Trở về truyện

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn - Chương 1 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

1 Chương 1 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

"Khoản khắc đó mày sẽ không thể ngờ tới được, nam nhân của tao lúc đó sẽ đứng trên giữa không trung, giống như một vị chúa tể cao cao tại thượng, vì tao mà tuyệt diệt cả thế giới này!"

Y Nha Tử và Trần Lâm một bên ngớ người rửa tai nghe, trước mặt hai người là Thiên Khư Ngọc, vẫn đang thao thao bất tuyệt mơ tưởng về cuốn tiểu thuyết có tên XXX mà nàng đã đọc cách đây mấy hôm. Nếu không phải là bạn thân của nàng, hai người cũng không rãnh mà ngồi nghe Thiên Khư Ngọc nói làm gì.

Y Nha Tử cười một bên nói :"Bú truyện ít thôi, mày cứ thế này mai mốt thằng nào dám lấy?"

"Hắc hắc, không lấy cũng được, tính ra bố mày cũng muốn ở vậy suốt đời. Mà thôi" - Thiên Khư Ngọc cười gằn nói

Trần Lâm chen vào dặn dò :"19h tối nay tụi bây nhớ đến đúng giờ, tiệc hôm nay khá đặc biệt. Tao nghe nói dự án này có thể sẽ là một bước đột phá cho nhân loại sau này"

"Hắc hắc, nghe đến tu tiên là tao nứng!!! Ủa lộn hứng lắm rồi!" - Thiên Khư Ngọc nhõe miệng cười lại nói tiếp :"Tao cũng nghe nói tối nay sẽ có một một buổi trình diễn, mày hiểu ý tao mà? Cây nhà lá vườn mà thôi”

Y Nha Tử gật đầu, việc này giống như một buổi offline. Mọi người yêu thích truyện tranh, manga, manhwa, manhua đều có thể tới. Chỉ cần có vé là được

Chiều tối đến Y Nha Tử khoác lên mình áo khoác đen, mà đi tới buổi tiệc. Nhà hắn tuy cách khá xa vị trí đến nhưng việc này cũng không bất tiện cho lắm, vừa chạy vừa ngắm phong cảnh cũng là một cách tốt để thưởng thức thế gian này.

“Thiếu Chủ, phía trước có một toáng người đang chặn ở giữa, người cần ta cán lên chúng không?”

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người phụ nữ ngồi phía trước, mái tóc nàng đen tuyền được cột lên chỉnh tề, một chiếc vòng đen quấn quanh cổ, thần thái tỏa ra khí chất ngạo nghễ.

Y Nha Tử thờ ơ nói :”Trước chạy tới đó xem sao!”

“Cứu mạng , cứu mạng a”

Tiếng nói của một người phụ nữ cất lên, men theo đó là vài âm thanh già cõi phát ra.

“Bắt ả lại cho ta, Trường Sinh Linh Giá, vạn năm mới có một lần. Dùng sức lực mà bắt ả, kết giới chỉ mở ra được ít phút mà thôi”

“Tuân Lệnh”

Liền lúc xuất hiện thêm mấy người, mặt bộ đồ cổ trang màu xám tro bay tới. Sát khí lẫm lẫm, chúng giơ tay hướng về vị thiếu nữ mặc đồ màu trắng mà chọp lấy.

Thiếu nữ bị đôi bàn tay nắm lấy, thân thể mềm yếu khẽ run lên mấy cái. Một tí máu tươi rách ra từ làn da trắng tuyết, nàng bặm lấy môi cố gắng vương một chút sức lực mà né tránh.

Cẩm My, đứng phía trước. Thấy tình cảnh này cũng không nói gì, giống như đây là một điều rất bình thường trước mắt nàng vậy, nàng chỉ khẽ liếc mắt nhìn lấy thiếu chủ, thái độ rất cung kính.

Y Nha Tử phất tay một cái, từ trong chiếc hộp lấy ra một thanh trường thương nói :”Cứu nàng đi, để xem bọn họ đang dở trò gì!”

Cẩm My gật đầu bay tới, tay ngọc bám lấy trường thương, khí thế bàng bạc quát :”Tâm trạng của thiếu chủ ta đang không tốt, biết thân biết phận thì cút hết đi”

“Hừ! Cuồng ngôn loạn ngữ!” - Tên đầu bạc rũ rượi quát lớn. Bàn tay hắn hoá thành một thứ chất lỏng đậm đặc như keo dính mà bắn tới.

Xoẹt!

Cẩm My hờ hững quơ nhẹ trường thương, chạm ngang qua bàn tay gã tóc bạc mà toé lên một ánh lửa như u minh đâm xuyên qua , làm rách đi cánh tay hắn, khiến tên này la lên một tiếng thấu trời.

“Ahhh. Dmm thứ sâu bọ” - Gã tóc bạc rống lên, hắn ôm lấy bàn tay đã rách của mình mà thét gào, từ miệng vô thức niệm ra một thứ pháp quyết!

“Khởi!”

Hắn quát lớn một tiếng, đồng loạt những tên có mặt ở đó ánh mắt trở nên đen ngầu, dường như có một cổ lực lượng nào đó khuếch tán lên, ăn mòn lấy thi thể đám người này và hội tụ vào thân xác hắn.

Đường đường là chưởng giáo của U Thất Hải, há lại có thể bị một nữ nhân lạ mặt một kích chém bay đi cánh tay.

“Khốn kiếp thật, nếu như ở thế giới của ta. Các ngươi đừng hòng giễu võ giương oai!”

Kết giới ngăn cách một phiên thế giới thường sẽ hạn chế 99% toàn bộ sức mạnh của những người cố ý vượt qua, bản thân hắn lại là một Chưởng Giáo một đời tay nhuộm bởi máu huyết tanh tưởi. Sức mạnh vô biên, không ngờ ở tại đây lại yếu thế đến như vậy, còn chưa kể ở thế giới này. Chỉ số tu vi của hết thảy nhân loại chỉ bằng 0, thế thì đâu ra lại lòi ra những người như thế này? Chẳng lẽ lại là tu sĩ?

Mặc dù khởi xong Thôn Phệ Thi Nhân, nhưng sức mạnh của hắn cũng không tăng được bao nhiêu.

Y Nha Tử sắc mặt vẫn lạnh như tiền, thoạt nhìn một cái hắn đã biết, loại công pháp mà tên tóc bạc này đang dùng là gì. Đoán không chừng có thể là một loại huyết mạch đặc thù có thể thôn phệ toàn bộ sức mạnh của người khác.

Chỉ là gã tóc bạc vẫn chưa kịp nói gì, từ trên thân cổ của gã loáng một cái có một cảm giác đau nhức khó tả, cảm giác này giống như vừa mới chạm khẽ qua trong tích tắc… gã chớp mắt một cái, liền thấy đầu mình đã lìa khõi cổ…

“Khặc khặc… không!”

Đến cuối cùng hắn chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào, chỉ là ánh mắt cuối cùng hắn nhìn tới thì đã thấy một thiếu niên anh tuấn, đứng đằng sau. Từ trong hai ngón tay lộ ra một tia kiếm khí còn vương một ít máu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.