cười trước khi bước ra khỏi phòng. Hắn cần phải tự ra mặt đón nàng ta. Để bọn nhện xuất hiện có khi còn làm tình huống xấu hơn.

Nhưng dù trong giấc mơ quái dị nhất của hắn, Lâm Khang cũng không thể ngờ rằng ngay khi vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt đỏ hút hồn của nữ pháp sư chợt mở rộng. Nàng ta ngẩn ra một thoáng, trước khi khôi phục lại lý trí và lảo đảo bước về phía hắn. Lâm Khang còn định mở miệng hỏi thăm, nhưng đã bị nàng chặn lời.

“Ngươi…ngươi là chủ bí cảnh.”

Đó không phải là một câu hỏi, mà Lâm Khang cũng không giấu diếm. Hắn gật đầu đáp lại.

Như là chỉ chờ câu xác nhận của Lâm Khang, nữ pháp sư lảo đảo lao thẳng vào lồng ngực hắn. Từ đó, nàng ngước lên, đôi mắt đỏ xinh đẹp dán chặt vào mặt hắn.

“Ta…ta…” Nàng hổn hển, trên khuôn mặt hiện lên một vệt đỏ ửng. “...Cho ta đi, ngài chủ bí cảnh. Làm ơn…làm tình với ta…”

“Cái mẹ gì…?” Lâm Khang ngẩn ra. Bộ não của hắn gần như ngừng hoạt động. Hắn chỉ còn nghe thấy bản thân mình gào thét trong đầu. “Hệ Thống!!!? Giải thích chút coi? Cái mẹ gì đang xảy ra vậy?”

[Xin ký chủ cân nhắc, thứ nàng ta đang nhắm đến là nghi thức chuyển đổi linh lực thông qua giao hợp. Đó là cách đơn giản nhất để chuyển linh lực từ người này sang người khác mà không cần mất công rườm rà chuẩn bị.]

“Vậy nàng ta muốn hút cạn linh lực của ta sao?” Lâm Khang cau mày, vừa truyền ý nghĩ đến Hệ Thống, vừa nhìn xuống nữ nhân nhỏ bé trong ngực mình. Nàng vẫn đang ngước nhìn hắn với một vẻ mặt có chút cam chịu, lại có chút thẹn thùng.

[Không có khả năng. Ký chủ tiêu linh lực như nước, nhưng ngài cần phải biết là giới hạn thu thập linh lực của con người nhỏ hơn một bí cảnh rất nhiều lần. Có vài chục nàng ở đây cũng chẳng thể làm ngài hết linh lực được. Hơn nữa, ở hình thức cơ bản, nghi thức này cũng cần sự đồng thuận từ cả hai phía. Nếu ngài không cho, hai người có thể giao hợp đến sáng mai mà nàng vẫn không nhận được chút linh lực nào. Ngược lại cũng vậy.]

“Vậy…có cái méo gì phải cân nhắc?” Lâm Khang lườm một cái lên trần bí cảnh. Đó là vị trí mà hắn tưởng tượng dành cho Hệ Thống.

[Thương thể của nàng. Nếu quá mạnh bạo là chết thật đó.]

“À…” Lâm Khang thở dài rồi mở ra bảng kĩ năng. “Xem ra một trong mấy cái rác này cuối cùng cũng có chỗ dùng…”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.