6 Chương 6 Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ
-Đệ nhị hồn Kỹ Bằng Hoàn Khải Giáp.
Băng Nhi lao ra chắn trước vuốt trao cho hắn,tiếng băng giáp bị đánh vỡ kêu vang rắc rắc,Băng Nhi đã dùng toàn hồn lực vào hồn kỹ nhưng vẫn không thể chặn được, cuối cùng cả hai người bị hất văng đi.
-Băng Nhi cô không sao sao chứ.
Hắn vội đỡ lấy Băng Nhi.
-Ta không sao...
Nhưng vì cạn hồn lực Băng Nhi lập tức ngất đi.
"Chỉ một lần nữa thôi..."Nhìn Sử Lai Khắc sinh mệnh cũng đã tới giới hạn mà nó chịu đựng được,nhưng hắn không một chút sức lực nào để ra đòn kết liễu.
Nhìn tất cả mọi người đang nằm trên đất bất tỉnh,hắn lúc này không còn bất kỳ đối sách nào có thể dùng được.
"Động não đi hãy động não đi"
"Ta còn có dây thừng,đoản đao và... và...không gì cả..." Mắt nhìn thấy hồn thú đang gặm sống từng người hắn chỉ bất lực quỳ gối.
-Không...dừng lại...
Hắn gào lên trong tuyệt vọng khi hồn thú tiến lại gần Liệt Vương.
-Chạy mau...
Liệt Vương dùng chút sức tàn la lêtruyenc.comân thể Liệt Vương từ từ bị Sử Lai Khắc hồn thú ngậm vào miệng đưa lên.
Hàm răng sắc nhọn của Sử Lại Khắc hồn thú đóng chặt lại cũng là lúc cơ thể Liệt Vương liền tức khắc bị chia làm hai phần,máu mắt máu mũi liên tục trào ra.
-Chạy...
Trong cơn thoi thóp Liệt Vương vẫn lẩm bẩm trong miệng mong bọn hắn chạy đi.
Từng tiếng nhai lạo sạo trọng miệng Sử Lai Khắc vang lên,khiến hắn cứng đờ cả thân thể.
"Di chuyển đi chân của ta,hãy di chuyển" Hắn lúc toàn thân không thể nhúc nhíc.
Hắn liền dùng võ hồn đâm thủ một lỗ trên vai,để dùng cơn đau làm chủ lại cơ thể.
"Chạy...ít phải cứu được hai cô ấy" Hắn ôm Tuyết Nhi và Băng Nhi lên, hắn cắm đầu chạy đi.
Rầm
Một cái thân ảnh khủng bố của Sử lai khắc hồn thú đã đáp trước mặt hắn.
-Hắc Ám...
Hắn cưỡng ép phát động võ hồn,nhưng liên bị phản phệ đau đớn ngục xuống,hắn dốc chút sức tàn ném hai cô nàng ra xa nhất có thể.
-Súc sinh,nếu như hôm nay tao thoát được,tao thề sẽ nghiền nát thân thể mày,hủy diệt linh hồn mày, khiến mày vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Đối diện với Sử Lai Khắc hồn thú trước mặt hắn chỉ có thể gào lớn chửi rủa.
-Hahaha ,đáng tiếc trên đời này không có hai chữ nếu như.
Hắn cười lớn trong bất lực,hắn hận rất con Hồn Thú này nhưng hắn càng hận bản thân mình hơn,cố gắng hai năm nhưng kết quả nhận chẳng qua là trò chơi trẻ con mà hắn tự ảo tưởng ra.
Nhìn cái chân lớn từ từ dậm xuống,hắn chỉ có thể trừng mắt đón nhận.
"Nước?..."Hắn không biết từ khi nào trước mặt hắn xuất hiện nhưng dòng thủy lưu này.
-Cậu bé,có bà bà ở đây đừng sợ.
Một Lão Bà tóc bạc trắng búi cao ,tay cầm quyền trước uốn lượn như dòng chảy của nước xuất hiện bên cạnh hắn.
-Đệ tam hồn kỹ,Thuẫn Thủy.
Lão Bà dậm mạnh quyền trượng xuống mặt đất.Một cái khiên nước bao trùm lấy hai người.
"Vậy mà có thể chặn được công kích" Nhìn cái khiên thủy mong manh trước mặt mà không bị sức nặng của hồn thú trước mắt đạp nát,hắn hết sức bất ngờ.
-Để Lục hồn kỹ Thủy Mạn Đà La.
Một một dòng xoáy nước nước chứa đầy hoa thơm, cuộn trào xuất hiện,tạo thành một xoay nước chảy siết,hất bay Sử Lai Khắc hồn thú đi, dòng nước không chỉ có dụng công kích mà còn có tác dụng hồi phục,nó liên tục hồi phục hồn lực và thương tích cho hắn.
"Vết thương trên cơ thể mình đang liền lại,hồn lực cũng hồi phục " Hắn nhìn vết thương được dòng nước chưa lành thì không khỏi cảm thấy dễ chịu.
-Đa tạ bà bà,tương cứu nhưng không biết bà bà có thể để ta giết hồn thú này hay không.
"Lần này tới đây là để thêm hồn cho Nguyệt Nhi con bé cũng chưa có khả hấp thụ hôn này chi bằng..." Lão bà nhìn hắn suy nghĩ một hồi.
-Cậu bé thứ cho bà già nhiều chuyện,vết thương của cậu chỉ mới hồi phục nếu tiếp tục cưỡng ép có thể vĩnh viễn không thể tu luyện được nữa,với lại cậu chỉ mới có cấp mười diệt sát van năm tu vi hồn thú là điều không thể nào.
-Đa tạ Bà Bà quan tâm.
Thấy hắn không một chút do dự tiến lên phía trước khiến Lão Bà không khỏi nghi hoặc nhìn hắn:Tên nhóc này không phải vừa nãy rất sợ hãi sao bây lại không chút kiêng sợ mà tiến lên vậy".
-Dung Nhi,Hoa Hoa, hai con tránh qua một bên đi.
Lão bà giọng khàn đặc ra lệnh cho hai nữ nhân đang giao thủ với hồn thú tránh qua một bên.
-Vâng ,trưởng lão.
Hai người liền lui qua một bên nhìn Vô Sỉ đang chậm rãi tiến lên.
"Một tên hồn sư mười cấp hồn dám thách thức hồn thú vạn năm đúng là cuồng vọng" Hai nàng nhìn hắn mà thâm cười nhạo.
-Súc sinh tao biết trong giới hôn thú mày là có trí tuệ rất cao,nên mày nhớ lời tao nói chứ.
Hắn đứng trước Sử Lai Khác mà từ mở võ hồn.
Thời khắc này Sử Lai Khắc hồn thú đã cùng hắn chiến đấu qua,cùng với thương tích lúc này vô cùng lớn,đã hiểu rõ sức mạnh của hắn mà sợ hãi rút lui không dám cùng hắn đối chiến.
-Tên này cũng lập dị thật,lại đi dọa một hồn thú.
Dung Nhi kinh thường không thèm nhìn hắn lấy một cái.
-Dung Nhi muội mau nhìn.
Hoa Hoa kéo tay Dung Nhi vẻ mặt hốt hoảng.
-Vạn năm hồn thú đang bị một tiểu tử mười cấp hồn lực dọa cho bước lùi về sau.
Dung Nhi không tin vào những gì mắt mình hiện đang nhìn thấy.
"Không biết hắn là yêu nghiệt của gia tộc nào bồi dưỡng ra" Lão Bà nhăn mày khi thấy hắn phát động võ hồn,dù chưa thêm một cái hồn hoàn nào như kỹ năng của hắn có thể nói sức hủy diệt thật kinh người,dù là thú võ hồn đứng đầu đại lục của gia tộc Lam Điện Bá Vương Long cũng thể cùng hắn so sánh.
Nhìn hắn hành hạ thân thể của hồn thú,làm Lão Bà có chút sợ hãi nhân tính của hắn quá tà ác.
Tất cả oán khi này của hắn bốc lên,những chất dịch nhầy màu trắng xung quanh xúc tu cũng dần biến chuyển thành màu đen tuyền.
Năm cái xúc tu quấn chặt lấy Sử Lại Khắc hồn thú,chất dịch màu đen liên tục ăn mòn lớp vảy giáp của nó, khiến nó quằn quai hống lên đau đớn,xúc tu càng lúc càng siết chắt khiên sương cốt của hồn thú vỡ nát kêu răng rắc.
Việc hắn cưỡng ép bản thân mở hồn lần này,khiên bản thân hắn chưa hoàn toàn khôi phục phải gánh thêm rất nhiều áp lực,các mạch máu của hắn không ngừng nứt ra,sương cốt thì liên tục truyền thanh âm rạn nứt ,nhưng hắn vẫn cắn chặt răng siết chặt võ hồn.
-Cậu bé bình tĩnh...
Chưa kịp dứt lời, năm cái xúc tu hắn đã xe toạc Sử Lai Khác hồn thú thành năm phần, máu tươi theo đó mà trút xuống như mưa chút xuống người hắn.
-Thật quá tàn nhẫn...
Hoa Hoa, Dung Nhi, sắc mặt tối đen lại nhìn hắn vừa có chút khinh sợ vừa có chút buồn nôn,còn Nguyêt Nhi tuổi chỉ tầm ngang tuổi hắn,liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngất.
Hắn đi tới đống máu thịt ,bỏ mặc cái vòng hồn hoàn màu đen ,liên tục xoay vần trên xác hồn thú,mà lục lọi trong đống máu thịt, mà tìm kiếm cái gì đó ,khiến đám người nhìn hắn hết sức khó hiểu.
Hắn tìm một hồi,bàn tay hắn bị những mảnh xương cốt của hồn thú cứa dứt, làm cho xương trắng của bàn tay hiển hắn lộ ra ngoài,mặc dù rất đau nhưng hắn không ngừng tìm kiếm.
"Đây rồi..." Hắn cần thận nâng lên đống thịt bầy nhầy được trộn với xương trắng.
Hắn kiếm một cái mảnh đất đào xuống một hố sâu,đặt Liên Vương vào trong.
-Vương Thúc ta biết lúc sống người rất thích uống rượu,cái này xem như quà của ta tặng cho thúc đi.
Mở hệ thống hắn đổi năm điểm khí vận lấy một bình rượu thượng hạng,mở nắp, hắn tưới rượu lên mộ phần của Liệt Vương.
-Vương Thúc,ta tiễn thúc một đoạn cuối.
Hắn trước phần mộ của Liệt Vương dập đầu thành kính.
Toàn thần hắn tỏa ra một hơi thơ lãnh lẽo nhìn về phía cái cây lớn xa xa.
-Chu Dương,ngươi cút ra đây.
Hắn quát lớn một tiếng.
-Vô Sỉ tiểu huynh đệ gọi ta sao.
Chu Dương miệng tươi như hoa,uốn éo vui vẻ bước ra sau một gốc cây lớn.
-Vẫn còn diễn.
Sắc mặt Chu Dương liền trở nên ngưng trọng:
-Đệ nói gì ta không hiểu.
-Ta không biết ngươi dùng cách gì mà có thể đả thương được hồn thú vạn năm,nhưng ta biết việc hồn thú tấn công có liên quan tới ngươi,phải chứ.
-Vô Sỉ đệ thật biết nói...đùa.
Chưa để Chu Dương nói dứt lới một cái xúc tu đã phá bụng hắn mà đâm ra.
-Đây là gì.
Chu Dương không thể tin Vô Sỉ còn không lấy chút dao động hồn lực mà tung ra một kích chí mạng cho hắn.
-Ta gọi nó là thi huyết một dạng ký sinh dùng máu ta làm chất dẫn,có thể cho ta tùy ý mà thôi động mà không cần tới hồn lực,thể bị ký sinh có tùy ý cho sử các giác quan.
-Từ khi nào ngươi hạ thủ mà ta không biết.
Chu Dương sợ sệt bước lùi về sau.
-Ta nhờ huynh khen chù nghệ nấu ta rất ngon mà,quên nhanh vậy sao.
Hắn nở nụ cười rộng tới tận mang tai,tiến lại gần Chu Dương.
Ngay từ đầu hắn đã âm thầm đề phòng tất thảy,kể cả Liệt Vương cũng không ngoại lệ,nhờ vậy trong mớ máu thịt hắn mới có thể phân biệt đâu là Liệt Vương,đâu là những thứ khác.
-Chu Dương huynh đừng sợ,đòn vừa rồi ta chưa lấy mạng huynh đâu,từ từ thụ hưởng cực cảm đi nào.
Hắn nắm chặt lấy đầu Chu Dương,không ngừng rót máu vào miệng Chu Dương.
-Tiểu huynh đệ,tha cho ta đi ,chỉ cần đệ tha cho ta khi viện quân của ta tới chúng ta sẽ là đồng minh,ta sẽ cho đệ rất nhiều tài nguyên.
Thấy Vô Sỉ không chút phản ứng,Chu Dương ôm chặt lấy Vô Sỉ liên tục cầu xin.
-Ta biết đệ để đã để ý Băng Nhi từ lâu rồi phải không,lát nữa viện quân tới cho đệ tùy mà chơi.
Chu Dương chỉ vào Băng Nhi và Tuyết nhi đang nằm bất tỉnh,ở chỗ Lão Bà.
-Được ta không giết huynh.
Hắn cười sảng khoái đáp lại Chu Dương.
-Cầm thú, không ngờ học viện Thiên Thủy chúng ta lại đi cứu một tên súc sinh.
Dung Nhi tính lao lên cho Vô Sỉ một bài học, nhưng cảnh tượng Chu Dương bị vô số những cái xúc tu nhỏ như con đĩa đang liện tục nghoe ngẩy chui ra từ trong người,khiến Dung Nhi rùng mình đứng lại.
-Để huynh chết thì còn gì vui nữa.
Hắn nhìn Chu Dương bị những cái xác ăn mòn cơ thể,nở một cười đầy thách thức.
-Ahhh..ngươi mau giết chết ta đi.
Chu Dương nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.
"Tên này quá ghê tởm một tiếng huynh,hai tiếng huynh,mà có thể ra tay tàn độc tới vậy" Hoa Hoa nhìn Chu Dương toàn thân dần dần như bị hóa lỏng thành một bãi chất nhầy,bất giác sợ hãi mà nấp ra sau Lão Bà.
"Hồn cốt,không là ngoại phụ hồn cốt" Hắn nhìn trong mớ dịch thể thối giữa, phát hiện thứ đó đang phát sáng.
Hắn nhặt lên tỷ mỹ quan sát một hồi:"Khối ngoại phụ hồn cốt này vậy mà mang khí tức của long".
"Chẳng trách Chu Dương có thể để vết thương lớn tới vậy cho Sư Lại Khắc hồn thú" Hắn khỏi tắc lưới mà thù khôi hồn cốt vào trong không gian hệ thống,dù sao vẫn là bỉ phu vô tội,hoài bích có tội, tránh đi ánh của càng nhiều người càng tốt.
"Thứ này là..."Hắn thấy còn sót lại một thứ gì giống kim loại.
-Ưng Thần Điện.
"Thế giới đã không còn là Đấu La thế giới ta biết nữa rồi,hay sự tàn khốc này mới chính là bộ mặt của thế giới này"Hắn đọc ba chữ tấm lệnh bài mà nghi hoặc không thôi.
Hắn liền mang tấm lệnh bài tới hỏi Lão Bà.
Lão Bà cầm tấm lệnh bài nhìn một hồi thì sợ hãi mà đánh rơi lệnh bài xuống đất:
-Sao lại Ưng Thần Điện kia chứ,lần này thì xong thật rồi.
-Đi mau chúng ta mau rời đi.
Lão Bà vội muốn kéo hắn rời.
-Các vị cứ rời trước đi,lần này bọn hắn tới đây là nhắm vào hai cô ấy không giết được hai nàng bọn chúng sẽ không bỏ cuộc đâu.
"Vương thúc ta chỉ giúp họ được tới thôi" Hắn muốn hấp thụ cái hồn hoàn kia,cùng với đám người kia một sống chết một phen,vì từ cuộc nói chuyện của Chu Dương hắn biệt được bên kia người tu vi cao nhất cử tới chỉ là hôn Vương năm mươi ba cấp,như vậy hắn miễng cưỡng vẫn có cầm chân bọn chúng được canh hai giờ cho Lão Bà đưa Băng Nhi rời đi chỉ là hắn không biết đối sẽ có bao nhiêu người.
-Cậu bé ngươi là muốn kéo thời gian cho chúng ta.
Lão Bà nhìn hắn không khỏi kinh ngạc hỏi.Hăn im lặng chỉ khẽ gật đầu một cái.
Lão Bà có vẻ rất sợ cái Ưng Thần Điện liền không muốn lưu lại nơi này lâu hơn,liền mang Băng Nhi và Tuyết Nhi liền rời đi.
-Lão Bà khi nào họ tỉnh dậy,thì nói với họ là hãy quên ta đi.
Hắn từ xa nói vọng lại.
"Băng Nhi thế giới này quá tàn khốc có lẽ như vậy sẽ tốt cho cô" Hắn từ từ tiến lại cái hồn hoàn.
"Chỉ có thể đánh cược thôi" Hắn không giám chắc quá trình hắn hấp thụ thì có bị đám người kia tới cắt ngang hay không,nếu thật sự đen đủi bị cắt ngang hắn chỉ còn đúng có một con đường chếtruyenc.comưng hắn vẫn muốn cược một lần ,vì từ trước giờ hắn lúc nào máu liều cũng nhiều máu não.
"Vì để chuẩn bị cho cái thời khắc hấp thú hồn hoàn vạn năm, của cái hệ thống cho má, hai năm nay ta giết không ít hồn thú của học viện,không biết khi trở về có bị bà già Bỉ Bỉ Đông xuất quan mang đi xử tội hay không " Hắn nghĩ tới cảnh tượng bị Bỉ Bỉ Đông xử phạt thì tự nhiên thấy cơ đau nhức.
Từ trong không gian hệ thống hắn bất đầu lôi ra không ít xác thịt của hồn thú,số lượng lên tới phải cả vài trăm xác hồn thú tu vi trăm năm,vài chục con ngàn năm.
{ Giết hồn thú mà học viện,thường chỉ cần bồi thường tiền cho học viện là được,như hắn nghèo rách mồng tơi lấy đâu ra tiền nên hắn mới nhanh trong rời đi để tránh bị phạt}
{ Không gian hệ thống là một chiều không đặc biệt nên nhưng được cất trữ bên đều không thể hư hỏng}
-Võ Hồn Phụ Thể.
Phía sau hắn hiện một hư ảo thân ảnh to lớn đen xì,nhìn tựa như một con bạch tuộc nhưng trên đầu là hàng trăm cái miệng rất kỳ dị.Mặc dù là hư ảnh nhưng nó rất chân thực.
Từ hai năm trước từ hệ thống hắn được nhiệm vụ hấp thụ hồn hoàn vạn năm tu vi,hắn đã cùng hệ thống đại chiến một trận vi cái hệ thống như muốn hắn đi tìm chết.
Như sau khi hắn tìm hiểu trong thư viện biết được việc này cũng không phải bất khả thi,chỉ cần đạt được hai điều kiện liền có để thu được hồn hoàtruyenc.comứ nhất lực lượng cơ thể phải đủ,để gánh chịu đựng được áp lực mà hồn mang lạtruyenc.comứ hai tinh thần phải đủ mạnh để không bị tà niệm của hồn thú gây hại.
Điều kiện thứ hai hắn mặc nhiên đã hoàn thành,vì là kẻ sống hai kiếp nên tinh thần hắn đã cứng cáp hơn người bình thường rất nhiều.
Hắn chỉ cần giải quyết vấn đề thứ hai chính là thể chất,mà cách để phát triển nhanh nhất chính không ngừng ép cơ thể tới cực hạn.Vì một phần từ võ hồn vô cùng đặc biệt ,khiến hắn có thể chắc thành công lên tới 60%.
-Hắc ám cắn nuốt.
Phía dưới đống xác hồn bắt đầu xuất hiện cái bóng lớn bao trùm quanh lấy đống xác.
Cái bóng dần tách làm đôi,hiện trong đó là vô chiếc răng,càng lúc cái bóng càng giống một cái miệng khổng lồ.
Mọi thứ dần chìm vào trong cái miệng khổng lồ đen ngòm đó.Đến khi nuốt xuống hết tất cả xác hồn thú,thì cái hư ảnh sau lưng hắn lại to lớn hơn trước,và mọc ra cái xúc tu thứ sáu.
Từ từ hắn bắt đầu dung nhập hồn hoàn vào trong cơ thể,lúc đầu hắn chưa cảm thấy có gì quá lớn biến động xảy ra.
Nhưng khi này bắt đầu từng cơn nóng lạnh tuần hoàn,tới lui qua lại khiến hắn như muốn nổ tung bởi sốc nhiệt.Hắn cố gắng liên tục áp chế,cơ thể bên ngoài như một thỏi sắt nóng đỏ,thiêu đốt toàn bộ quần áo trên thân hắn.
Rắc Rắc
Xương trắng của hắn phá cơ thể của hắn mà đâm ra ngoài,máu huyết của hắn không ngừng mà sôi lên sùng sục,nhưng giọt máu của hắn khi vừa chạm xuống mặt đất thì liền bay hơi biến mất,tại cái vị trí mà máu hắn rơi xuống thì vật chất nơi đó liền bị biến thành dị thể màu đen đặc sệt.
Xung quanh hắn dần dần chỉ còn lại chất dịch màu đen đặc sệt,nó có một mùi thối khủng khiếp.
Thần thức của hắn lúc này đang vô định không chút tự chủ.
"Mình đang ở đâu đây..." Xung quanh hắn chỉ là màu tối đen.
Toàn thân hắn như vô định giữa không gian tối đen ấy.
...
-Hoàng Thượng Vạn Tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hắn bị âm thanh làm cho bừng tĩnh ,hắn nhìn xuống thấy nhiều người đang bái lạy hắn.
-Bình Thân.
Hắn tựa người nhắm lại cảm nhận cảm giác trên ngai vàng.
...
Vừa mới nhắm lại ,hắn chợt bị tiếng nước róc rách làm cho tỉnh giấc.
Hắn ngã từ trên ghế xuống,mắt nhìn thấy chiếc ghế da ,màn hình máy tính,cách bài trí căn phòng rất quen thuộc,nhưng hắn nhớ được nơi này là nơi nào.
Hắn vừa đứng dậy mới khẽ xoay người, chớp mắt đã thấy mình đứng ở chiến trường giữa tiếng la hét giết chóc,xác người chất đống.Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy liền bị thương đâm xuyên người.
...
Vừa với bị thương đâm xuyên người hắn mở ra nữa hắn thấy bản thân đang ngồi cạnh vệ đường,ở một nơi rất đông đúc người,đi qua lại,ai ai đi qua hắn đều dùng tay che mũi lại.
...
Cứ như vậy hắn trăm ngàn lần biến chuyển,lúc này đầu hắn như nổ tung ra.
"Ta cuối cùng là ai..." Hắn ôm đầu quỳ xuống trước một cái gương lớn,xung quanh như một màn đêm không trăng. Trong cái gương đó không chỉ có mình hình ảnh của hắn ,mà còn có rất nhiều nhân ảnh khác truyenc.comững người đó vừa khiến cho hắn một rất quen thuộc,nhưng cũng lại vừa rất xa lạ.
"Ngươi là ta" Trong gương truyền lại là những âm thanh chồng chất nhau nhưng chỉ có đúng một nội dung"Ngươi Là ta"
Hắn trong muôn vàn sự lựa chọn,hư ảo như thật,sự thật như hư ảo,khiên đầu hắn như muốn nứt ra,hắn không thể phân biệt được thật giả được nữa.
Hắn cười lên một cánh hoang dại,dần dần chìm đắm trong như khoái dục mà hư ảo mang lạtruyenc.com Ai,Phẩn Nỗ,Đố Kỵ, Dục Vọng,Tham Luyến,Khoái Lạc,mọi thứ khiến hắn như bị đào rỗng,hăn rất mệt mõi.
Bóng tối cũng bắt đầu nhấn hắn chìm sâu xuống dưới.
Hắn càng sa đọa trong bóng tối, thì cơ thể hắn bên ngoài đang dần bị các dịch nhầy màu đen nuốt chửng vào bên trong.
Hắn mỗi lúc một chìm sâu xuống dưới không gian tối đen.
"Mình buồn ngủ quá" Hai mắt hắn nặng trị lại.
"Nơi này thật ấm,thật thoải mái,ta muốn ngủ một giấc thật dài,thật dài" Hắn nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác dễ chịu mà nơi mang lại cho hắn.
-Vô Sỉ.
-Vô Sỉ.
Âm thanh cứ văng vẳng, vang vọng bên tai hắn liên hồi.
"Có cho người ta ngủ nữa không phiền chết mất" Hắn bịt chặt tai lại muốn trốn tránh tất cả.
-Lão công ta tin huynh.
Hắn chợt mở mắt nhìn trong cái không gian tối đen,mà tìm kiếm cội nguồn âm thanh.
"Ai..." Hắn cố gắng tìm kiếm nơi phát ra thanh âm quá sức thân quen này.
"Máu? sao ta lại bị chảy máu?,những vết sẹo này tại sao ta lại có!" Hắn thấy trên người là những lớp máu tươi đỏ,liên tục trào không ngừng,và vô số vết sẹo lớn bé chồng chất lên nhau.
"Ta đang rất cố gắng,nhưng vì điều gì chứ' Đầu hắn lại lần nữa như vỡ nữa nứt ra.
"Ta là ai..." Hắn dùng tay đánh mạnh vào đầu mình.
Âm quen thuộc lại một nữa vang lên.
-Là ai đối với huynh quan trọng đến vậy sao.
Hắn như chợt hiểu ra gì đó.
-Ta nhớ rồi...ở đó luôn có một người đang đợi ta.
"Tất cả ảo mộng trước kia ta nhìn thấy,không phải là ảo mộng mà là hàng vạn kiếp luân hồi của ta,như dù là hàng vạn kiếp thì tất cả luôn có một điểm chung dù cho ta có la cửu ngũ chí tôn,hay tên ăn mày thấp hèn thì vẫn không ai đợi ta trở về khi mặt trời buông xuống".
"Nhưng kiếp này thì khác vẫn có một người luôn đợi ta trở về".
"Ta chính là Vô Sỉ"
Không gian tối đen bao phủ lấy hắn như những mảnh gương mà vụn vỡ,từng tia sáng màu vàng ấm áp thông vết nứt chiếu rọi vào phía trong.
Chất nhầy màu đen bao trọn lấy cơ thể hắn lúc này cũng liên tục nứt gãy,từng mảng từng mảng rơi xuốtruyenc.comân thể hắn lúc này như thoát thai hoán cốt,từng đường vân cơ bắp xuất hiện một cách rõ ràng,sương cốt,và kinh mạch hắn như được rèn trong lò lửa cũng đã được cường hóa mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Nhưng lúc này mới thật sự là bắt đầu quá trình hấp thu hồn hoàn của hắn.
Hắn đã diệt được tâm ma,nhưng giờ là dai đoạn bình định tâm cảnh với những hồn sư đạt đủ cấp bậc để hấp thụ hồn hoàn để vượt thì vô cùng dễ dàng,nhưng hắn là vượt cấp hấp thụ nên cửa ải đối hắn như cá chép vượt vũ môn,khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Sau ba ngày ba đêm hắn cuối cùng đã bình định được cảnh,các thuộc tính cơ bản của hắn dưới tác động vạn năm tu vi thú thì không ngừng tăng lên.
Hắn bắt đầu tiến vào thức hải của bản thân.
Lúc này hắn một thân nhỏ bé đứng trên chiếc bè gỗ,giữa biển tinh thần mênh mông.Mắt biển lúc này mây đen che phủ,tiếng sấm liên tục rền vàng trong thức hải của hắn.Mắt biển lúc cũng bắt đầu kéo tới như cơn sóng đánh tới hắn,hắn đứng ở trên bè nhỏ, cố sức chịu đựng những đợi sóng biển cuồn cuộn đánh tới.
Chịu đừng hàng ngàn cơn sóng lớn nhỏ khác nhau đánh tới,không biết trải qua bao lâu,lúc này mặt biển chợt không có một chút gợn sóng nước nào.
"Thật tĩnh lặng"Mọi thứ lúc này yên lặng một cách đáng sợ.
"Mực nước đang sụt giảm nhanh chóng" Nhìn mực nước thấp đi nhanh chóng, khiến hắn có một dự cảm không lành.
Phía xa xa từng đợt ầm ầm ,rung chuyền không gian chuyển tới.
"Cái con mẹ nó" Hắn nhìn cơn sóng cao hàng ngàn mét đang lao như bay đánh xuống cái bè nhỏ của hắn,hắn liền vội lặn xuống sâu xuống biển né tránh.
Uỳnh
Dù đã lặn xuống nhưng hắn vẫn bị lực lượng khủng bố của cơn sóng quăng quật trong lòng biển,khiến toàn thân hắn trở nên tê dại.
Hắn đang cố hết sức bơi lên lại.
"Chân mình nặng quá" Động tác mỗi lúc một chậm lại.
"Mình khó thở quá"
"Một chút nữa thôi,chiếc bè ngay kia rồi..."
Hắn dốc toàn bộ sức tàn bơi lên.
Cuối cùng hắn đã nổi lên trên mặt nước,hắn vội ôm chặt lấy bè gỗ,hít lấy hít để như để ăn mừng khi vừa trở về từ cõi chết vậy.
Nhìn biển tinh thần ánh sáng ôn hòa ấm áp,gió nhè nhẹ,mặt biển chỉ xuất hiện một vài cơn sóng nhỏ.
"Mình thành công rồi" Hắn khỏi vui sướng hét lớn trong thức hải.
Hắn bắt đầu ổn định lại hồn lực,nhưng cũng mất tới thêm bốn ngày.
"Thật kỳ lạ lâu như vậy mà không một chút nguy hiểm xảy với mình"
-Khởi Tạo Hoàn Tất-Hoàn Thành Nhiệm Vụ Hấp Thụ Hồn Hoàn Vạn Năm-Ban Thưởng Danh Hiệu Kẻ Phàm Ăn-
olo
Ở một nơi nào trên đấu la đại lục.
Một sinh vật gì đó chỉ khẽ chuyển người đã làm cho một vùng đại dương dung động.
-Ngô cuối cùng người đã trở về.
olo
Hắn từ từ mở mắt ra,thi đập vào mắt hắn bóng người quen thuộc đang ngồi trước đống lửa.
-Quỷ Thúc chào.
Hắn cười gượng gạo gãi gãi cái ót, né tránh ánh mắt của Quỷ Đấu La.
-Tên tiểu quỷ nhà ngươi,vẫn còn mạng trở về sao.
Quỷ Đấu La tức giận mà trách cứ hắn một tràng dài,khiến cái đầu hắn như muốn nổ tung ra như khi đang ở trong tâm ma.
Hắn chợt sực nhớ bọn người Ưng Thần Điện vội cầu xin:
-Xin Thúc giúp ta...
-Bên kia.
Chưa kịp để hắn cầu xin xong thì Quỷ Đấu La đã chỉ sang bên cạnh.
Tất cả đám người Ưng Thần Điện đều đã bị giết sạch.
Quỷ Đấu La thấy hắn kinh ngạc thì bắt đầu giải tích:
-Lúc ta tìm kiếm người thì phát hiện một đám người mặc đồ đen thần thần bí bí đang lần theo thứ gì đó ở trong rừng,ta liền bám theo,sau đó tiếng một gầm lớn thú hút sự của bọn chúng,ta cũng vì vậy theo tới đây.Tới nơi ta phát hiện ngươi đang hấp thu hồn hoàn,xung quanh hoang tàn, ta đoán là người vừa có một trận chiến với ai đó,ta liền giết hết bọn chúng phòng trừ hậu họtruyenc.com biết được ngươi liền một mạch bảy ngày không tỉnh,hại ta cứ nghĩ người bị phản phệ tới chết.
-Quỷ thúc có lẽ là ta chọc phải người không nên chọc rồi.
Hắn đưa tấm lệnh bài ra.
-Từ đâu ngươi có.
Quỷ Đấu La cau mày nhìn tâm lệnh bài trên tay hắn.
Hắn kể lại mấy chuyện ngày này hắn gặp phải cho Quỷ Đấu La.
-Con mẹ nhà ngươi vì hai con đàn bà mà ngươi chọc vào Ưng Thần Điện.
Lúc này Quỷ Đấu La không nhịn được tức giận đánh hắn một trận,nhưng liên phát hiện cơ thể hắn cứng chắc lạ thường không kìm được hỏi hắn:
-Tiểu quỷ ngươi hấp thú thú hồn gì.
-Là Sử Lai Khắc thú hồn.
-Hồn thú này rất hiếm.
Quỷ Đấu La không khỏi gật đấu trước sự mắn của hắn.
-Vạn năm tu vi.
-Tốt.
Quỷ Đấu La giật mình hỏi lại:
-Ngươi nói gì cơ.
-Chí xác là ta thu được cái hồn hoàn hai vạn năm tu vi.
Hắn khai mở võ hồn,một cái vòng hồn hoàn màu đen liên tục xoay tròn quanh người hắn.
"Trời đất ơi,vậy mà tiểu quỷ này có thể mở ra một đại kỳ tích" Mặc dù hiện tại Quỷ Đấu La cực phấn khích nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
-Tiểu quỷ quả đúng là Thiếu Chủ và ta không nhìn lầm ngươi.
-Quỷ thúc vậy việc ưng thần điện thì sao.
-Bị hồn thú tập kích toàn đội bị diệtruyenc.comúng ta về.
Lập tức những thi thể bị cái bóng Quỷ Đấu La triệu hoán ra nuốt chửng.
"Lần này thì đúng là vũ hồn điện nhặt được báu vật rồi" Quỷ Đấu La nghĩ tới một ngày Vô Sỉ trưởng thành đưa Vũ Hồn điện hùng bá đại lục,đạp lên đầu Vĩnh Hằng Điện,Ưng Thần Điện,Đệ Tam Tông,vv... khiến lão có cảm giác lâng lâng khó tả.
"Sao này giờ tên lão quỷ già này cứ cười ngây ngốc vậy,thấy ta có võ hồn vạn năm thì cũng không lấy làm bất ngờ cũng thật khó hiểu" Hắn nhìn quỷ đấu la đang cười ngây ngốc,không tài hiểu nổi:"Hay do việc này quá bình thường à".
"Kệ đi,quan trọng là hack của ta trở về rồi".
Nhưng hắn đâu biết một cái khi hệ thống lần nữa mở ra là thì cái mạng nhỏ của hắn xem như đã đặt nửa chân vào quỷ môn quan rồi.
Trên đường trờ về hắn từ chỗ Quỷ Đấu La biết được Ưng Thần Điện Là một tổ chức sát thủ trong giới hồn sư,bọn hắn nhận tiền làm việc thủ đoạn hành sự gọn gàng,không để lại dấu vết,nên trong giới hồn sư rất ít người muốn cùng bọn hắn dây dưa.
[ae thông cảm hôm mình hơi mệt viết chắc sai chính ta nhiều đợi mai mình fix nha]