Trở về truyện

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn - Chương 5 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

5 Chương 5 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Do được nhiều nhà tài trợ đầu tư rất đậm nên Cổ Cô Lâu đã mạnh dạn biến nơi đây trở thành một thế giới tiên hiệp thật sự.

Tất cả những người có mặt ở đây, nhà nhà đều mang theo pháp bảo. Cảnh giới cũng từ đó mà tính, hễ những ai có thâm niên đọc tiểu thuyết lâu năm sẽ có cảnh giới cao nhất.

Ngoài ra cũng có những tiết mục chấm điểm về trang phục từ những nhà thiết kế khác.

Cách xưng hô cũng từ đó mà thay đổi, giống như họ đang ở trong một thế giới tu tiên thật sự vậy.

Dàn hợp xướng bắt đầu phát lên, kèm theo đó là tiếng sáo thổi du dương tràn ngập khán phòng, sân mặt nền được lát đầy gạch trắng, từ trong ống khói tỏa ra rất nhiều sương trắng.

Y Nha Tử nhìn xung quanh, mọi người đều ăn mặc rất giống hắn hồi đó, cái thời mà hắn đã từng tốn hơn 200 năm để tấn thăng lên Kết Tinh Cảnh.

Nhưng thật buồn cười là, những người xung quanh đây hầu hết đều là phàm nhân, còn chẳng có một tí pháp lực nào ngoài những đèn led chiếu chói lọi con mắt.

Theo lời những người ở đây gọi đó là cosplay, mặc những bộ y phục của những nhân vật trong game, trong những cuốn tiểu thuyết mà họ yêu thích.

Khi tạ thế và chuyển sinh vào thân xác này, ít nhiều hắn cũng đã đọc, học qua rất nhiều thứ.

“Thật hoài niệm!” - Y Nha Tử cảm khái nói.

Cổ Cô Lâu bưng ra một cái hộp, từ xa có thể thấy. Đó chỉ là một chiếc hộp rất bình thường, nhưng nhờ vào công nghệ hiện đại, mặt trước hộp giống như có mấy viền ký tự cổ trôi lềnh bềnh trên không.

Hắn mở ra, trong đó có một viên ngọc sáng lấp lánh, viên ngọc này như chiếu rọi khắp đại điện xung quanh.

“Chu choa mạ ơi! Chẳng phải đó là một lõi vật chất của Khai Nguyên Châu?” - Có người phát hiện ra lên tiếng.

Lại thêm vài người trầm trò nói.

“Thật là Khai Nguyên Châu? Chẳng phải thứ này đã thất truyền rồi sao? Ta nghe nói nếu có được nó, từ nay về sau Ấu Thể và Chủ Thể như hai mà một, cộng sinh 100%”

“Aiz cũng chã trách được, truyền thuyết về nó quả thật khiến người ta muốn ứa ra máu chó!”

.Không khí bắt đầu im lặng, Y Nha Tử ngạc nhiên nhìn lấy dáng vẻ đám người, con mắt đỏ rực nhìn lấy viên Khai Nguyên Châu, hận không thể ra tay cướp giựt. Chẳng phải đó chỉ là một vật gỗ mục được điêu khắc lên thôi sao? Ngoại tệ bán ra rất ít tiền, chỉ khác một tí là cả thân gỗ được dùng nguyên liệu 100% là tre trúc Việt Nam, loại này rất hiếm có.

Ở trong buổi tiệc này, những tác phẩm điêu khắc đều là dùng để trang trí, cho nên nếu ai có thể tạo ra một tạo vật đều được tôn là những người Điêu Khắc Sư đại tài, nhưng cái quan trọng nhất là phải nghĩ ra được một câu chuyện tiên hiệp truyền thuyết cho nó, thì tạo vật đó mới có giá trị.

Đương nhiên Khai Nguyên Châu ngoại trừ vài đường văn lọc sọc trên thân, có một tí màu sắc đẹp sặc sỡ ra, ngoài dùng để trưng bày ra thì chỉ là vật vô dụng.

Sỡ dĩ ai cũng muốn có được nó, bởi vì truyền thuyết kể rằng. Từ sau khi Khai Nguyên Châu khởi sinh, vạn vật hỗn đỗn đều quy về một chỗ, thủ bút đằng sau đó là một vị thiếu nữ chưa lớn.

Tương truyền rằng, bởi vì quá đau khổ khi chứng kiến phụ thân của mình chết, nàng đã tạo ra Khai Nguyên Châu, dùng hỗn độn đánh tráo khái niệm mà hoán đổi lại thực tại, trải qua hàng hà xa số kiếp luân hồi mà tìm kiếm phụ thân mình. Nhưng không thành, đến khi thân xác tiêu điều. Cõi nhân loại bị tận diệt, chỉ còn lại con số 0 thì nàng cũng hối hận và tự sát.

Nước mắt nàng hoá thành trần ai, chĩnh hướng lại đất trời.

Máu nàng biến thành Tinh Hoa, bao bọc lấy cả Tinh Hà.

Cuối cùng là thần trí nàng, dùng nó để điều khiển Khai Nguyên Châu mà khôi phục mọi thứ trở về ban đầu, hồi sinh lại tất cả nhân tộc, yêu tộc và phụ thân nàng. Nhưng nàng thì mãi mãi biến mất trong ký ức của phụ thân mình.

Đương nhiên những lời bên trên chỉ là bịa đặt mà thôi.

“10 khối vàng! Để Khai Nguyên Châu lại cho ta” - Có một lão già quát lớn

“Phi, 10 khối vàng ngươi nhét vào lỗ đít con vợ ngươi thì được! Cút ra cho ta, ta ra giá 50 khối vàng!” - Một tên ăn mặc bảnh bao, mập mạp chửi rủa

“100 khối vàng”

“200 khối!!!!”

“Con mẹ nó! Lão tử bán người yêu cũ, đổi cho ta”

Cổ Cô Lâu da mặt đen lại nhìn tên đội nón xanh lá:”Ở đây không mua người yêu cũ!”

“Phi! Thế lão tử bán luôn mẹ của ngươi!”

“Cái tên nghiệt súc! Đuổi hắn ra ngoài cho ta”

Con số dần dần tăng đều lên mức 500 khối vàng, lúc này có cảm giác như bắt đầu có xung đột dữ dội, xảy ra cãi vả liên tục.

Phải biết rằng, một khối vàng quy ra thành tiền, có thể mua được một căn nhà đấy! Ở đây ai cũng đều là phú hào, kinh doanh rất nhiều thứ. Giàu nứt đỗ vách. Bỏ ra một số tiền lớn như vậy đối với một viên ngọc bình thường có đáng giá quá không?

Từ sau trong cánh gà, Có một ánh mắt đang hướng tới Y Nha Tử. Giang Chi Thất vừa xoa cằm vừa oán hận nói :”Con chó! Để xem hôm nay mày chạy đi đâu!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.