Trở về truyện

Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ - Chương 5 Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

5 Chương 5 Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

-Huynh đệ bọn ta đang thiếu một ngươi,cậu có muốn gia nhập chung với bọn ta không.

Một người giọng nói ồm ồm,thoạc nhìn cũng gần năm mươi tuổi, thân thân hình cao lớn,cơ bắp phát triển quá cỡ, đầu tóc,râu ria đỏ rực tựa như bờm sư tử,miệng vừa mời chào thân vừa tiến bước lại gần hắn.

Hắn nhìn người trung niên đi tới thì tỏ vẻ lễ phép,làm sao hắn không biết hai chữ huynh đệ là người kia khách sao mà gọi cơ chứ.

-Đa tạ đại thúc xem trọng, việc này ta vẫn cần có chút xem xét.

Hắn giả bộ làm ra vẻ cân nhắc.

-Vậy là cậu không đồng ý.

Người trung niên liền quay mặt rời đi không một chút chần trừ.

-Đại thúc ta đồng ý.

Hắn vội giữ người trung niên lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi,nam trung niên khẽ cong lên khéo miệng như rất đăc ý hào sảng đáp lại:

-Được,ta dẫn cậu đi gặp mọi người.

...

"Tiểu gia hỏa không phải Băng Nhi thấy người đáng thương muốn ta dẫn ngươi cùng theo thì tên phế vật như có đợi cả ngày cũng không có lấy một cùng ngươi đi săn hồn thú" Người trung niên nhìn hắn một mặt yên lặng không khỏi cười thầm.

"Hỏng rồi vốn muốn làm giá chút đỉnh kết quả,... thôi vậy làm con cừu cho ngươi ta thịt vậy" Hai năm nay hắn cũng gọi tích góp được chút ít kim hồn tệ.

-Liệt Vương đại thúc...

Hắn lấy túi đựng kim hồn tệ của mình đưa ra:

-Đây là tất cả những gì ta có.

-Cất đi ta không cần.

Liệt Vương xua tay ý chỉ hắn mang thứ đó cất đi.

-Nhưng...

-Tiểu huynh đệ ta biết ngươi nghĩ gì,lát nữa đừng làm vướng chân vướng tay ta là được,còn ngươi thật sự biết ơn hãy dùng hành của mình mà chứng mình,ta cũng là nghe lệnh làm theo thôi.

-Vương đại thúc ân này ta xin ghi nhớ,sau này có hội chắc chắn sẽ trả lại cho người.

Hắn cúi sâu người cảm kích.

"Tiểu tử này..." Liệt Vương nhìn hắn đánh giá thoáng lên vẻ hài lòng.

...

Hắn cùng Liệt Vương đi tới họp mặt của mọi người.

-Vương huynh,huynh trở lại rồi.

Một người mặc bộ trang phục hết sức lộng lấy,mặc dù tên này là nam nhân như lớp trang điểm của hắn thật có chút vượt trội hơn nữ nhân.

-Mọi người,ta giới thiệu với mọi người vị huynh đệ này là Vô Sỉ lần này tới đây để thêm hồn hoàn đâu tiên.

-Chào đệ,ta là Chu Dương chiến hồn sư hệ mẫn công ,vỗ hồn Thiểm Điệm Ma Lang,lần này cùng Vương đại ca lập tổ đội là để thêm hồn hoàn thứ tư.

Tên đó vui mừng chạy tới bắt lấy tay Vô Sỉ.

"Tên này là nam hay nữ nhân vậy nước hoa cũng quá nặng mùi đi..." Hắn khỏi chịu, chửi thầm mùi nước hoa của đối phương

"Không đúng tên có vấn đề..." Đây là kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn tên này rất nguy hiểm,nhưng hắn cũng biết rõ vấn đề ở đâu chỉ âm thầm tạo cho mình một đường lui khi gặp biến.

Hắn bắt đầu ,được Liệt Vương giới thiệu từng người một:

-Người đứng ở gốc cây đằng kia Vũ Khúc cấp năm mươi hồn võ hồn Liêm Đao,hệ mẫn công đội trưởng đội săn hồn thú bọn ta thuê.Con ba người đang ngồi cùng với nhau kia lần lượt theo thứ tự trái qua phải là Tường Quang,Thuận Phong,Mã Điền,lần là cấp 43,44,46,đều thú võ hồn hệ mẫn công.

-Vương Thúc bọn cháu tới rồi.

Từ trên cỗ xe ngựa bước xuống,hai mỹ nhân trạc tuổi hắn,hai nàng dùng mạo mỹ miều không ai thua kém ai,nhìn lướt qua không có gì quá xuất xác như càng nhìn kỹ thì càng thấy dung mạo các nàng tinh sảo một cách kinh ngạtruyenc.com người dung mạo rất giống nhau chỉ thể phân biệt qua độ ngắn dài của tóc.

Người tóc ngắn hoạt bát nhanh nhẹn,người tóc dài băng lãnh tĩnh lặng,cả hai mang một màu tóc xanh dương,khiến người ta ngắm có giác tự do phóng khoáng.

-Tiểu huynh đệ chú ý.

Liệt vương thục vào người,khiến hắn bừng tỉnh vội lau đi hai hàng nước rãi đang không ngừng chảy.

-Hihi~

Cô nàng tóc ngắn thấy bộ dạng gây gốc của hắn không nhịn được che miệng cười.

-Tuyết Nhi.

Cô nàng tóc dài khẽ nhắc nhở lập tức khiến cho Tuyết Nhi lập tức ngừng cười.

-Rất vui được gặp huynh,ta tên Thủy Băng Nhi còn huynh.

Băng Nhi đây vẻ thiện trí chào hỏi.

-Ta tên Vô Sỉ.

Dù rất cố gắng như Băng Nhi không nhịn được cười vội che miệng.

-Tỷ,đâu khác gì ta.

Tuyết Nhi tỏ vẽ hờn rỗi.

-Xin lỗi huynh ta không có ý.

Băng nhi vẻ gượng ngùng xin lỗi hắn.

-Làm sao ta có thể giận một người xinh đẹp như cô được chứ.

Băng Nhi thoáng bị lời đường mật của hắn làm cho đỏ mặt.

"Tiểu tử ngươi khá lắm dám câu dẫn tiểu thư nhà ta" Liệt Vương ánh mắt ác liệt nhìn hắn,tay liên tục bẻ rôm rốp.

Hắn nghe được tiếng bẻ ngón tay thoáng giật mình nhìn lại.

-Vương Đại Thúc ta có thể giải thích được không.

-Ngươi nói xem.

-Vương Thúc người đừng dọa huynh ấy nữa.

Băng Nhi và Tuyết Nhi nhìn hai người không khỏi cười thích thú.

Liệt Vương liền tức giận đi qua nơi khác.

..

-Này,này Vô Si võ hồn của ngươi là gì vậy.

Tuyết Nhi bá vai quàng cổ hắn.

Băng Nhi cũng rất tỏ mò muốn biết vì sao kẻ chỉ có cấp mười hồn lại dám một tiến vào Hồn Thú Sơn Lâm mình,một hắn là kẻ thật sự mạnh võ hồn là đỉnh cấp thuộc tính,hai là hắn một kẻ điên.Nên không chút ngăn cản em mình càn quấy.

-Ta nghĩ các cô không muốn thấy đâu.

Hắn có không muốn cho hai nàng nhìn thấy Võ Hồn.

-Không sao đâu ngươi cho ta xem đi.

Tuyết Nhi ôm chặt lấy hắn nhõng nhẽo đòi xem bằng được.

Hắn đang vô cùng hưởng thụ cảm giác hai trái đào của Tuyết Nhi ép vào tay hắn,thì nhận được ánh nhìn khinh bỉ từ Băng Nhi.

-Vô Sỉ.

Băng Nhi nói rất nhỏ trong miệng như hắn vẫn nghe thấy,hắn liền vội đầy Tuyết Nhi qua một bên.

-Được rồi,ta cho xem.

-Võ Hồn Bạch Tuộc khai.

Hăn phỏng theo hình dáng của võ hồn mà đặt cho một cái tên gọi mớtruyenc.comông cứ đi tới đâu cũng Hắc Ám Thực Thần thì không sớm cũng muộn hắn bị người ta đập chết.

Hắn bắt đầu triệu hồi xuất hai cái xúc xuất hiện trong lòng bàn tay đương nhiên hắn phải ẩn dấu một phần thực không thể bạo ra tất cả đối với người lạ được.

Hai cái xúc tu liên tục không nghoe ngẩy trong lòng bàn ta hắn,kèm theo đó là một chất nhầy màu trắng đục đầy nhớp nháp không ngừng tiết ra xung quanh xúc tu,chất nhầy theo xúc tu nghoe ngẩy mà bắn ra xung quanh.

Tuyết Nhi dùng tay lau đi chất nhầy bắn lên cơ thể mình,xong tay đưa lên mũi ngửi một mùi rất nồng sộc lên thẳng đại não của nàng:

-Mùi nó ghê quá.

Hắn nhìn sang thấy Băng Nhi ánh mắt nhìn hắn liên tục đánh giá.

"Này rõ là các bảo ta xuất ra võ hồn kia mà" Hắn mắt đây uất ức nhìn Băng Nhi.

Băng Nhi liền quay đi chỗ khác như muốn nói:"Ghê tởm".

Hắn cùng hai nàng trò chuyện thêm một lúc nữa cuối cùng đã tới thời gian xuất.

-Được rồi chúng ta cũng nên xuất thôi.

Liệt Vương hô lớn một tiếng,mọi người cũng chuẩn bị hành lý tiến vào Hồn Thú Sơn Lâm.

Rất nhanh bọn hắn đã tiến khá sâu vào trong, nhưng mất một ngày tìm kiếm mới chỉ thêm được cho Tuyết Nhi cái vũ hồn thứ hai.

Khi này sắc trời đã tối bọn quyết định dựng lều trại nghỉ ngơi qua đêm,sáng mai mới tiến hành săn giết hồn thú tiếp.

Mọi người lúc này đã say giấc chỉ còn lại mình hắn,và Liệt Vương còn thức hai ngồi cạnh đống lửa cảnh giới cho mọi người.

-Liệt Vương Thúc người có phát hiện lần săn giết hồn thú này có chút bất thường hay không.

Liệt Vương trầm ngâm một hồi:

-Cậu phát hiện từ khi nào.

-Từ...

Hắn chưa kịp trả lời thì Liên Vương ra lệnh im lặng.

Những bụi rậm tối ôm bên cạnh cũng vang lên những tiếng loạt soạt,một bóng đen lướt vụt qua những tán liền biến mất vào trong bóng đêm.

-Đó là...

Hắn chút không tin vào mắt mình.

-Đúng vậy là Huyễn Lang,mà cậu cũng biết rất nhiều đầtruyenc.comông sao rồi cậu quay về lều ngủ đi nữa đêm còn lại để cho ta.

-Vậy vất vả cho Liệt Vương Thúc rồi.

Hắn chào lễ một cái xong quay người đi vào trong lều.

"Thật kỳ lạ Huyễn Lang thường có tập tính đi săn theo bầy,nhưng dường như nó đang sợ hãi cái gì đó,trên thân nó có những vết thương rất lạ ,không giống vết thương do hồn thú thông thường làm" Hắn đang trầm mê trong suy nghĩ,vừa lúc bước vào trong lều hắn liền gạt hết những thứ đó qua một bên.

"Thật là cảnh đẹp ngàn năm khó gặp" Hắn nhìn hai tỷ muội,Băng Nhi,Tuyết Nhi đang ôm nhau ngủ,hai người quyến rũ một cách lạ thường,làm hắn sắp không làm chủ được mà phi lễ hai nàng.

-Huynh đứng đó làm gì vậy.

Băng Nhi bất chợt tỉnh dậy thấy hắn đang nhìn mình thì không nhịn được mà hỏi.

Hắn bị nàng làm cho giật mình vội dùng tay che xuống phía dưới,cười gượng đạp:

-Ta đang tìm chỗ ngủ.

-Huynh nằm qua đây đi.

Băng Nhi chỉ tay vào một chỗ trống bên cạnh nàng.

-Cô nói vậy ta cũng không khách sáo nữa.

Hắn đi tới ,nằm xuống một cách thoải mái kiến cho Băng Nhi thật rất ngờ:

-Huynh thật kỳ quái.

-Cô nói gì.

Hắn không nghe không rõ nàng ta nói gì liền hỏi lại.

-Không có gì,ngủ thôi sáng mai chúng ta còn phải khởi hành sớm.

Băng Nhi quay lại ôm lấy Tuyết Nhi liền ngủ tiếp.

"Cô nàng này không phải nói là quá mức thiện lương,hay là ngốc nữa,không quen không biết giúp người lạ săn hồn thú đã đành.Đây còn cho một nam nhân mà mình còn chưa hiểu rõ ngủ cạnh".

"Có lẽ sau Tuyết Tuyết cô là người đầu tiên đối tốt như vậy đối với ta" Hắn dần chìm vào giấc ngủ.

Đêm dài đằng đẵng chim kêu vượn hú,thời gian cứ thế trôi.

-Không.

-Không Vương Thúc Thúc.

Băng Nhi giật mình sợ hãi bật dậy,toàn thân đẫm ướt mồ hôi nét mặt hoảng sợ,toàn thân không ngừng run lên.

-Băng Nhi cô sao vậy.

Hắn bị Băng Nhi đánh thức, lờ đờ mở mắt.

-Xin lỗi, ta làm phiền tới huynh rồi.

Băng Nhi nhanh chóng khôi phục lại dáng về bình tĩnh thường ngày mình có.

Dù nàng ta có tỏ ra bình tĩnh những ánh mắt của nàng đã phản bội chính chủ nhân nó,đồng tử nàng dao động bất định,không chút tự chủ, cho thấy nàng lúc này rất hỗn loạn.

-Băng Nhi có ta ở đây đừng sợ.

Hắn ôm thấy thân thể đang cố tỏ ra bình tĩnh của Băng Nhi khiến cô nàng hết sức kinh ngạc.

-Đừng sợ,dù có chuyện gì ta vẫn luôn ở bên cạnh muội.

Hắn liên tục vuốt ve thân thể, vỗ về nàng khiến không kìm được mà ôm chặt lấy hắn.

-Vô Sỉ ta sợ lắm,ta thấy rất sợ.

-Vương thúc thúc...Thúc ấy...

Băng Nhi nấc lên từng hồi sợ hãi.

-Không có chuyện xảy ra cả, tất cả chỉ là giấc mơ thôi.

Hắn vuốt ve mái tóc bù xù của nàng.

-Nhưng nó rất chân thật.

-Băng Nhi ngủ đi đừng sợ,có ta ở đây dù có gì xảy ra ta cũng sẽ bảo vệ muội.

Dưới sự vỗ về của hắn Băng Nhi dần chìm vào giấc ngủ, nàng ôm chặt lấy thân thể hắn mà ngủ,khiến một đêm ngủ trong tư thế ngủ đứng.

...

Sáng hôm sau.

-Tiểu Huynh đệ sao nhìn cậu vẻ rất mệt mỏi,tối qua ngủ không ngon sao.

Liệt Vương hỏi hắn,làm cho hắn xịt keo cứng ngắc đứng bất động.

-Không có Vương Thúc...ta...ngủ rất ngon.

"Nếu mà Vương lão đầu biết được ta ôm Băng Nhi ngủ suốt một đêm thì..."Nghĩ tới đây hắn liền thấy rùng mình.

Băng Nhi ở một bên không khỏi nhịn cười.

-Tỷ Tỷ,muội phát hiện nãy giờ nhìn Vô Sỉ rất nhiều,có phải tỷ thích hắn rồi phải không.

-Tuyết Nhi muội đừng nói bậy,ta không có.

Băng Nhi hai má ửng hồng bỏ chạy.

Bọn hắn bắt đầu đi tìm kiếm hồn thú thích hợp để săn giết,nhưng điều bọn hắn không ngờ tới hơn nửa ngày trời không tìm thấy một hồn thú thích hợp cho Băng Nhi và Vô Sỉ.

-Vương huynh,cứ như này không phải cách hay, chúng ta tiến vào sâu bên trong,tìm hồn thú thích hợp trước ,sau khi trở về thì tìm hồn thú thích hợp cho vị tiểu huynh đệ này,và vị tiểu thư này,huynh thấy thế nào.

Liệt Vương ánh mắt nhìn sang Vô Sỉ và Băng Nhi.

-Vương Thúc Thúc lần này tới đây mục đích là thêm võ hồn thứ sáu cho thúc bọn cháu đi theo học hỏi kinh nghiệm, Thúc không cần quá bận tâm.

Băng Nhi không muốn để Liệt Vương khó sử liền tiếng.

-Vương thúc ta cũng chỉ cần cái hồn hoàn mười năm thôi.

Hắn cũng không muốn làm khó một người hết sức giúp đỡ hắn.

-Hai đứa nói như vậy,ta cũng khách sao nữa,đợi về lúc ta sẽ bắt cho hai người một cái hồn thú tuyệt mỹ hòa hợp.

Mọi người cùng nhau cười lớn vui vẻ tiến sâu vào bên trong,tinh thần ai ai cũng cảnh giác cao độ vì khi này đã tiến vào địa phận hồn thú ngàn năm tu vi nếu sơ hở có thể mất mạng bất cứu lúc.

"Cái đội hình thật buồn cười, đi săn hồn thú mà năm mẫn công,một cương công hai khống chế,một phụ trợ,thà nói đi săn người còn hợp lý hơn" Hắn nhìn cái đội hình thì không cười thầm nhưng chợt không thể cười tiếp,sắc mặt trở nên u trầm.

"Săn người..." Hắn dừng hẳn lại lùi sâu lại phía sau,lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của mọi người,vì tập trung cảnh giới nên không ai phát hiện hắn đã lui ra phía sau.

"Mình hiểu rồi,thì ra là như vậy" Hắn cười thầm đầy đắc trí.

"Phải tìm cơ hội thích hợp..."

Hắn chưa muốn vạch trần muốn xem bọn hắn giở trò gì,dù sao nơi này cũng địa phận ngàn năm hồn thú nếu xảy ra đánh nhau thì cũng rất nguy hiểm.

Tiến thêm một đoạn sâu,nơi địa phận giữa ngàn năm tu vi và vạn năm tu vi hồn thú.

-Mọi người cẩn thận.

Một thú từ đầu lao tao vút tới,một hồn thú một thân đầy vầy giáp,trên đầu có ba chiếc sừng mọc lên ở giữa đầu.

Tất cả đều vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của hồn thú này.

-Sao lại hồn thú trăm năm.

Mọi người đang vô cùng kinh ngạc,nhưng liên xông lên tấn công hồn thú vì đầy một hồn thú rất thích hợp cho Băng truyenc.comẳng mất bao nhiêu thời gian,hồn thú liền bị đánh bại.

Băng Nhi bắt đầu hấp thụ hồn hoàn trong thời gian này mọi người đều ở xung quanh hộ pháp cho nàng.

...

-Vẫn chưa tới sao,nếu còn không tới thì Liệt Vương thêm hồn hoàn thứ sáu chúng ta không thể đánh được hắn đâu.

Vô Sỉ ẩn nấp từ xa nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện không cười nhạo:"Chu Dương huỳnh à,Chu Dương huynh,mấy cái ám hiệu này của huynh cũng làm rất đẹp đấy" Hắn cầm những bông hoa sắt được chế tạo tinh xảo trong tay bóp nát tất cả.

...

-Mọi người nhanh tập hợp hồn thú tập kích.

Mọi người lập tức chạy tới nhanh chóng vì chưa bao thấy Liệt Vương lại căng thẳng tới.

-Vương huynh đây là hồn thú gì sao ta chưa gặp bao giờ.

-Ta không biết.

Mọi người lúc này vô cùng hoảng loạn.

-Sử Lai Khắc.

-Sử Lai Khắc?

Mọi người trầm trồ chấn kinh nhìn về phía Vô Sỉ.

-Hình Lân,hai sừng như hữu,răng dài như hổ,vuốt sắc như ưng,lân giáp cứng hơn sắt thép,một lại hồn thú toàn diện nhất trong giới hồn thú,không có yếu điểm.

-Cái gì,Không có yếu điểm.

Tất cả như không tin vào tai mình.

-Tiểu huynh để vậy làm gì để giết được nó.

-Không có cách hết chỉ có thể chạy.

-Vậy Băng Nhi.

Liệt Vương nhìn sang Băng Nhi đang hấp thụ hồn nếu bây giờ mà cắt ngang rất có thể ảnh hưởng tới tính mạng.

-Chạy hay không là việc của người...

Hắn chậm rãi khai mở võ hồn tiến phía trước.

-Vô Sỉ cậu điên rồi đó là hồn thú vạn năm đấy.

Liệt Vương gào lớn muốn cản hắn lại.

-Thì sao...

Hắn quay lại nhìn Liệt Vương nở một nụ cười.

Sử Lại Khắc hồn thú một chân đạp mạnh xuống vị trí hắn.

Oành

-Không,mọi người ,mau cứu người.

Liệt Vương gào lớn lao.

"Tiểu tử..." Liệt Vương không khỏi nhớ lại những hình ảnh mấy ngày cùng hắn trải qua không ít khó khăn,mặc dù hắn không giúp được gì trong chiến đấu,nhưng với lượng kiến thức khổng lồ hắn đã cứu bọn hắn không ít lần.

Liệt Vương nhảy mạnh lên trên cao mặc dù Sử Lại Khác hồn thú thân thể to lớn khổng lồ những Liệt Vương đã nhảy co hơn nó cả chục mét.

-ĐỆ NGŨ HỒN KỸ CUỒNG NGƯU DIỆT ĐỊA.

Toàn thân Liệt Vương rực đỏ như một hỏa cầu lao thẳng xuống lưng Sư Lai Khắc.Mặt đất hứng chịu một kích này thì liên tục gãy nữa tại đó tạo thành một hố sâu lớn.

Sư lại khắc hồn thú thiên rống lên đau đớn chấn động sơn lâm.

-Mọi người lên.

Chu Dương cùng mọi mở vồ hồn vì tất cả đều là mẫn công hôn sư nên tất rất nhanh đã đánh tới.

-Nhắm vào mắt của nó.

Từ phía dưới chân của hồn thú vang lên tiếng của Vô Sỉ.

"Quá muộn rồi không thể đổi hướng công kích"

-Đệ nhất hồn kỹ Ô Vân.

Dưới tác dụng Hồn Kỹ của Tuyết Nhi toàn bộ tốc độ của các thành viên tăng lên năm phần trăm,nhưng cũng chỉ có Chu Dương sở hữu võ hồn đỉnh cấp với có thể thay đổi hướng tấn công.

-Đệ Tam hồn kỹ Ma Lang Ảnh Trảo.

Cách tay Chu Dương biến thành một hắc trảo đen xì cắm thẳng vào mắt Sử Lai Khắc hồn thú.Hồn Thú gầm lên một tiếng đầy đau đớn dùng chân đang ép Vô Sỉ dưới đất đánh tới.

"Nguy rồi..." Mắt thấy một trảo đánh tới của Sử Lai khắc đánh không thể né tránh Chu Dương chỉ có dùng hồn lực toàn lực phòng thủ.

-Về đây.

Một cái xúc tu lao vút tới quân chặt lấy eo Chu Dương kéo về.

-Tiểu huynh đệ ngươi không sao,thật tốt quá..

-Vương Thúc cẩn thận.

Hắn triệu hồi hai cái xúc tu quấn Liệt Vương vào trong, xúc tu khiến vuốt trảo của hồn thú đánh vào giảm bớt độ sắc bén,nên Liệt Vương chỉ bị đánh văng đi, thương tích chỉ là ngoài da.

-Mọi người dàn trận hôn này không thể con súc sinh này chạy thoát.

Sau hiệu lệnh của Liệt vương tất mọi người tạo thành vòng tròn vây công Hồn Thú.

-Đệ nhị hồn kỹ Hàng Vũ.

Thương tích của mọi người được Tuyết Nhi liên tục chữa trị.

-Đệ Tứ hồn kỹ Cuông Ngưu Cường Hóa.Đệ nhất hồn kỹ cuồng ngưu quyền.

Liệt Dương lao vút tới cùng Sử Lai Khắc Hồn thú kình lực đối ứng,khiến mọi thứ liên tục rung lên vì chấn động hai người tạo ra.

"Vậy mà cũng có thể cùng với vuốt trảo đối kháng,không hổ là Liệt Vương lão đầu" Hắn nhìn Liệt Vương chặn đứng công kích của Sử Lai Khắc khỏi cảm thán.

-Vương ta tới giúp huynh.

Vũ Khúc tay cầm chắc liêm đao lao lên.

-Vũ Khúc huynh dưới cổ của nó vết thương,vệt máu còn rất mới đoán chừng là thương của trận trước để lại hãy nhắm vào đó.

-Ta hiểu rồi,Đệ Ngũ hồn kỹ Loạn Trảm.

Vũ Khúc tung liên tiếp hai mươi mấy nhát chém vào cổ hồn thú độ chính xác gần như tuyệt đối không trượt bất kỳ nhát chém nàtruyenc.comến Sử Lai Khắc hồn thú điên cuồng gào lên bỏ chạy.

Mọi thấy vậy thì liên tục ồ ạt đổi đuổi theo công kích.

-Hay lắm lão đại.

Ba tên trong đội săn hồn thú cũng vừa lao lên.

-Đừng.

Hắn cố ngăn cản nhưng không kịp.

Lôi điện bắt đầu bao phủ sử lai khắc hồn thú,cơ thể cũng bắt đầu mọc ra cánh.

-Mọi người mau nấp đi nó rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi.

Hắn gào lớn.

Một lần đập đánh cuồng nộ đã đánh vắng tất cả,xong nó bay vút lên trên không trung.

-Tất cả bịt tai lại nhanh lên.Là Long Ngâm.

Hắn hét lớn một tiếng vội chạy tới bịt tai lại cho Băng Nhi.

Sự Lai Khắc gầm lên âm lực nó tạo ra khiến tất cả ngã rạp xuống đất.

Dứt tiếng gầm Sử Lai Khắc hồn thú lao vút xuống,trái với thân hình khủng bố của nó tốc của nhanh một cách điên rồ.

Liệt Vương vội lao tới đỡ hắn như không thể kịp tốc độ của Sử Lai Khắc.

"Mình hoàn toàn có thể tránh thoát,nhưng Băng Nhi cô ấy..."Hắn siết chặt hàm răng đứng chắn trước mặt Băng Nhi đợi Sử Lai Khắc hồn thú Lao tới.

Mặc dù sử lai khắc hiện tại là ngọn cạn dầu trước gió như vì là vạn năm tu vi hồn thú,áp lực mà nó mang tới rất khủng bố,lực lượng chưa chạm đến hắn mà đã làm cho cơ thể hắn như bị nghiền nát ra.

-Tới đây đi lão tử liều với ngươi,súc sinh.

Đồng tử hắn co lại,hai tay siết chặt.

"Một là bây giờ, hai không bao giờ" Mặt đất dưới của hắn bắt đầu nứt gãy.

Sử Lai Khắc một thân lôi điện lao vút tới tới,tốc lướt quá hất văng tất mọi người xung quanh.

-Hắc Ám Thực Thần, Nghiền Nát.

Bá Xúc Túc lao vút dưới mặt đật lên nhưng thứ sự khác biệt là kích thước nó rất to lớn, phải nói là mỗi cái xúc có thước phải ngang bắng cái chân của Sử Lai Khắc thú hồn.

Rất nhanh với tốc độ của mình sử lai khắc liền tránh thoát tất cả.

-Né được rồi.

Liệt Vương hoảng loạng la lớn khi thấy đại chiêu Vô Sỉ bị hụt.

Nhưng lúc này ánh mắt hắn bình tĩnh đến lạ,như tất cả đã nằm trong dự tính.

-Trùng kích.

Hắn nhẹ nhàng phất tay phó mặc cho số phận.

Hai cái xúc tu khổng lồ xoắn chặt lại với như một mũi khoan,hai xúc tu liên tục xoắn trong lại với nhau, đâm mạnh phía trước.Vì trước đó dùng ba cái xúc tu ép Sử Lai Khác hồn thú vào thế không thể né bắt buộc nó phải cùng với hai xúc tu cùng nhau cường lực đối kháng.

Oanh

Không gian bị vụ nổ làm cho trắng xoa,tất cả mọi người bị đánh trọng thương văng qua một bên,không còn chút sức lực.

Dư chấn của công kích khiến cơ thể hắn bị nghiền nát, máu tươi đã phủ kín khắp người hắn.

Trong lớp khói bụi,một cái vuốt trảo,xé tan lớp khói bụi mà xuyên đâm vút tới hắn.

"Cuối cùng vẫn là không được" Hắn chấp nhận kết quả nhắm mắt lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.