Trở về truyện

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn - Chương 3 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

3 Chương 3 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Khi hắn vừa chưa nói hết câu, thì bên má đã truyền lại một âm thanh đau điếng.

Bốp bốp bốp!

3 phát đánh như trời giáng vào mặt làm cho hắn té xuống đất nắm la liệt, miệng kêu lên mấy thứ tiếng khó hiểu.

“Ồn!”

Y Nha Tử nhẹ nhàng đi ngang qua, cũng chỉ để lại một câu nói rồi biến mất, kiểu giống như tên này không hề tồn tại vậy

“Thất công tử!” - Một đám người hoảng sợ la lớn lên, ai chẳng biết tên này chính là Giang Chi Thất ngoài thân phận là đứa con ruột của Giang Khất Thiếu ra thì tên này cũng chã có tài cán gì ngoài việc ăn chơi trác táng.

Giang Chi Thất ôm mặt la đau đớn, ánh mắt oán độc nhìn lấy thân ảnh Y Nha Tử, hắn quát lớn :”Đánh hắn cho ta, ta muốn hắn gãy hết tư chi!”

“Dừng tay lại”

Tông giọng trầm thấp vang lên, đoán chừng là một người trung niên. Hắn đi tới Y Nha Tử, dáng vẻ thành khẩn nói :”Là do ta quản nhi tử không tốt, cũng xin công tử lượng thứ!”

“Phụ thân! Tên khốn kiếp này vừa đánh hài nhi” - Giang Chi Thất oán ức kêu lên

Bốp!

Lại một tiếng bốp thấu trời vang lên, Giang Khất Thiếu giận dữ, lông mày run lên bần bật quát : “Thứ đần độn ngu si! Người đâu, bắt hắn giam vào Tử Cấm Nguyệt, 3 năm tĩnh tu không cho phép ra ngoài!”

Nói xong hắn quay qua nhìn về phía Y Nha Tử, chờ đợi sự gật đầu của hắn.

Thật ra Y Nha Tử cũng chả quan tâm lắm về việc này, ở thới đại của hắn. Chuyện cỏn con như vậy cũng có thể đem ra giết sạch cả tông môn một thế lực, nhưng đây lại là một Tinh Cầu không có phép thuật, chứ đừng nói đến người tu tiên xuất hiện. Cẩn thận một tí sẽ tốt hơn.

Đập vào mắt hắn là những tấm trải bàn màu đỏ rực được trải ngăn nắp khắp sân, kèm theo rất nhiều bàn ghế được chọn lọc rất tinh xảo.

“Hắc hắc, ê. Tới trễ vậy mạy!” - Thiên Khư Ngọc nói

“Không có gì, giải quyết một số chuyện thôi!” - Y Nha Tử nói xong, liền cầm lấy tay của Thiên Khư Ngọc kéo tới ôm vào lòng.

Thiên Khư Ngọc hơi đẩy ra nói :”Mày điên hả!? Có bạn trai tao ở đây đấy, tính làm gì?”

Y Nha Tử cười cợt nói :”Thì sao? Mày là bạn tình của tao mà nhớ chứ?”

Nói xong hắn lại vỗ vào mông Thiên Khư Ngọc mấy cái, khiến nàng kêu the thé lên mấy tiếng kì lạ, Thiên Khư Ngọc nhìn lấy Y Nha Tử, nàng hơi bặm môi lại quay sang về phía Dĩ Lợi rồi quát nhỏ, một tay đưa xuống đũng quần vỗ vào thanh côn thịt mấy cái mạnh bạo :”Nứng lắm rồi à? Mày muốn bạn trai tao bị NTR hay gì? Hắc hắc?”

Y Nha Tử nhún vai, hắn thản nhiên trong đám đông, mò một tay vào lưng áo Thiên Khư Ngọc, miệng thỏ thẻ vào lỗ tai nàng mấy thứ tiếng quen thuộc :”Con đĩ! Chủ nhân nứng lắm rồi!”

“Hắc hắc! Thằng chó này!!!!” - Thiên Khư Ngọc hơi rùng mình nói lớn, nàng nắm lấy tay nó kéo tới phía Dĩ Lặc

Đây là một cái bàn khá cổ kính, được trải một loại thảm màu nâu đất. Là chiếc bàn dành cho những người VIP mới có thể ngồi.

“Dĩ Lặc, đây là bạn thân của em! Y Nha Tử, hai người chào nhau đi!” - Thiên Khư Ngọc dẫn Y Nha Tử tới trước mặt Dĩ Lặc mà nói

“Hóa ra là Y Nha Tử, nghe danh mà chưa thấy mặt, hân hạnh cho tôi quá!” - Dĩ Lặc hiếu khách đứng dậy, làm ra bộ dạng tôn kính mà nói

Y Nha Tử cười khoan khoái mấy thứ tiếng, cả ba bắt đầu ngồi xuống mà trò chuyện, buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.

“Nghe nói ông từ trước giờ buôn bán cần sa vẫn tốt hả? Có mối nào được giá không? Vì hiện tại ở gia tộc tôi cũng đang cần cần sa để mua đi bán lại!” - Dĩ Lặc hơi gãi đầu nhỏ giọng nói

“Úi…” - Thiên Khư Ngọc kêu lên một tiếng, chiếc thìa đột ngột rớt xuống đất , nàng nhún vai nhìn Y Nha Tử một hồi rồi nói tới Dĩ Lặc “Do em bất cẩn quá, để em nhặt”

“Hiện tại tôi đang nghiên cứu một loại nấm, nó có tên gọi là….” - Y Nha Tử nói đến đây thì ngừng lại.

Đôi mắt hắn liếc xuống dưới, liền thấy Thiên Khư Ngọc ló cái đầu ra, cặp mặt kính trên mắt đung đưa dâm tà nhìn hắn, một tay kéo lấy khóa quần rơi ra….

Dĩ Lặc hơi khẩn trương nói :”Nó tên là gì thế ông? Cái đó giống cần sa sao? Sao ông im lặng vậy?”

Con mẹ nó, bạn gái mày đang chuẩn bị ngậm c-c cho tao đây này! Mày không thấy hả!!!!

Hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi thở ra, cảm nhận bàn tay như Thiên Khư Ngọc vuốt ve tới thân côn thịt mà khiến hắn rùng cả mình, một dòng điện chạy lên cơ thể.

Chiếc lưỡi nàng tinh nghịch liếm lấy đầu khấc, bàn tay mềm mại cũng không ngừng vui vẻ mát xa hai hòn bi của hắn, trông rất khoái chí.

“À…. nó có tên là Thức Thần, một loại Dược Liệu có thể đốn ngộ, giúp cho bản thân ông tiến tới một trạng thái hoàn toàn khác!” - Y Nha Tử ho khù khụ nói, hắn hớp lấy một miếng nước ngọt.

“Chụt chụt!”

Một tiếng âm thanh như mút cái gì đó vang lên, Dĩ Lặc nghe từ lỗ tai thứ âm thanh này có chút quen tai, bất quá hắn cũng không nói gì.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.