Trở về truyện

Bí Cảnh Bá Chủ - Chương 17 Bí Cảnh Bá Chủ

Bí Cảnh Bá Chủ

17 Chương 17 Bí Cảnh Bá Chủ

Qua ngày hôm sau, Lâm Khang cùng Sarah lại sinh hoạt bình thường, như việc tối qua chưa từng xảy ra vậy. Công việc của hắn có thay đổi một chút, do cấu trúc của tầng hai bí cảnh đã hoàn thành. Bây giờ, phần lớn thời gian sẽ được Lâm Khang bỏ ra để nghiên cứu chế tạo nhựa và cao su. Cái sau thì dễ rồi, trong số các đồ vật Alice gửi tới có chứa một ít vật liệu có tính chất đàn hồi tương tự, hắn chỉ cần cải biên một chút. Còn cái trước, cũng nhờ Alice luôn, tuy nhiên lần này thứ mà nàng gửi chỉ là chút dầu thô, nên Lâm Khang sẽ mất kha khá thời gian nghiên cứu.

Việc hắn làm tuy cần tập trung cao độ, nhưng người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy cực kỳ nhàm chán. Đương nhiên Lâm Khang không thể làm thí nghiệm hóa học ở chỗ mà người khác có thể tùy tiện đi vào. Chỉ cần sơ xuất một chút mà để loại khí độc nào lọt ra là xong đời. Vậy nên Lâm Khang đã xây riêng một khu kín chỉ để cho các thí nghiệm này, và hắn sẽ ngồi trong phòng mình hoặc chỗ nào đó thuận tiện, rồi điều khiển tất cả từ xa.

Có thể nói, từ góc nhìn của Sarah, Lâm Khang vừa mới ngồi im bất động vài tiếng đồng hồ trước một khu làm việc ở tầng hai. Vậy nhưng nàng cũng ngoan ngoãn đứng sau hắn, không hề than thở một câu. Lâm Khang hiển nhiên vẫn biết điều này, cũng cảm thấy có chút tội nghiệp nàng, nên đã lệnh cho một con nhện mà hắn triệu hồi vào tối hôm trước đến cùng nàng bầu bạn một chút, dù sao cũng đỡ hơn là đứng không.

Mà hắn cũng phát hiện ra, cho dù Sarah đã dùng lớp trang điểm để che đi, rằng hai mắt nàng có chút sưng húp vì đêm hôm trước đã khóc quá nhiều. Đến đây thì Lâm Khang cũng có chút áy náy. Hắn không muốn bạc đãi người của Alice, nhưng nếu hắn cùng Sarah ngủ, nàng sẽ khóc, mà không ngủ, nàng cũng sẽ khóc.

Thật là tiến thoái lưỡng nan.

“Vẫn là nên nói chuyện cho rõ ràng đi. Sarah, lại đây,” Lâm Khang thở dài, tạm dừng thí nghiệm lại, trước khi kéo dài cái ghế mình đang ngồi ra thành một băng ghế đôi.

“Vâng, ngài cần gì ạ?” Sarah bỏ con nhện trong lòng xuống đất rồi nhanh chóng đứng trước mặt Lâm Khang.

“Ngồi xuống đây chút đi,” hắn chỉ vào chỗ bên cạnh mình. Nàng nhìn hắn do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng quyết định nghe theo. Hắn chờ cho đến khi Sarah đã yên vị, mới quay sang nàng và bắt đầu nói. “Tối qua, là ta không đúng. Làm ngươi ủy khuất rồi.”

Lâm Khang không biết Sarah đang mong chờ hắn nói gì, nhưng có vẻ không phải là những lời này. Trong phút chốc, mắt nàng mở to đầy ngạc nhiên. Một tay nàng thì khua khua trước mặt, miệng nhỏ thì bắt đầu lắp bắp.

“Kh…không có. Chủ nhân không làm gì sai hết. Là tại em…”

“Được rồi, vậy hai chúng ta ai cũng có chút trách nhiệm,” Lâm Khang cắt lời nàng, sau đó mỉm cười. “Vậy là hòa, không cần tự trách mình nữa, hiểu chưa?”

“À…vâng…” Miệng nàng vẫn há ra một hồi, định nói thêm gì, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm lại. Nàng sau đó bẽn lẽn gật đầu. “Nhưng về việc phục vụ ngài…”

“Alice đối với ngươi rất quan trọng sao?” Lâm Khang lại dừng nàng một lần nữa.

“A?” Hắn đổi chủ đề hơi đột ngột khiến nàng có chút không theo kịp. “Vâng, nếu không có tiểu thư Alice, chắc bây giờ em đã không ngồi đây được rồi…”

“Có thể kể cho ta không? Ngươi không muốn cũng không sao.”

“Tất nhiên là được, nó cũng không phải chuyện bí mật gì,” lần đầu tiên kể từ lúc Sarah đến đây, Lâm Khang thấy được nàng nhìn hắn với chút ý cười. “Em vốn là con gái của Nam tước Westfall, và đã theo hầu tiểu thư Alice từ lúc bé xíu, chỉ tầm năm sau tuổi thôi. Nhà em, gia tộc Westfall, vốn cùng một phe chính trị với Công tước Langeton, nên việc đưa con gái của mình vào làm hầu gái cũng thường xảy ra. Một phần là để thắt chặt quan hệ, một phần cũng là để đảm bảo an toàn cho bọn em trong trường hợp gia tộc gặp biến cố. Dù sao nhà em cũng chỉ là một nhà Nam tước nhỏ nhoi, cho dù có chức tước nhưng cũng chỉ hơn dân thường một chút. Nếu có biến, những nhà như bọn em sẽ là mục tiêu dễ ăn nhất.”

Lâm Khang vừa gật đầu ra hiệu cho Sarah tiếp tục, vừa tưởng tượng cảnh nàng và một Alice sáu tuổi chơi đùa cùng nhau. Hắn bất giác nở một nụ cười. Mà Sarah, chắc cũng đoán được suy nghĩ của hắn, nụ cười của nàng cũng tươi hơn một chút, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất khi nàng tiếp tục kể.

“Khoảng bốn năm trước, biến cố đã xảy ra thật. Nhà em bị vu oan, rồi bị kết tội phản bội, cấu kết với ngoại nhân nhằm lật đổ ngai vàng, và bị xử tử toàn bộ, trừ em. Em được miễn tội do có sự bảo hộ của Công tước Langeton…”

“Ta rất tiếc…” Đến đây thì Lâm Khang cũng không cười nổi nữa. Hắn muốn nói thêm vài lời an ủi, nhưng lại chẳng nghĩ ra gì để nói.

“Không có gì, chuyện xảy ra cũng lâu rồi, chủ nhân không cần quá bận tâm,” Sarah lắc đầu, rồi lại tiếp tục kể, giọng nàng càng ngày càng trầm xuống. “Ừm…em thoát tội chết, nhưng không biết vì lý do gì mà kẻ đã hại nhà em lại muốn đuổi tận giết tuyệt. Chỉ vài tháng sau, lúc em đang ra ngoài tập huấn với tư cách là một Trinh Sát của nhà Langeton thì bị phục kích. Bọn chúng bắt em, rồi mang về một căn cứ bí mật ở ngoại thành…”

“Không phải là muốn giết sao?” Lâm Khang cau mày. Hắn có linh cảm không tốt lắm về câu chuyện này.

“Đúng là muốn giết, nhưng trước đó, mấy tên khốn đó còn định…” Sarah rùng mình một cái. Lâm Khang không chịu được, bèn đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng về phía mình một chút. Hắn thở phào khi thấy nàng không run lên như tối qua, mà cũng nhẹ nhàng thuận theo.

“Nhưng tiểu thư Alice đến cứu em trước khi bọn chúng kịp giở trò,” Sarah tiếp tục kể, làm cho viên đá trong long Lâm Khang cũng được buông bỏ. Nàng sau đó thò tay vào cổ áo và lấy ra một mặt dây chuyền vàng được trang trí tinh xảo, cùng một viên Hồng Ngọc được đính ngay giữa. “Mặt dây chuyền này là của tiểu thư tặng em khi em mười tuổi, nói là cho em làm bùa hộ mệnh. Nhưng nó thực chất đã được ếm bùa phép để thông báo cho tiểu thư biết vị trí của em nếu như em gặp nguy hiểm.”

Sarah vuốt ve mặt dây chuyền một lúc, sau đó cất nó đi rồi mỉm cười ngước nhìn Lâm Khang. “Em đến giờ vẫn nhớ cái cảnh tiểu thư Alice cưỡi ngựa, dẫn đầu một đoàn kỵ binh lao vào căn cứ của mấy tên đó. Nàng lúc đó mới mười bốn tuổi, mà ánh mắt nàng thôi dường như cũng đã đủ thiêu chết bọn chúng rồi. Ngài phải ở đó mới biết…”

“Rõ ràng là ta không nên đối địch với nàng,” Lâm Khang cười lớn. “Ngươi rất ngưỡng mộ Alice nhỉ?”

“Vâng, đó cũng là lý do mà em muốn học Hỏa ma pháp,” Sarah gật đầu. Mặt nàng sau đó lại có một tia ửng đỏ. “Cũng là lý do mà em không muốn làm trái lệnh tiểu thư. Nhưng vì mấy tên kia nên em vẫn có chút sợ…Em xin lỗi.”

“Ầy…” Lâm Khang thở dài, gãi đầu một lúc. “Không cần tự ép mình quá. Chỉ cần ngươi cứ tự nhiên như thế này là đã giúp ta nhiều rồi. Còn về chuyện kia… Theo như những gì ngươi vừa kể thì ngươi và Alice rất thân nhau, và nàng rất lo lắng cho ngươi, đúng chứ?”

"Vâng, nhưng em không hiểu…" Ánh mắt Sarah nhìn hắn lộ rõ vẻ bổi rối.

"Theo ngươi, Alice như vậy, liệu có thể có ý bắt ép ngươi phải ngủ với ta rồi tự làm tổn thương bản thân mình không?"

"Cái này…"

"Ta cũng vậy," Lâm Khang tiếp tục, không cho nàng cơ hội tìm lý do biện minh. "Nếu ngươi thực tâm muốn, ta cũng không ghét bỏ ngươi. Nhưng ta sẽ không lên giường với một người chỉ đang làm theo lệnh người khác, hiểu chứ?"

“Vâng…” Sarah nhìn hắn một hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.

“Vậy đó, nếu ngươi thoải mái với ta, thì ta cũng rất thoải mái,” Lâm Khang vỗ nhẹ lên lưng nàng rồi đứng dậy. “Về nấu cơm thôi, ta cũng có chút muốn ăn rồi.”

“Vâng,” nàng đáp lại rồi đứng lên đi theo hắn, bước chân đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Con nhện lúc trước thấy hai người rời đi thì ngơ ngác ra một lúc, sau đó bắt đầu lách cách chạy theo sau Sarah.

—----------------------

Hai ngày sau, sự kiên nhẫn của Lâm Phong đã đạt giới hạn.

"Sarah," hắn hỏi nàng lúc hai người đang ăn cơm. "Ngươi có muốn ra ngoài không?"

Đang gắp đồ ăn vào bát của mình, Sarah ngốc ra một giây rồi vội vàng buông bát, cúi đầu nói.

"Được ở đây hầu hạ ngài, em không có phàn nàn gì."

"Bình tĩnh, ta đâu có đuổi ngươi đi," nhìn nàng gấp gáp, Lâm Khang có chút buồn cười. "Ta muốn nhờ ngươi điều tra một ngôi làng của Tinh Linh."

"Tinh Linh tộc?"

"Đúng," Lâm Khang gật đầu. "Ta cũng không biết ngôi làng đó ở đâu, hay nó gọi là gì, chỉ biết nó ở khá gần đây. Ngươi có thể đi đến đó và quay về trong một buổi sáng."

"Điều này không khó," Sarah gật đầu. "Nhưng ngôi làng này có gì làm ngài hứng thú sao?"

Lâm Khang bèn kể cho nàng về mấy đứa trẻ đã từng thường xuyên đến bí cảnh luyện tập.

"Rồi bỗng nhiên bọn chúng không đến nữa,” Lâm Khang thở dài. “Ta có chút lo lắng, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

“Vâng, ngài cứ giao cho em,” sau khi nghe xong câu chuyện Sarah mỉm cười đồng ý. “Sau khi thu dọn em sẽ đi ngay.”

“Không cần gấp, giờ cũng không còn sớm nữa. Hôm nay cứ nghỉ ngơi rồi sáng mai đi,” Lâm Khang cản nàng lại. “Cũng chú ý một chút, nếu gặp bọn trẻ đó thì cứ nhận ngươi là đồng đội ta, và cũng không được tiết lộ tên ta.”

“Em nhớ rôi.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.